Chương 21: A cha giống như biến choáng váng

Người dịch: Viễn Giả Lai Ni

 

“Khặc khặc.” Trên gương mặt anh tuấn của nam nhân kia hiện lên nụ cười tà mị cuồng quyến. Đôi mắt đỏ rực của hắn chứa ba phần cuồng vọng, ba phần khinh thường, bốn phần đắc ý, nhìn chằm chằm A Chiêu. “Khặc khặc, thật là một làn da non mềm a… Hài tử vài tuổi, thịt nhất định rất non, cắn một ngụm khẳng định giòn.”

A Chiêu kinh hãi. A cha nàng chẳng những biến thành ngốc tử, mà còn muốn ăn tiểu hài tử!

“Mẹ!” A Chiêu vừa kêu vừa chạy ra ngoài.

“Hô ~”

Một cơn gió từ phía sau đầu A Chiêu đánh úp tới, thân thể nàng phản ứng còn nhanh hơn đầu óc, cả người phóng qua một bên.

Nửa thân trên trần trụi của nam nhân không bắt được A Chiêu, bước chân không vững, “phịch” một tiếng đập vào vách nhà tranh, phá tan lớp rơm rạ che mưa gió, đâm thủng ra một lỗ hình người lớn.

Sau đó hắn trượt ra bên ngoài, “bùm” một tiếng ngã sõng soài trên mặt đất.

Lý Kinh Tuyết đang ở ngoài xử lý nguyệt kiến thảo và dược liệu khác, nghe được tiếng kêu của nữ nhi liền nhìn về phía nhà tranh: Vừa rồi có cái gì lướt qua sao?

A Chiêu bò dậy, tay chân phối hợp, thấy cái lỗ hình người trên vách nhà, tức giận đến oa oa hét lên: “Mẹ! A cha đâm thủng nhà của chúng ta rồi!”

Nàng chạy vào, đứng trước mặt mẹ, chỉ vào vách tường cáo trạng: “Mẹ, ngươi xem, a cha phá hỏng nhà rồi!”

Lý Kinh Tuyết nhìn lổ thủng hình người trên tường, rồi nhìn nam nhân đang nằm bất động trên đất, thầm nghĩ: Bọn ta hảo tâm cứu ngươi, ngươi lại phá nhà chúng ta?

Nhà tranh vốn đã rất cũ nát, nàng và A Chiêu phải mất bao công sức sửa chữa mới tạm coi được. Kết quả, nam nhân này vừa tỉnh lại đã phá thủng một lỗ lớn.

Thật không bớt lo!

Lý Kinh Tuyết bước tới, phát hiện nam nhân đã nhắm mắt hôn mê. Nàng: “…”

“Di? A cha sao lại ngủ rồi?” A Chiêu cũng chạy tới, bĩu môi: “Gây chuyện xong liền ngủ, thật là một con heo lười.”

“Trước khiêng hắn vào phòng đi,” Lý Kinh Tuyết thở dài, cũng không thể để người ta nằm ngoài đất như vậy.

“Không được!” A Chiêu lập tức lắc đầu.

Phản ứng của nàng khiến Lý Kinh Tuyết có chút kinh ngạc: “Làm sao vậy?”

A Chiêu lại không muốn để hắn vào nhà?

“Mẹ, a cha giống như biến thành ngốc tử. Vừa nãy lúc hắn tỉnh lại, đôi mắt biến thành đỏ, còn cười rất kỳ quái.” A Chiêu hít sâu, bắt chước dáng vẻ tà mị vừa rồi của hắn, cười khặc khặc quái dị.

Lý Kinh Tuyết nhìn nữ nhi cố gắng thể hiện vẻ mặt vặn vẹo tà mị, khóe miệng co giật. Nàng xoa đầu A Chiêu: “Để ta xem.”

Đôi mắt đỏ sao?

Lý Kinh Tuyết ngồi xổm xuống, bắt mạch cho nam nhân, phát hiện kinh mạch vốn yên tĩnh của hắn giờ đây trở nên hỗn loạn, linh lực bộc phát, tính khí như lửa.

Nàng nghĩ mãi cũng không ra người hôn mê bấy lâu lại vì chuyện gì mà tức giận đến vậy.

Khi nàng còn đang nhíu mày bắt mạch, nam nhân kia run nhẹ lông mi, mở mắt.

