Chương 3: Bầu trời rớt mẹ xuống
Người dịch: Ni
“Ta không có cha mẹ?” A Chiêu ngẩn người, nàng không cha không mẹ?
Đôi mắt A Chiêu nổi lên trong suốt lệ quang. Cho nên, nàng thật sự là không cha không mẹ, đứa con hoang.
Thần thú thấy nàng muốn khóc, nội tâm nháy mắt căng thẳng: “Ngươi trước đừng khóc a. Có thể là thực lực của ta chưa khôi phục, chờ thực lực ta khôi phục, ta bảo đảm giúp ngươi tìm được cha mẹ ngươi. Ngươi đừng khóc.”
Hiện tại nó là linh thú khế ước của nàng, nàng vừa khóc, nó liền rất khó chịu a.
“……Thật sự?” A Chiêu nghe được nó nói, hít hít cái mũi, tận lực không cho nước mắt rơi xuống.
“Đương nhiên,” thần thú gật đầu như gà mổ thóc.
Nó quyết định trước ổn định cảm xúc của tiểu cô nương này, sau đó tìm cơ hội cùng nàng giải trừ linh thú khế ước. Chỉ cần khế ước vừa giải, mặc kệ nàng có tìm được cha mẹ hay không, nó lập tức trốn chạy.
A Chiêu lau nước mắt trên mặt, lộ ra tươi cười xán lạn: “Cảm ơn ngươi, ngươi thật là một thần thú tốt.”
Thần thú: ……
Được khen nó có chút cao hứng, lại có chút chột dạ, móng vuốt lay hai cái trên mặt đất: “Ta… ta đương nhiên là một thần thú tốt.”
“Nhưng mà ta muốn hiện tại tìm cha mẹ.” A Chiêu nói.
Thần thú: ……
Ngươi đây là làm khó ta a. Ta cũng đâu có nhìn thấy cha mẹ ngươi ở nơi nào? Biết đi đâu tìm cha mẹ cho ngươi đây?
Thần thú thử thuyết phục tiểu cô nương: “Hiện tại tạm thời tìm không thấy.”
A Chiêu cúi đầu, thoạt nhìn rất khổ sở.
Thần thú thấy thế nhịn không được hỏi: “Ngươi trước kia cũng không có cha mẹ, sao đột nhiên muốn đi tìm cha mẹ?”
“Nếu ta có cha mẹ, người khác sẽ không mắng ta là con hoang.” Giọng của tiểu cô nương thấp xuống nói.
Kỳ thật trước kia cũng có người từng mắng nàng là con hoang, A Chiêu khi ấy không hiểu những lời này nghĩa là gì, nhưng gia gia sẽ rất tức giận mà mắng lại.
Gia gia còn từng dạy nàng, nếu sau này có người nói nàng là con hoang, nàng liền phải đúng lý hợp tình mà nói với người đó: nàng không phải con hoang, nàng có gia đình, có gia gia.
Hiện tại gia gia không còn, A Chiêu cũng không có gia đình.
A Chiêu nhớ tới gia gia, cái mũi liền không nhịn được mà cay xè, sắp khóc.
Nàng vừa nghĩ muốn khóc, thần thú liền thấy khó chịu, cái linh thú khế ước chết tiệt này, thật sự muốn hại chết thú mà, “Ngươi đừng khóc được không? Chúng ta nghĩ cách, được không?”
Đừng khóc a, tiểu tổ tông.
A Chiêu vô cùng kiên định: “Ta muốn cha mẹ.”
Có khi tiểu hài tử muốn cái gì, liền sẽ trở nên đặc biệt chấp nhất.
Thần thú: ……
Đột nhiên, A Chiêu dường như nhớ tới điều gì đó, nàng nói: “Có rồi.”
Thần thú: “Cái gì?”
A Chiêu đôi mắt lấp lánh tỏa sáng: “Ta có thể đi nhặt người về làm cha mẹ ta.”
Thần thú hoài nghi chính mình nghe lầm —— nhặt cái gì?
A Chiêu giải thích: “Ta là gia gia nhặt về. Hôm nay ta đi nhặt củi, nghe thẩm thẩm nói đại Ngưu thúc cũng nhặt được một người vợ về nhà. Còn nói, bên ngoài rất loạn, vô luận thiếu cái gì đều có thể nhặt được.”
“Ta thiếu cha mẹ, ta đem cha mẹ nhặt về nhà là được.” Tiểu cô nương nãi thanh nãi khí, lại vô cùng kiên định mà nói.
Thần thú nghe được ý tưởng quá mức kinh người của nàng thì trầm mặc. Nhưng lại cảm thấy, phương pháp này không tệ —— ít nhất còn đáng tin hơn việc đi tìm cha mẹ mà không biết đang ở đâu kia.
Vì thế nó chần chờ cổ vũ: “Vậy ngươi cố lên?”
“Chính là, ta phải đi đâu để nhặt?” A Chiêu nghiêng đầu, dùng ánh mắt chờ mong nhìn thần thú:
“Tiểu Bạch, ngươi biết ta nên đi đâu để nhặt cha mẹ không?”
Thần thú dựng lông: “Ai là Tiểu Bạch?”
A Chiêu: “Ngươi a.”
Thần thú: “Ta không tên Tiểu Bạch.”
A Chiêu: “Ngươi lông xù xù, lại trắng trắng, gọi Tiểu Bạch rất dễ nghe.”
Thần thú: “Khó nghe!”
A Chiêu thở dài, dùng ánh mắt như đang nói “ngươi thật không nghe lời” nhìn nó:
“Ai, ngươi trước đừng rối rắm cái này, mau giúp ta xem xem, ta nên đi đâu nhặt cha mẹ.”
