Chương 5: Nàng không muốn làm mẹ cuẩ A Chiêu
Người dịch: Ni
A Chiêu nghe vậy, cong cong đôi mắt, đối với chính mình có một ít tin tưởng. Đúng vậy, nàng đáng yêu như vậy, thông minh như vậy, mẹ hẳn là sẽ thực thích nàng.
Nghĩ đến đây, nàng cầm lấy một cái chén sứ mẻ ở phòng trước dùng để đựng thủy, đổ nửa chén nước vào đó, rồi cầm nước vào phòng, hướng nữ nhân sắc mặt tái nhợt ngọt ngào hô một tiếng:
“Mẹ, uống nước.”
Nàng đem cái chén sứ mẻ kia đưa qua.
Lý Kinh Tuyết yết hầu xác thật rất khó chịu, nàng tiếp nhận chén nước, đem nước uống sạch không sót giọt, cảm giác khá hơn nhiều. Nàng ngẩng đầu, lại đối diện với cặp mắt to lấp lánh tỏa sáng kia.
Mắt to ngoan ngoãn hỏi: “Mẹ, miệng vết thương của ngươi còn đau không? Muốn A Chiêu giúp người thổi thổi hay không?”
Không đợi Lý Kinh Tuyết mở miệng trả lời, một đạo thanh âm vang lên:
“Ngươi này không phải nói dư thừa sao? Nàng ngay cả nội đan cũng không còn, không đau chết đã xem như tốt rồi.”
Sẽ đau chết?
A Chiêu tức khắc khẩn trương cúi đầu nhìn về phía Tiểu Bạch: “Kia mẹ sẽ chết sao?”
Tầm mắt Lý Kinh Tuyết hạ xuống, lúc này mới phát hiện bên người tiểu cô nương đang đứng cùng một con vật trắng như tuyết, bốn chân đen nhánh… Cẩu?
Không, nó chỉ là lớn lên giống cẩu, miệng nói tiếng người, có khả năng là một loại linh thú.
Tiểu Bạch: “Huyết đã ngừng, không chết được.”
A Chiêu thở dài nhẹ nhõm một hơi: “Vậy là tốt rồi.”
A Chiêu nhìn về phía Lý Kinh Tuyết, trên mặt mang theo vài phần do dự.
Tiểu cô nương trước mắt thực ngoan ngoãn, ngoan ngoãn đến khiến trái tim người ta mềm nhũng. Trên mặt Lý Kinh Tuyết không khỏi nhu hòa vài phần: “Như thế nào?”
“Mẹ ta thật là đẹp mắt,” A Chiêu cười đến xán lạn, không hổ là nàng mẹ, là mẹ đẹp nhất toàn thôn.
Lý Kinh Tuyết từng thân thủ đem nhi tử nuôi lớn, đại khái hiểu rõ hài tử tư duy, nàng không có lập tức cùng hài tử nói chính mình không phải nàng mẹ, chỉ ôn nhu hỏi tiểu cô nương, có phải là nàng cứu chính mình?
A Chiêu gật đầu thật mạnh: “Ân, ta cùng Tiểu Bạch đang muốn đi nhặt cha mẹ, sau đó mẹ liền từ bầu trời rơi xuống, Tiểu Bạch mang ta đi tìm dược, ta lại đem mẹ kéo tới nơi này.”
Người A Chiêu tuy nhỏ, nhưng sức lực lớn, một đường đi đi dừng dừng, cuối cùng cũng đem Lý Kinh Tuyết kéo tới nhà tranh cũ nát không người cư trú cạnh rìa thôn.
Lý Kinh Tuyết bắt được trọng điểm trong lời nói của nàng: “Từ bầu trời rơi xuống?”
Nàng rõ ràng là bị người đẩy xuống diệt Tiên Nhai, như thế nào lại từ bầu trời rơi xuống?
A Chiêu nhìn nàng hỏi: “Ân, mẹ ngươi là tiên tử sao? Gia gia cùng ta nói trên Thiên Bích là nơi ở của tiên nhân.”
Thiên Bích?
