Chương 27: Thúc thúc lại biến choáng váng?

Editor: Viễn Giả Lai Ni

Diệp Phong nghe xong lời đó, cả kinh đến mức sặc nước miếng, ho khan mấy tiếng, ánh mắt phức tạp nhìn tiểu cô nương trước mặt. Ừm… nói sao nhỉ, nàng thỉnh thoảng lại bật ra mấy câu kinh thế hãi tục khiến người ta không đỡ nổi.

Hắn cố gắng sửa lời:
“A Chiêu, lời như vậy không nên nói lung tung.”

“Ờ?” A Chiêu nghiêng đầu.

“Cái gì mà ‘phải có trách nhiệm với người khác’ đó…” Diệp Phong chậm rãi giải thích.

“Nhưng đại bá với bá nương thường nói như vậy mà.”
A Chiêu đều là từ người khác nghe được, ghi nhớ rất kỹ trong lòng.

Diệp Phong còn định nói thêm thì A Chiêu đã mất kiên nhẫn, cắt lời:
“Thôi bỏ đi, chúng ta đừng lằng nhằng chuyện này nữa. Cứ lòng vòng mãi, thật là…”

Ánh mắt nàng rơi lên mái tóc dài được búi nhẹ bằng mộc trâm của Diệp Phong, nó suôn thẳng như mực, dài tới tận eo, nhìn qua rất đẹp.

“Đúng là tóc dài, kiến thức ngắn.”
A Chiêu chậm rãi nói xong nửa câu sau.

Diệp Phong sững người, chỉ vào mình:
“Ta…?”

Hắn tóc dài kiến thức ngắn? Cảm thấy có gì đó sai sai, nhưng nhất thời không nghĩ ra cách phản bác.

A Chiêu nhìn bộ dạng ngớ ra của hắn thì vô cùng hài lòng. Đại bá nàng thường dùng câu này để khiến bá nương cứng họng không nói được lời nào, quả thật rất hữu dụng.

Lúc này, A Chiêu đưa tay ra về phía Diệp Phong.

Diệp Phong nhìn bàn tay nhỏ nhắn, thô ráp kia, rõ ràng là bàn tay của người thường xuyên lao động. Nhìn cô bé gầy nhom này lại hiểu chuyện như vậy, hắn lại quay sang nhìn bản thân vô dụng mà chua xót trong lòng.

Diệp Phong âm thầm mắng mình một trận, sau đó mới đưa tay ra, đặt vào lòng bàn tay nàng.

A Chiêu: “…Diệp thúc thúc, ta bảo ngươi đưa tiểu Hắc cho ta.”

Diệp Phong: “…”

Hắn vội vàng ho nhẹ, thu tay lại, đưa thanh tiểu Hắc kiếm cho nàng. Mũi kiếm hướng vào mình, chuôi kiếm đặt vào tay nàng, cẩn thận dặn:
“Cẩn thận một chút, đừng làm mình bị thương.”

A Chiêu cầm lấy tiểu Hắc, ngồi xổm xuống, chọn một miếng thịt thỏ phù hợp rồi thở dài bất lực, bắt đầu lột da.

Da thỏ không dễ lột chút nào, nàng phải tốn không ít sức mới lột được một mẩu nhỏ. Miếng này xong lại đến miếng khác.

Sau khi lột vài miếng, tay A Chiêu đã mỏi nhừ. Việc này thật sự là quá cực khổ rồi.

Nàng nhìn những miếng thịt thỏ như hai quả núi nhỏ, lại thở dài một hơi.

Lúc này một giọng nói cẩn thận vang lên:
“Cái đó…”

A Chiêu quay đầu nhìn Diệp Phong, ánh mắt mang theo chút oán trách.

Diệp Phong nhỏ giọng giơ tay lên:
“Ta thấy ngươi lột da nên học thử chút. Ngươi xem ta lột thế này có được không?”

Một tay hắn cầm con thỏ, tay còn lại giơ lớp da đẫm máu.