A Chiêu lập tức núp sau lưng mẹ, ló đầu ra: “Mẹ, a cha tỉnh rồi.”

Lý Kinh Tuyết đối mặt với đôi mắt đen như mực kia, thấy hắn nhìn mình và A Chiêu, mạch tượng cũng dần ổn định. Nàng buông tay, hỏi: “Ngươi tỉnh? Cảm giác thế nào?”

Nàng xinh đẹp, mặt mày ôn hòa, khí chất an tĩnh.

Nam nhân chống tay ngồi dậy, nhìn quanh rồi xoa đầu: “Đầu có chút đau.”

Lý Kinh Tuyết biết gáy hắn có một cái u lớn, nhưng nguyên nhân thì nàng không rõ. Nàng nói: “Ngươi rơi từ trên vách núi xuống, đau đầu cũng là bình thường.”

Nghe vậy hắn tỏ vẻ đã hiểu, nhìn nàng rồi nhìn A Chiêu đang ló đầu ở sau lưng, ánh mắt khẽ biến: “Ta nhớ rõ ngươi, tiểu cô nương.”

“A cha, ta gọi là A Chiêu!” A Chiêu vui vẻ vì a cha còn nhớ nàng, “Ngươi cứ gọi ta là A Chiêu là được rồi.”

“A cha?” Hắn hơi nhíu mày, nhìn hai mẹ con: “Ta là cha của hài tử này sao?”

Chưa đợi hai người trả lời, hắn đã mang theo chút áy náy nói: “Xin lỗi, ta hình như không nhớ gì cả.”

Lý Kinh Tuyết nhướng mày, đoán ra khả năng: “Ngươi hẳn là mất trí nhớ.”

“Mất trí nhớ?” Nam nhân sững sờ, rồi bật cười: “Thì ra là vậy. Bảo sao chẳng nhớ nổi gì.”

Lý Kinh Tuyết hỏi: “Vậy ngươi còn nhớ tên của ngươi không?”

“Tên?” Hắn lặp lại, cố gắng nhớ lại: “Tên của ta là gì nhỉ… Ngô!”

Một cơn đau nhức xộc lên đầu, sắc mặt hắn nhăn lại: “Ta… ta không nhớ gì cả.”

Lý Kinh Tuyết đang định mở miệng, A Chiêu đã chạy ra, tay nhỏ vỗ nhẹ lên lưng hắn an ủi: “A cha ngoan, nghĩ không ra thì đừng nghĩ ~”

Tay nhỏ của nàng như linh đan diệu dược, lập tức xua tan cơn đau đầu. Nam nhân chậm rãi buông tay, nhìn A Chiêu hỏi: “Vì sao ngươi gọi ta là a cha?”

A Chiêu chớp chớp mắt: “Bởi vì ngươi là a cha của ta.”

Ánh mắt hắn dừng trên người Lý Kinh Tuyết, nàng mỉm cười gật đầu: “Không sai, ngươi là cha của hài tử này.”

Nếu A Chiêu muốn hắn làm a cha, vậy thì hắn chính là a cha của A Chiêu.

Nam nhân do dự một chút rồi hỏi: “Vậy ngươi là?”

Lý Kinh Tuyết: “Ta là mẹ của hài tử này.”

Nàng tiếp tục: “Ngươi có thể không nhớ, ngươi lên núi hái thuốc, không cẩn thận trượt chân, rơi xuống núi.”

Nam nhân càng do dự: “Nhưng ta nhớ hình như được A Chiêu vớt lên từ dưới nước.”

Lý Kinh Tuyết sửa lời: “Ngươi lên núi hái thuốc, trượt chân ngã xuống, rơi vào sông. Nhặt lại được cái mạng.”

Nam nhân: …

Lý Kinh Tuyết hỏi: “Sao vậy? Ngươi không tin?”

“Thật xấu hổ!” Gương mặt anh tuấn mang theo vẻ áy náy, “Tuy ta mất trí nhớ nhưng không phải người ngốc. Ta cảm thấy hai vị không giống là vợ con của ta.”

Hắn nhìn A Chiêu, cười: “Khi A Chiêu gọi ta là a cha, ta đã định nói với nàng rằng ta không nhớ gì cả, đừng gạt ta. Ta không có nữ nhi.”

Lý Kinh Tuyết rất bất ngờ. Người này không có ký ức, nhưng tư duy rõ ràng có trật tự. Nàng lập tức cảm thấy xấu hổ, chẳng phải bị vạch trần nói dối tại chỗ sao?