Tiểu Bạch thần thú: ……
Nó há miệng thở dốc, muốn nói lại thôi, cuối cùng vẫn là ngậm miệng, không cùng nàng so đo.
Thôi bỏ đi, nó đường đường là thần thú, mới không thèm cãi nhau với tiểu hài tử. Mau chóng để nàng đi nhặt người, sau đó nhanh đuổi nàng đi là xong.
Tiểu Bạch thần thú nhắm mắt, lát sau mở ra.
Cặp mặt kim sắc của nó mang theo tràn đầy hoang mang: “Di, thiên tại viễn biên, cận tại nhãn tiền?”
A Chiêu nghe không hiểu: “Là ý gì?”
Tiểu Bạch: “Ý là —— nếu ngươi muốn nhặt mẹ, liền ở ngay trước mặt ngươi.”
A Chiêu nhìn trái nhìn phải, không thấy bất kỳ người nào, ánh mắt cuối cùng dừng lại trên người Tiểu Bạch trong ngực, thủy nhuận đôi mắt mang theo do dự.
Nàng chần chờ một lúc, há miệng định gọi người: “Mẹ……”
Tiểu Bạch lập tức ngắt lời nàng: “Câm miệng, ta không phải mẹ ngươi.”
A Chiêu phồng má: “Nhưng nơi này trừ ngươi chính là ta a, mẹ ta không thể từ bầu trời rơi xuống đi?”
Nàng vừa dứt lời ——
“Hưu!”
“Phanh!”
Một vật từ bầu trời rơi xuống, nện trên mặt đất phát ra tiếng vang nặng nề.
Tiểu Bạch cùng A Chiêu liếc nhau một cái, đồng thời quay đầu nhìn về phía phát ra âm thanh.
Cách đó không xa bụi cỏ, nằm một nữ nhân toàn thân máu me đầm đìa, khuôn mặt không rõ.
Trên khuôn mặt nhỏ mang theo nước mắt của A Chiêu lộ ra vẻ vui mừng:
“Mẹ thật sự từ bầu trời rơi xuống.”
A Chiêu ôm Tiểu Bạch đứng dậy, lạch bạch chạy đến trước mặt nữ nhân kia. Nàng cả người đều là máu, quần áo màu xanh đã nhuộm thành màu nâu sẫm, thoạt nhìn thật dọa người.
A Chiêu lui lại hai bước, cúi đầu nói với Tiểu Bạch: “Nàng hình như sắp chết rồi.”
Tiểu Bạch: “Không phải là chưa chết sao? Có mẹ vẫn tốt hơn không có.”
A Chiêu: Có đạo lý.
Sắc mặt trắng bệch của nữ nhân khẽ mở mắt, ánh mắt mơ hồ đảo qua, rồi lại nhắm lại.
A Chiêu nước mắt ròng ròng: “Mẹ, ngươi đừng chết, đừng vứt bỏ A Chiêu.”
Tiểu Bạch thầm nghĩ —— nhanh như vậy liền gọi mẹ?
Nó nói: “Ngươi đừng khóc, nàng sắp chết rồi. Không muốn nàng chết thì mau cầm máu a.”
A Chiêu lần đầu tiên gặp loại tình huống này, có chút hoảng: “Vậy làm sao bây giờ?”
Tiểu Bạch: “Đi, ta mang ngươi đi hái thảo dược cầm máu.”
Tiểu Bạch mang theo A Chiêu đến bờ sông hái một ít cỏ xanh, A Chiêu chỉ vào đám cỏ dại kia, nghi hoặc hỏi: “Những thứ này hữu dụng sao?”
Tiểu Bạch: “Đương nhiên hữu dụng, lừa ngươi ta chính là cẩu.”
A Chiêu dưới sự chỉ huy của Tiểu Bạch hái được cỏ xanh mượt, lại dùng đá nghiền nát, đắp lên miệng vết thương của mẹ.
Trên người mẹ có rất nhiều vết thương thon dài, đáng sợ nhất là miệng vết thương dưới rốn có một lỗ thủng to bằng nắm tay A Chiêu.
Tiểu Bạch nhìn chằm chằm nữ nhân hôn mê trên mặt đất, ánh mắt kim sắc dựng thẳng: “Thú vị, thú vị. Lọt vào người thân phản bội, bị người ta sống sờ sờ đào đi nội đan, trọng thương từ Diệt Tiên Nhai rơi xuống, vậy mà còn sống. Quá thú vị.”
A Chiêu nghe không hiểu nó đang nói gì, chỉ lo lắng hỏi: “Mẹ có thể sống sót không?”
Tiểu Bạch lắc cái đuôi lông xù phía sau: “Nguyên bản là không sống được, nhưng nàng vận khí tốt, gặp được bổn tọa —— không chết được.”
Nghe được lời này, A Chiêu an tâm không ít, tiếp tục đắp thuốc.
Tiểu Bạch nhìn tiểu cô nương mặt không đổi sắc bôi thuốc, trong mắt hiện lên một mạt suy nghĩ sâu xa. Trước mắt nữ nhân máu me đầm đìa như vậy, đừng nói tiểu hài tử, phỏng chừng người lớn bình thường thấy cũng sẽ bị dọa cho hai chân phát run, thậm chí buồn nôn.
Nhưng tiểu cô nương này, trừ lúc mới đầu hơi ghét bỏ cùng lo lắng nàng sẽ chết, vậy mà không có biểu hiện cảm xúc nào khác —— là nghé con mới sinh không sợ cọp? Hay còn có nguyên nhân khác?
Lượt xem: 34
Số người xem: 32
Mã ID của bài viết này là: 36446