A Chiêu sững người, nhìn kỹ phần thịt và lớp da đã được xử lý rất tốt trong tay hắn, cuối cùng gật đầu:
“Lột tốt đấy.”

Nàng không tiếc lời khen:
“Diệp thúc thúc, ngươi thật thông minh, học cái gì cũng nhanh.”

Kết quả là… nhiệm vụ lột số thịt thỏ còn lại rơi hết vào tay Diệp Phong.

Diệp Phong là người lớn, sức lực hơn hẳn A Chiêu, làm việc cũng rất tỉ mỉ. Đến khi mặt trời lặn, hắn đã xử lý xong hết đám thịt thỏ còn lại.

Trong lúc đó, A Chiêu đã mang một phần thịt về nấu hầm, chờ xong việc là có thể ăn được ngay.

“Diệp thúc thúc ~” A Chiêu tung tăng chạy tới, “Ngươi xong chưa? Mẹ bảo ta đến gọi ngươi về ăn thịt thỏ kho tàu, thơm lắm đó!”

Diệp Phong rửa tay: “Xong rồi.”

A Chiêu reo lên: “Vậy mau thu dọn rồi về ăn cơm thôi!”

Thịt và da thỏ được bỏ vào hai cái sọt – là do Lý Kinh Tuyết đan rất chắc chắn.

Một cái A Chiêu cõng, một cái Diệp Phong cõng. Cái sọt của Diệp Phong vốn là Lý Kinh Tuyết chuẩn bị sẵn cho nàng, tính chờ hắn khỏi hẳn thì cùng A Chiêu đi Thiên Bích tìm thuốc, giờ tạm thời cho hắn dùng trước.

Vì A Chiêu đã chạy hai chuyến nên thịt còn lại bỏ vào hai cái sọt vừa khéo.

A Chiêu cõng sọt lên, vội vàng chạy về phía động nhỏ:
“Diệp thúc thúc, nhanh lên! Nếu không Tiểu Bạch sẽ ăn hết thịt đó!”

Diệp Phong đáp lời rồi đứng dậy, său đó biểu cảm vặn vẹo, chân… chân hắn tê rần.

Bộp!

A Chiêu vừa chạy được một đoạn thì nghe phía sau có tiếng động, quay lại nhìn thấy Diệp Phong ngã sóng soài xuống đất.

A Chiêu hốt hoảng, vội chạy lại bên hắn:
“Diệp thúc thúc! Ngươi sao vậy?”

Diệp Phong úp mặt xuống đất, không nhúc nhích.

A Chiêu lo lắng ngồi xổm xuống, vỗ nhẹ hắn:
“Diệp thúc thúc?”

“Khặc…” một âm thanh kỳ quái vang lên.

A Chiêu nghiêng đầu, chớp mắt:
“A…?”

“Khặc khặc!!!”
Diệp Phong chống khuỷu tay ngẩng đầu lên, khuôn mặt dính đầy bùn nhưng lại nở nụ cười quái dị, đôi mắt đỏ rực: “Khặc khặc!”

A Chiêu thấy đôi mắt đỏ đó thì rùng mình, nhớ lại dáng vẻ hắn buổi sáng, lập tức quay người bỏ chạy:
“Mẹ! Tiểu Bạch!”

Diệp thúc thúc hình như lại phát ngốc rồi!

“Khặc khặc! Đừng chạy…”
Nam nhân mắt đỏ vừa định đuổi theo thì hai chân tê rần khiến hắn lại ngã bùm xuống… rơi luôn vào con sông bên cạnh.

“Khặc khặc…hụp!… khặc khặc… hụp!…”
Dù đang chìm trong nước, không đứng dậy nổi, hắn vẫn phát ra tiếng cười kỳ quái.

A Chiêu nghe thấy tiếng rơi xuống nước, quay lại nhìn – Diệp Phong đang chìm dần!