“A cha, ngươi là do A Chiêu nhặt về, đương nhiên là a cha của A Chiêu rồi,” A Chiêu hùng hồn nói, “Tiểu Bạch nói, ân cứu mạng phải lấy thân báo đáp. Ta cứu ngươi, ngươi làm a cha của ta, chính là báo đáp ân tình.”

Lý Kinh Tuyết: …

Nam nhân: …

Chương 22: Ta chỉ là mất trí nhớ, không có biến ngốc

“Tiểu Bạch?” Biểu tình của hắn có chút sụp đổ, ai dạy một tiểu hài tử nói mấy lời như thế này?

“Nhạ, đó là Tiểu Bạch,” A Chiêu chỉ vào con cẩu đang phơi nắng không xa.

Nam nhân nhìn theo hướng nàng chỉ, thấy một con cẩu xấu xí, đầu trọc lốc. Hắn: “…”

“Cho nên, ngươi phải làm cha của A Chiêu,” A Chiêu chống nạnh, khí thế mười phần.

Nam nhân nghĩ: Nói sao đây, tuy mất trí nhớ, nhưng hắn có cảm giác đây là lần đầu tiên có người gấp gáp nhận hắn làm cha. Thông thường không phải nên để người khác gọi mình là cha sao?

“Đúng rồi, A Chiêu không chỉ cứu một mình a cha nga,” A Chiêu như nhớ ra gì đó, xoay người chạy vào trong phòng, để lại nam nhân cùng Lý Kinh Tuyết.

Lý Kinh Tuyết nhìn hắn, lộ ra một nụ cười xấu hổ: “A Chiêu rất muốn có một người cha, ta là mẹ đương nhiên muốn giúp nàng thực hiện nguyện vọng.”

Coi như là lời giải thích vì sao nàng lừa hắn.

Nam nhân không quá tán đồng: “Ngươi như vậy là đang chiều hư nàng.”

Lý Kinh Tuyết muốn nói, điều này không phải chiều hư, chỉ là muốn giúp hài tử thực hiện một nguyện vọng nhỏ thôi.

Nhưng chưa kịp nói, A Chiêu đã chạy ra, hai tay cầm chuôi kiếm tiểu hắc đưa tới trước mặt nam nhân: “A cha, ngươi xem, đây là Tiểu Hắc, cũng là ta cứu về đấy~”

Nếu Tiểu Hắc biết nói, nhất định sẽ lớn tiếng phản bác. Nó đang yên đang lành nằm dưới sông, là nha đầu này ép buộc lôi nó ra chứ chẳng phải cứu gì cả.

Nhưng lúc này, Tiểu Hắc thấy chủ nhân tỉnh lại thì kích động đến mức thân kiếm run rẩy không ngừng, phát ra tiếng ong ong.

“Ngươi xem, Tiểu Hắc thấy ngươi tỉnh lại cũng rất vui vẻ a,” A Chiêu lại đưa Tiểu Hắc sát đến trước mặt nam nhân.

Nam nhân cúi đầu nhìn thanh kiếm đang rung vù vù, cảm thấy quen quen nhưng cũng xa lạ. Hắn nói: “Thanh kiếm này nhìn có chút quen mắt, nhưng mà……”

Hắn chuyển lời, đưa tay khoa tay múa chân đo đạc: “Thanh kiếm này chắc khoảng hai thước, nhìn thế nào cũng giống kiếm của tiểu hài tử.”

Tiểu Hắc: ……

A Chiêu nghe vậy vội nói: “Tiểu Hắc có thể dài ra đó!”

Nàng cúi đầu nhìn Tiểu Hắc, thúc giục: “Tiểu Hắc, mau, dài cao lên cho a cha nhìn xem!”

Tiểu Hắc phát ra tiếng ô ô, như đang khóc vậy.

A Chiêu bối rối: “Tiểu Hắc, vì sao ngươi không dài ra?”

Lý Kinh Tuyết nói: “Chắc là Tiểu Hắc không có linh lực, nên không dài ra được.”

A Chiêu nghiêng đầu: “Là như vậy sao?”

Lý Kinh Tuyết gật đầu: “Ừ.”

A Chiêu nghĩ thầm, linh lực đúng là thứ quan trọng, mẹ không có linh lực nên không thể làm tiên nữ, Tiểu Hắc không có linh lực nên không thể to lên.