Lý Kinh Tuyết trầm ngâm một chút, lấy tay chống đất muốn đứng lên. A Chiêu thấy vậy vội vàng tiến lên đỡ nàng, nhưng nàng quá thấp, chỉ có thể gắt gao nắm lấy quần áo, ngữ khí nôn nóng nói:
“Mẹ, thương thế của ngươi còn chưa khỏi, không cần lộn xộn.”
Lý Kinh Tuyết hướng nàng cười cười: “Ta không có việc gì, đừng lo.”
Nàng chịu đựng bụng đau, loạng choạng đi ra nhà tranh.
Nàng nhìn quanh bốn phía, trong nháy mắt đã bị mặt vách đá đen nhánh cao ngất phía bắc của thôn hấp dẫn.
Không phải tường cao, mà là vách đá đen nhánh, liên miên không dứt, cao ngất trong mây, ngửa mắt nhìn lại thập phần chấn động.
“Đây là?”
“Đó là Thiên Bích,” thanh âm mềm mại vang lên.
Lý Kinh Tuyết nhìn vách đá đen nhánh, lẩm bẩm: “Thiên Bích? Diệt Tiên Nhai?”
Hỗn Độn đại lục phía bắc có một cấm địa, tên là Diệt Tiên Nhai.
Diệt Tiên Nhai, như tên đoán nghĩa: diệt tiên, là nơi ngăn cách hết thảy sinh linh, sâu không thấy đáy. Nghe đồn nơi này từng là chiến trường của thượng cổ, tiên ma đại chiến.
Do chiến trường năm xưa tiên ma hai bên tử thương thảm trọng, nên phạm vi vạn dặm Diệt Tiên Nhai quanh năm không thấy ánh mặt trời. Thổ địa nơi này đều bị tử khí ăn mòn, nơi nơi đều là màu đen, không có một ngọn cỏ, vạn vật né tránh, linh thức vô pháp thăm dò.
Nếu người tu chân thực lực không đủ, khi sử dụng linh khí ở đây sẽ bị tử khí quấn quanh, tổn hại tu vi. Tử khí nơi này âm trầm, khó mà thanh trừ.
Nghe đồn, một khi rơi vào Diệt Tiên Nhai thì sẽ bị tử khí vạn năm dưới đáy vực cắn nuốt, đến cả thi thể cũng không thể dư lại.
Lý Kinh Tuyết vốn tưởng mình sẽ chết không toàn thây, lại không nghĩ tới, đáy vực Diệt Tiên Nhai thế nhưng có thôn trang người thường sinh hoạt.
Hơn nữa…
Lý Kinh Tuyết nhìn nhìn A Chiêu, lại ngẩng đầu nhìn về phía thôn trang trước mặt. Trong thôn có nhà bùn, phòng gạch xanh, cách đó không xa còn có ruộng lúa mạch xanh mượt, phàm nhân nơi này tựa hồ sinh hoạt cũng không tồi.
A Chiêu cảm thấy ánh mắt nàng kỳ quái, ngửa đầu hỏi: “Mẹ, người sao vậy?”
Lý Kinh Tuyết hỏi: “Ngươi tên A Chiêu?”
A Chiêu trả lời: “Ân, ta tên A Chiêu ~”
“A Chiêu? Tên hay.” Lý Kinh Tuyết duỗi tay sờ sờ đầu tiểu cô nương, “Cảm ơn ngươi đã cứu ta. Nhưng ta không phải mẹ ngươi, ngươi nhận sai người rồi.”
Nàng nói xong nhắm mắt lại, trong đầu hiện lên hình ảnh nhi tử dựa vào ngực một nữ nhân khác nói:
“Mẹ Yên Yên, nếu ngươi là mẹ ruột của ta thì tốt rồi. Ta không thích mẹ ta, nàng chính là một cái phế vật, làm mất mặt ta.”
A Chiêu nghe được nàng nói, đôi mắt trừng lớn, nàng nắm chặt góc áo Lý Kinh Tuyết, quật cường lại kiên định nói:
“Không, ngươi chính là mẹ ta.”