Tiểu Bạch đúng lúc chạy đến:
“Ngươi làm gì thế A Chiêu, còn không về ăn cơm?”

Nó nhìn thấy Diệp Phong đang phịch nước, tò mò hỏi:
“Hắn đang tắm à? Sao không cởi quần áo?”

A Chiêu đáp: “Hắn ngã xuống đó.”

Tiểu Bạch nghiêng đầu nhìn dòng nước nông:
“Nước này chỉ tới cổ ngươi thôi mà, sao hắn lại ngã? Nhìn như sắp chết đuối ấy, sao không bò lên?”

A Chiêu còn đang định giải thích thì Tiểu Bạch đã cười lăn lộn:
“Ha ha! Chết mất! Chân ma té, tâm ma thừa cơ nhập, tâm ma lại vì chân ma mà không dậy nổi,  ha ha ha!”

“Lần đầu tiên ta thấy tâm ma chết đuối vì nước nông như vậy đó!”

A Chiêu sửng sốt:
“Thật sự sẽ chết đuối?”

Tiểu Bạch: “Tất nhiên! Đừng coi thường nước nông, nước cạn cũng dìm chết người như chơi.”

Trong khi hai người nói chuyện, Diệp Phong đã chìm nghỉm.

A Chiêu hoảng hốt, vứt sọt xuống chạy xuống nước, hít sâu một hơi rồi lặn xuống kéo Diệp Phong lên bờ.

Hắn trắng bệch, hơi thở yếu ớt.

A Chiêu vỗ vỗ mặt hắn:
“Diệp thúc thúc, tỉnh lại đi!”

Diệp Phong không phản ứng.

Tiểu Bạch nhìn nhìn, gợi ý:
“Ấn bụng hắn đi, ép nước ra.”

A Chiêu lập tức làm theo, hai tay ấn lên bụng hắn.

“Phốc!”
Diệp Phong cong người như tôm luộc, phun ra cả ngụm nước lớn.

Thấy có tác dụng, A Chiêu ấn thêm vài cái nữa.

“Phốc!”

Tiểu Bạch la lên:
“Được rồi, đừng ấn nữa! Không chết cũng thành chết đấy!”

A Chiêu dừng tay, mắt chờ mong:
“Diệp thúc thúc?”

Lông mi hắn run lên, chậm rãi mở mắt, đôi mắt đỏ ngầu mang theo giận dữ:
“Ngươi… ngươi…”

Nói mãi không xong một câu, mắt lật lên ngất xỉu.

A Chiêu nghiêng đầu, lẩm bẩm:
“Diệp thúc thúc mắt đỏ hình như cũng không đáng sợ lắm…”

 

Giấc mộng của Diệp Phong
Hắn mơ thấy mình đang cầm kiếm giết chóc giữa muôn vàn sinh vật kỳ dị, toàn thân đẫm máu, mùi tanh nồng nặc.

Sau đó, hắn đứng trên một đỉnh núi tuyết phủ quanh năm, nhìn về phía chân trời đỏ rực hoàng hôn.

Phía sau có một ông lão tóc trắng, mặt không rõ, đang nói gì đó mơ hồ:

“Ngươi chớ quá chấp nhất… tâm ma đã sâu… giết kẻ vô tội… lạc mất bản tâm… cuối cùng tất diệt…”

Một trận gió lạnh thổi đến, tuyết cuốn đầy trời, nuốt trọn tất cả.

 

Diệp Phong bừng tỉnh.
Trời đã tối mịt, toàn thân hắn lạnh buốt, tê dại không thể cử động. Đó là mơ… hay là đoạn ký ức bị mất?

Trong gió đêm vang lên giọng nói mềm mại:

“Mẹ ơi, thịt chín chưa ạ?”

Giọng Lý Kinh Tuyết ôn nhu:
“Lập tức xong rồi, con chờ một chút.”

Tiểu Bạch chen vào:
“Ta thấy chín rồi đấy, để ta nếm thử trước?”