“A cha, Tiểu Hắc thật sự là kiếm của ngươi,” A Chiêu nói với giọng thành khẩn: “Ngươi xem, nó sắp khóc rồi nè.”

Nam nhân đối với việc này còn hoài nghi, nhưng cũng không nói thẳng, mà hỏi: “A Chiêu vì sao lại muốn ta làm a cha của ngươi?”

“Bởi vì ta không có a cha,” A Chiêu thẳng thắn trả lời, “Chỉ cần có a cha, bá nương sẽ không khi dễ ta và mẹ. Khi bá nương tới gây sự, a cha có thể ra dọa bọn họ.”

Mẹ còn chưa khỏe hẳn, không thể để mẹ ra dọa người, phải nghỉ ngơi dưỡng thương. A cha xuất hiện là để giúp một tay.

Nam nhân nghe lời nói non nớt kia, không khỏi đánh giá lại mẹ con nàng.

Tiểu cô nương gầy gò, mặt nhỏ nhắn khiến đôi mắt càng trở nên to tròn sáng ngời. Mẹ nàng dịu dàng, sắc mặt tái nhợt, thi thoảng còn ho, rõ ràng sức khỏe không tốt.

Một lớn một nhỏ nhìn rất dễ bị bắt nạt, trách không được có người muốn ức hiếp các nàng.

Nhưng mà, bắt nạt cô nhi quả phụ đúng là hành vi đáng khinh.

Nam nhân nhìn A Chiêu, nói: “Người khác bắt nạt các ngươi đúng là không tốt, nhưng ngươi không thể đặt hết hy vọng vào người khác, vẫn phải tự lập tự cường.”

A Chiêu chớp mắt: “Tự lập tự cường?”

Nam nhân gật đầu: “Đúng vậy. Ta hỏi ngươi, nếu có người sỉ nhục ngươi, khinh thường ngươi, cười nhạo ngươi, xem thường ngươi, lừa gạt ngươi, ngươi sẽ phản ứng thế nào?”

Một chuỗi lời dài khó hiểu khiến đầu A Chiêu rối tung: “Ngươi…… Ngươi…… Ta?”

Ý gì vậy a?

Nam nhân thấy nàng ngây ngô, thở dài: “Tuổi còn nhỏ. Ta nói cho ngươi biết, nếu gặp người như vậy, ngươi phải biến mình thành người thật lợi hại, sau này giẫm lên những kẻ từng coi thường ngươi.”

Lời này A Chiêu nghe hiểu, mắt nàng lập tức sáng lên: “Ta cũng nghĩ vậy a!”

Nam nhân rất vui: “Ngươi nghĩ vậy là tốt, tương lai chắc chắn sẽ trở thành châu báu.”

“Châu báu?”

“Chính là người rất lợi hại.”

“Ha ha, a cha thật có mắt nhìn! A Chiêu nhất định sẽ trở thành người lợi hại!”

“…… Kỳ thật, ta vẫn chưa chuẩn bị sẵn sàng để làm cha người khác,” nam nhân nghe nàng nói xong, trầm mặc một lát rồi nói: “Ân cứu mạng ta sẽ báo đáp bằng cách khác, nhưng không thể làm cha ngươi.”

A Chiêu nghe vậy, mắt tròn trừng lớn: “Vì sao? Là vì ta không đủ đáng yêu, không đủ thông minh sao?”

Nam nhân nhìn nàng: “Ngươi rất thông minh.”

“Vậy vì sao ngươi không chịu làm cha ta?” A Chiêu khó hiểu.

Nam nhân đáp: “Bởi vì ngay từ đầu ngươi đã lừa ta. Ta không thể tin tưởng người vừa gặp đã nói dối.”

A Chiêu nghiêng đầu: “Ta gọi ngươi là a cha, là thật lòng muốn ngươi làm cha của ta, cái đó cũng coi là lừa sao?”

Nam nhân: ……

Lý Kinh Tuyết bên cạnh xấu hổ ho khan vài tiếng, A Chiêu lập tức chạy tới vỗ lưng: “Mẹ, có phải vết thương đau không?”

“Không sao,” Lý Kinh Tuyết xoa đầu con gái nhỏ, quay sang nam nhân: “Là ta sai, người nói dối là ta, không phải A Chiêu. Nàng là một đứa trẻ tốt, ngươi đừng hiểu lầm nàng. Ta xin lỗi, thực sự xin lỗi, không nên lừa gạt ngươi.”