Nàng thật vất vả mới nhặt được mẹ, nàng muốn có một người mẹ, không muốn làm đứa con hoang không cha không mẹ nữa.
“A Chiêu,” Lý Kinh Tuyết ngồi xổm xuống, đôi tay đặt lên vai nàng, ánh mắt ôn nhu cùng nàng nhìn thẳng:
“Cảm ơn ngươi thích ta, nhưng ta thật sự không phải mẹ ngươi. Nếu ngươi nhận ta làm mẹ, mẹ ruột của ngươi sẽ rất thương tâm.”
Cái này đó, Lý Kinh Tuyết thấy nhi tử do mình ngậm đắng nuốt cay nuôi lớn nhào vào ngực một nữ nhân khác, gọi nàng là mẫu thân, làm nũng với nàng, làm lơ mẹ ruột là mình, còn đưa lễ vật do chính tay làm cho nữ nhân kia.
Nhìn thấy một màn kia, Lý Kinh Tuyết cảm giác cả người giống như rơi vào hàn đàm. Bởi vậy nàng rất rõ ràng, nếu hài tử mình sinh ra gọi người khác là mẹ, mẹ ruột sẽ có bao nhiêu thương tâm.
Cho nên, nàng không thể làm ra chuyện cướp đoạt hài tử của người khác.
“Nhưng mà, ta trước khi nhặt được mẹ, ta không có mẹ nha, sẽ không có người thương tâm,” A Chiêu mềm mại nói.
Lý Kinh Tuyết ngây ra, A Chiêu tiếp tục nói:
“Bá nương mắng ta là đứa con hoang không cha không mẹ. Ta không muốn làm đứa con hoang. Lúc ta đang muốn tìm cha mẹ, mẹ liền rơi xuống trước mặt ta, cho nên ngươi chính là mẹ ta.”
Lý Kinh Tuyết không nghĩ tới, hài tử ngoan ngoãn như vậy lại là cô nhi.
“Mẹ, ngươi làm mẹ ta có được không?” A Chiêu đầy mặt chờ mong mà nhìn nàng.
“Ta…” Lý Kinh Tuyết môi giật giật gian nan, nàng không muốn làm tổn thương đứa trẻ tốt, nhưng mà…
“Xin lỗi, ta không đảm đương nổi việc làm mẹ ngươi.”
Nghe được lời này, đôi mắt lấp lánh của A Chiêu liền ảm đạm xuống, thanh âm hạ thấp hỏi:
“Vì cái gì? Là bởi vì ta không đủ ngoan sao?”
Dáng vẻ đáng thương hề hề khiến người đau lòng.
“Không phải, A Chiêu thực ngoan.” Lý Kinh Tuyết nhẹ vỗ về đầu nàng, nhẹ giọng nói, “Chỉ là, ta không làm được một người mẹ tốt.
A Chiêu ngoan ngoãn như vậy, đáng giá có được một người mẹ càng tốt.
Ngay cả người cùng nàng sống nhiều năm, đứa con nnàg liều chết sinh ra cũng chán ghét nàng, huống chi là A Chiêu không có huyết thống.
A Chiêu hiện tại muốn nàng làm mẹ, chỉ là vì chưa gặp được người tốt hơn. Nếu tương lai gặp được người khác, nói không chừng sẽ…
Lý Kinh Tuyết không dám nghĩ tiếp, nàng biết A Chiêu là một hài tử tốt, nhưng vạn nhất đâu? Vạn nhất ngày sau A Chiêu cũng giống bọn họ chán ghét nàng, vậy nàng phải làm sao bây giờ?
Nàng không nghĩ sẽ đánh cược.
Chương 6: A Chiêu bị người khi dễ
A Chiêu ngồi bên dòng suối, hai tay chống cằm nhìn nơi xa phát ngốc, bóng dáng thoạt nhìn lẻ loi, thập phần đáng thương.
Tiểu Bạch thấy vậy, ngồi vào bên người nàng, nâng móng vuốt liếm liếm. Đang lúc nó suy tư nên mở miệng an ủi nàng thế nào, A Chiêu liền mở miệng.