A Chiêu: “Con cũng muốn ăn thử!”

Diệp Phong quay đầu nhìn. A Chiêu, Lý Kinh Tuyết và Tiểu Bạch đang vây quanh bếp lò đơn sơ. Trong bình gốm, thịt thỏ kho tàu đang sôi ùng ục, thơm ngào ngạt.

Lý Kinh Tuyết chia phần:
“Được rồi, mỗi người một chén, từ từ ăn.”

A Chiêu reo lên:
“Yeah! Mẹ nấu thịt thỏ nhìn ngon quá trời luôn!”

Hoàng hôn rơi trên vai ba người, ánh lên vầng sáng dịu dàng, kéo bóng họ thật dài…

 

Chương 28: Diệp Phong muốn rời đi

A Chiêu đang cầm đũa chọc vào một miếng thịt, thổi phù phù, chuẩn bị há miệng ăn thì ánh mắt nàng lơ đãng bắt gặp ánh mắt của Diệp Phong đang nằm trên mặt đất.

Diệp Phong: ……

“Diệp thúc thúc, ngươi tỉnh rồi!” A Chiêu vui vẻ chạy đến bên hắn, một tay bưng chén, tay kia cầm xiên thịt, “Ngươi không sao chứ? Có chỗ nào thấy khó chịu không?”

“Ta… đã xảy ra chuyện gì vậy?” Giọng Diệp Phong khàn khàn.

A Chiêu thấy hắn đã quên chuyện mình ngất xỉu, liền chu đáo thuật lại mọi chuyện: “Ngươi quên rồi à? Ngươi ngồi xổm lâu quá nên tê chân ngã nhào, sau đó đổi người, lại rớt xuống sông, suýt nữa chết đuối luôn đó.”

Diệp Phong: ???

A Chiêu tiếp tục: “Đôi mắt ngươi còn đỏ hồng, giống như buổi sáng mới dậy vậy, còn cười ra tiếng rất kỳ quái nữa.”

Nói rồi, nàng bắt chước biểu cảm lúc đó của Diệp Phong, cố gắng cười tà mị cuồng dại: “Khặc khặc ~~”

Nếu người lớn làm vậy chắc trông dầu mỡ lắm, nhưng một tiểu cô nương làn như vậy lại có vẻ rất đáng yêu.

Lý Kinh Tuyết đã đi tới, xoa đầu A Chiêu, bảo nàng đi ăn cơm, còn mình thì ở lại kiểm tra cho Diệp Phong.

A Chiêu nghe vậy liền gật đầu: “Dạ ~”

Nàng bưng bát đi tìm Tiểu Bạch cùng ăn cơm.

Diệp Phong chống tay ngồi dậy, mặt đầy áy náy: “Xin lỗi, lại gây phiền toái cho các ngươi.”

“Là A Chiêu cứu ngươi lên đấy. Ngươi cũng không gây nhiều phiền phức gì. Nếu muốn xin lỗi, lát nữa hãy nói với A Chiêu.” Lý Kinh Tuyết ngồi xếp bằng bên cạnh hắn: “Ngươi biết ngươi có tâm ma không?”

Diệp Phong hơi run tay, ngẩng đầu nhìn nàng. Trong đôi mắt thanh minh của Lý Kinh Tuyết không có quá nhiều cảm xúc.

“Ta… ta lúc ngất đi hình như mơ thấy chuyện trong quá khứ.” Hắn ngập ngừng, “Có người nói ta có tâm ma.”

“Ừ, tu sĩ có tâm ma cũng là chuyện thường.” Lý Kinh Tuyết khẽ gật đầu.

“… Ta muốn rời đi.” Diệp Phong nói.

Lý Kinh Tuyết hơi ngạc nhiên: “Rời đi?”