A Chiêu nghe xong, vội vàng nói: “Không phải lỗi của mẹ, mẹ chỉ muốn A Chiêu có một người cha, mẹ vì ta mới nói dối.”

Lý Kinh Tuyết ôm nàng: “Nói dối là không tốt, A Chiêu về sau đừng học.”

Nam nhân không ngờ hai mẹ con lại thẳng thắn nhận lỗi như vậy. Bọn họ đã cứu hắn, lại còn xin lỗi trước, nếu hắn cứ giữ mãi chuyện này thì đúng là quá nhỏ mọn.

Nam nhân cũng thấy xấu hổ: “Không sao, ta vẫn còn kịp tỉnh lại, không ảnh hưởng gì nghiêm trọng. Ngươi chỉ là lo lắng cho con gái thôi.”

Lý Kinh Tuyết: ……

Nam nhân: ……

Không khí lúng túng bao trùm cả hai, chẳng ai nói gì thêm.

A Chiêu nhìn người này một chút, lại nhìn người kia, rồi mở miệng phá vỡ sự im lặng. Giọng nàng hơi hụt hẫng: “Thúc thúc không muốn làm a cha A Chiêu, vậy A Chiêu có phải sẽ không có cha?”

Lý Kinh Tuyết vuốt ve đứa trẻ, an ủi: “Không cần buồn, A Chiêu của chúng ta vừa đáng yêu lại thông minh, nhất định sẽ nhặt được người nguyện ý làm a cha.”

Lời mẹ thật có lý, A Chiêu lập tức phấn chấn: “Mẹ nói đúng, ta bây giờ đi nhặt một người nguyện ý làm a cha ta!”

Nói rồi, nàng bước chân nhỏ chạy lộc cộc ra ngoài.

Chỉ chốc lát sau, trước ánh nhìn của Lý Kinh Tuyết và nam nhân, nàng lộc cộc chạy về, bế Tiểu Bạch lên: “Tiểu Bạch đi, chúng ta đi nhặt tân a cha!”

 

Hết chương 22

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

Lượt xem: 36

Số người xem: 34

Mã ID của bài viết này là: 36782

TÁC GIẢ

Thích tìm hiểu và đọc các loại sách tài liệu về các lĩnh vực như, sử, y...
Thích truyện ngôn tình, phim ảnh, nghe nhạc. Dạo này còn có sở thích thích ngắm các anh soái ca đẹp trai. :)) Cảm giác dạo này mình có chút.. phóng túng. hihi :)))
Thích sáng tác truyện. Là đam mê, cũng là sở thích mà mình rất trân trọng.

Nhiều lúc mình tự hỏi, mình sống tới ngày hôm nay, kỷ niệm đẹp nhất, thứ khiến mình vui vẻ nhất là gì. Mình suy nghĩ rất lâu, cuối cùng thứ khiến mình vui vẻ nhất lại chính là việc có thể sáng tác truyện và được các bạn yêu thích đón đọc.
Những bình luận hối truyện, khen truyện, góp ý về truyện từ các bạn là động lực, là niềm vui, là thứ khiến cho mình cảm thấy cuộc sống này còn niềm vui để mình trân trọng.

Sâu trong nội tâm mình, mình luôn cảm thấy biết ơn với các bạn đọc. Cũng cảm thấy có lỗi với các bạn đọc. Các bạn đã ủng hộ mình rất nhiều, nhưng khả năng của mình vẫn còn nhiều hạn chế, chưa thể làm cho các bạn thỏa lòng.

Nếu bắt mình lựa chọn, giữa việc lấy chồng và ở vậy để dành tâm trí sáng tác, mình lựa chọn ở vậy để dành tâm trí sáng tác. Mình yêu công việc này còn hơn cả tình yêu nam nữ. mà các bạn chính là những người giúp mình càng vững chắc vào niềm tin yêu này.

Mình muốn nói, mình thực sự rất rất trân trọng và rất yêu các bạn. Cảm ơn các bạn.

TRUYỆN ĐƯỢC ĐỀ XUẤT

Để lại một bình luận

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *

Website này sử dụng Akismet để hạn chế spam. Tìm hiểu bình luận của bạn được duyệt như thế nào.

error: Content is protected !!