Diệp Phong kể lại giấc mộng mình thấy: “Ta trong mơ giết rất nhiều người, có người bảo ta lạm sát kẻ vô tội. Ta sợ một ngày nào đó sẽ không khống chế được chính mình, rồi hại đến ngươi và A Chiêu…”

Câu cuối hắn không nói hết, nhưng Lý Kinh Tuyết hiểu rõ ý hắn.

“Đưa tay ra.” Lý Kinh Tuyết đổi chủ đề rất nhanh.

Diệp Phong còn chưa kịp phản ứng thì nàng đã giục: “Tay.”

Hắn đưa tay, bàn tay lạnh như băng của Lý Kinh Tuyết đặt lên cổ tay hắn.

“Lý đạo hữu…”

“Ta đang bắt mạch, yên tĩnh.”

Diệp Phong lập tức im lặng.

Một lúc sau.

Lý Kinh Tuyết buông tay hắn ra: “Ngươi không có dấu hiệu nhập ma.”

Diệp Phong hơi kinh ngạc: “Ý ngươi là sao?”

“Người nhập ma sẽ có ma khí trong cơ thể, dù kinh mạch có trở lại bình thường, thì ma khí vẫn còn lưu lại. Nhưng ngươi hoàn toàn không có dấu vết của ma khí.”

“Nhưng giấc mộng đó rất chân thật.”

“Có thể là do tâm ma ảnh hưởng.”

“Vậy tâm ma với nhập ma khác gì nhau?”

“Rất nhiều người tu chân đều có tâm ma.” Lý Kinh Tuyết giải thích, “Có người vượt qua, có người bị đánh bại rồi nhập ma trở thành ma tu. Chúng ta tu tiên là nghịch thiên mà đi, trải qua bao khó khăn, trong lòng sẽ lưu lại dấu vết. Tâm ma chính là những vết tích đó. Nó khiến người ta ác mộng, bị ảo giác mê hoặc, giống như giấc mộng của ngươi.”

Diệp Phong trầm mặc: “Ngươi chỉ đoán thôi. Nếu ta thật sự nhập ma thì sao?”

“Không cần lo lắng.” Lý Kinh Tuyết cười, đưa cho hắn một viên thuốc nhỏ màu nâu.

“Đây là gì?”

“Độc dược. Mỗi ngày uống một viên để khống chế độc tố. Không uống đúng hạn sẽ độc phát mà chết. Nếu ngươi nhập ma, ta sẽ mang A Chiêu bỏ chạy, ngươi không tìm được giải dược, liền chết.”

Diệp Phong cầm viên thuốc, khẽ thở dài: “Cho dù cuối cùng ta chết, nhưng nếu giữa đường ta làm hại các ngươi thì không đáng.”

“Ăn không?” Lý Kinh Tuyết hỏi lại.

Hắn im lặng, cuối cùng đưa thuốc vào miệng. Vị chua chát lan đầy đầu lưỡi.

Nuốt xuống xong, hắn vẫn chưa từ bỏ: “Một khi ta nhập ma, ta sẽ không khống chế được mình.”

“Khi đó ta sẽ ra tay trước giết ngươi.”

Lý Kinh Tuyết dám giữ hắn lại, tự nhiên cũng có niềm tin của mình.

Diệp Phong: ………

Một lúc sau, hắn hỏi nhỏ: “Ngươi… hình như rất muốn ta ở lại?”

“Đúng. Ta muốn ngươi ở lại.” Nàng không giấu diếm, chỉ tay về phía Thiên Bích phía trước: “Ta muốn dẫn A Chiêu rời khỏi nơi này. Tiểu Bạch nói lối ra ở bên trong. Nhưng sâu trong Thiên Bích có rất nhiều yêu thú lợi hại. Ta và A Chiêu cần một người bảo hộ.”

Ban đầu, sau khi biết Diệp Phong có triệu chứng nhập ma, Lý Kinh Tuyết từng do dự. Nếu chỉ mình nàng thì không sao, nhưng nàng không thể để nữ nhi mạo hiểm.

Lúc đầu định đợi hắn tỉnh lại rồi đuổi đi, ai ngờ hắn lại chủ động đòi đi trước. Thấy đôi mắt thấp thỏm của hắn, Lý Kinh Tuyết quyết định đánh cược một phen.

So với việc mất nội đan rồi dẫn theo A Chiêu đi mạo hiểm, chẳng thà đặt cược vào Diệp Phong – một người từng ngộ ra kiếm ý, có lẽ sẽ vượt qua được tâm ma.

Nghe xong, Diệp Phong cau mày: “Ngươi cũng thấy đấy, hiện tại ta chỉ như người thường.”

“Người thường thì không thể một kiếm chặt đứt thân cây to như vậy.”

“Là do kiếm sắc.”

“Ta từng là kiếm tu. Ta hiểu rõ kiếm ý quý giá thế nào. Ngươi có thể ngộ ra kiếm ý, thì không phải người dễ bị tâm ma chi phối.”

Rất nhiều kiếm tu cả đời cũng không thể lĩnh ngộ ra kiếm ý. Mất trí nhớ như hắn, nếu không phải thực lực rất mạnh thì sao có thể vẫn giữ được kiếm ý?

“Ngươi cứ từ từ suy nghĩ.”

Lý Kinh Tuyết nói xong liền rời đi.

Diệp Phong ngồi một mình, thần sắc mờ mịt. Trong lời Lý đạo hữu nói, hình như hắn từng là người rất lợi hại?

“Diệp thúc thúc.”

Giọng nói mềm mại kéo hắn về hiện tại. A Chiêu bưng một bát thịt thỏ kho nóng hôi hổi đến trước mặt hắn.

“Mẹ bảo ta mang cho ngươi ăn.”

Diệp Phong định từ chối, nhưng bụng lại réo lên. A Chiêu liền nhét luôn bát thịt vào tay hắn: “Nếm thử đi, mẹ nấu ăn siêu ngon đó.”

Diệp Phong nhìn chằm chằm bát thịt kho. Cuối cùng không cưỡng lại nổi mùi thơm, cắn một miếng, nhai vài cái rồi ngừng lại.

Hắn cúi đầu nhìn bát thịt với vẻ mặt kinh ngạc – tại sao trên đời lại có món ăn ngon như vậy?

Sau đó hắn cúi đầu, ăn rất nhanh nhưng vẫn giữ phong thái tao nhã.

Lý Kinh Tuyết quan sát hắn hồi lâu. Trong lời nói và cử chỉ tuy khiêm tốn, nhưng trong cốt tủy lại có sự kiêu ngạo. Loại người này, chỉ có thể xuất thân từ đại tông môn hoặc đại gia tộc.

Hơn nữa, có thể có linh kiếm, lĩnh ngộ kiếm ý… chỉ có thể là do đại tông môn dốc sức bồi dưỡng.

“Diệp…”

Lý Kinh Tuyết khẽ động tâm. Tu chân giới có vị kiếm tu nổi danh nào họ Diệp không?

Đột nhiên nàng nhớ tới một người…

Đó là vị kiếm tu mạnh nhất tông môn nàng – sư thúc tổ tông chủ. Từ nhỏ đã được thần kiếm Hiên Viên nhận chủ. Một tuổi Trúc Cơ, ba tuổi Kim Đan. Niên thiếu đã cầm kiếm giết Ma tộc, đơn thân độc mã diệt hơn nửa quân địch.

Nhờ có hắn trấn thủ, Nhân tộc mới giữ được yên bình nghìn năm. Nay hắn là đệ nhất nhân của Tu chân giới, Dương Thần Tiên Tôn.

Lý Kinh Tuyết lớn lên nghe truyền thuyết về hắn, từng thề sẽ trở thành người giống như vậy. Nhưng Tiên Tôn đã bế quan cả ngàn năm, nàng chưa từng gặp qua.

Nghe đồn là một vị lão Tiên Tôn tóc bạc trắng, cực kỳ uy nghiêm.

Lý Kinh Tuyết hơi nghi hoặc, Diệp Phong, chẳng lẽ có quan hệ với vị kia?

Ý nghĩ này vừa nảy ra liền bị nàng bác bỏ.

Tiên Tôn bế quan đã lâu, nếu có thu đồ đệ thì tông môn đã phải có tin tức.

Hơn nữa…

Nhìn Diệp Phong đang ăn thịt say sưa, ánh mắt sáng rực, Lý Kinh Tuyết thầm nghĩ – con cháu đại gia tộc làm gì có dáng vẻ chưa từng ăn thịt ngon thế này?

 

Sáng sớm hôm sau.

A Chiêu mơ mơ màng màng mở mắt, ngáp một cái. Tiểu Bạch ngủ bên cạnh nàng cũng tỉnh dậy, ngửi ngửi rồi nói: “Thơm quá.”

Một người một thú đi ra ngoài. Lý Kinh Tuyết quay đầu cười với hai người: “Tỉnh rồi à? Ăn sáng thôi, rửa mặt xong là có cơm đấy.”

“Dạ dạ ~”

A Chiêu và Tiểu Bạch chạy ra bờ sông rửa mặt. A Chiêu đang ăn dở chợt nhớ ra điều gì, nhìn quanh: “Ủa, Diệp thúc thúc đâu rồi?”

Tiểu Bạch vừa ăn vừa lơ đãng đáp: “Có khi tối qua bị sói tha đi rồi.”

A Chiêu kinh ngạc: “Ở đây có sói thật à?”

Tiểu Bạch hừ hai tiếng, ngẩng đầu nhìn nàng: “Sợ rồi sao?”

Ai ngờ A Chiêu lại sáng mắt: “Thịt sói có ngon không?”

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

Lượt xem: 28

Số người xem: 27

Mã ID của bài viết này là: 36785

TÁC GIẢ

Thích tìm hiểu và đọc các loại sách tài liệu về các lĩnh vực như, sử, y...
Thích truyện ngôn tình, phim ảnh, nghe nhạc. Dạo này còn có sở thích thích ngắm các anh soái ca đẹp trai. :)) Cảm giác dạo này mình có chút.. phóng túng. hihi :)))
Thích sáng tác truyện. Là đam mê, cũng là sở thích mà mình rất trân trọng.

Nhiều lúc mình tự hỏi, mình sống tới ngày hôm nay, kỷ niệm đẹp nhất, thứ khiến mình vui vẻ nhất là gì. Mình suy nghĩ rất lâu, cuối cùng thứ khiến mình vui vẻ nhất lại chính là việc có thể sáng tác truyện và được các bạn yêu thích đón đọc.
Những bình luận hối truyện, khen truyện, góp ý về truyện từ các bạn là động lực, là niềm vui, là thứ khiến cho mình cảm thấy cuộc sống này còn niềm vui để mình trân trọng.

Sâu trong nội tâm mình, mình luôn cảm thấy biết ơn với các bạn đọc. Cũng cảm thấy có lỗi với các bạn đọc. Các bạn đã ủng hộ mình rất nhiều, nhưng khả năng của mình vẫn còn nhiều hạn chế, chưa thể làm cho các bạn thỏa lòng.

Nếu bắt mình lựa chọn, giữa việc lấy chồng và ở vậy để dành tâm trí sáng tác, mình lựa chọn ở vậy để dành tâm trí sáng tác. Mình yêu công việc này còn hơn cả tình yêu nam nữ. mà các bạn chính là những người giúp mình càng vững chắc vào niềm tin yêu này.

Mình muốn nói, mình thực sự rất rất trân trọng và rất yêu các bạn. Cảm ơn các bạn.

TRUYỆN ĐƯỢC ĐỀ XUẤT

Để lại một bình luận

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *

Website này sử dụng Akismet để hạn chế spam. Tìm hiểu bình luận của bạn được duyệt như thế nào.

error: Content is protected !!