Nàng cặp kia hắc bạch phân minh đôi mắt tràn ngập hoang mang: “Thật kỳ quái, ta đáng yêu như vậy, vì cái gì mẹ không muốn ta làm nữ nhi của người?”
Động tác liếm móng vuốt của Tiểu Bạch khựng lại, đôi mắt màu đen tràn ngập khiếp sợ. Không phải chứ? Hoá ra ngươi ngồi đây ngẩn người là vì rối rắm chuyện này?
A Chiêu tiếp tục lầu bầu: “Thật là kỳ quái.”
“Mẹ hình như là tiên tử, chẳng lẽ nàng biết lúc ta nhặt củi có trộm lười biếng không làm việc?”
“Hay là nàng biết ta trước kia thường xuyên đánh các tiểu hài tử khác?”
Tiểu Bạch: Được rồi, gia hoả này căn bản không cần ta an ủi.
Nó nói: “Nếu nàng không muốn làm mẹ ngươi, ngươi liền đổi một người khác là được, chúng ta lại đi nhặt cái mới.”
A Chiêu lắc đầu cự tuyệt đề nghị của nó: “Ta chỉ muốn nàng làm mẹ ta.”
Tiểu Bạch khó hiểu: “Vì cái gì?”
A Chiêu đáp: “Nàng đẹp.”
Tiểu Bạch: ……
A Chiêu đứng lên, nói với Tiểu Bạch: “Tiểu Bạch, đi thôi.”
Tiểu Bạch: “Đi đâu?”
A Chiêu: “Bắt gà rừng cho mẹ, hầm canh bổ huyết.”
Trước kia bá nương sinh tiểu bảo, đại bá cũng là giết gà hầm canh bổ thân thể nàng.
Tiểu Bạch thấy thế, nhịn không được nói: “Nàng đều nói không muốn làm mẹ ngươi, ngươi còn đối tốt với nàng như vậy làm cái gì?”
Biểu tình trên mặt A Chiêu hơi khựng lại, cúi đầu đá đá hòn đá nhỏ bên cạnh: “Ta muốn mẹ.”
Tiểu Bạch bĩu môi, đang muốn nói cái gì đó—
“A Chiêu!!!”
Lúc này, một đạo thanh âm vang dội vang lên.
A Chiêu nghe thấy có người gọi mình, ngẩng đầu nhìn người tới: “Đại Bảo.”
Người tới đúng là con trai bá nương – Đại Bảo.
Đôi mắt như đậu xanh của Đại Bảo nhìn chằm chằm A Chiêu: “Nha, đây không phải là đứa con hoang không cha không mẹ sao? Mấy ngày không thấy, ta còn tưởng ngươi đã chết rồi.”
A Chiêu nắm chặt tay, tức giận: “Ngươi mới là đứa con hoang.”
“Ta có cha có mẹ, không giống ngươi. Ngươi chính là đứa con hoang không ai muốn,” Đại Bảo cười hắc hắc nói.
“Ngươi……” A Chiêu muốn phản bác, muốn nói mình có mẹ, nhưng mẹ lại không nhận nàng làm nữ nhi, nàng nói không nên lời, chỉ có thể cắn môi.
Thấy thế, Đại Bảo khí thế càng kiêu ngạo, hắn vỗ tay, lớn tiếng xướng đồng dao:
“A Chiêu A Chiêu, không cha lại không nương,
Là cái không ai muốn đứa con hoang,
Đứa con hoang, không cha lại không nương,
Mỗi người đều chán ghét, đều chán ghét……”
Đám đồng bạn của Đại Bảo cũng cùng hắn lớn tiếng xướng:
“A Chiêu A Chiêu, không cha lại không nương,
Là cái không ai muốn đứa con hoang,
Đứa con hoang, không cha lại không nương……”
A Chiêu tức giận đến toàn thân run rẩy, hiện tại nàng thật sự rất tức giận. Nàng bị bá nương đuổi khỏi nhà, nhặt mẹ về mẹ lại không nhận nàng.
Càng nghĩ càng giận, A Chiêu tức giận hô: “Ta mới không phải là đứa con hoang không ai muốn!”
Nói xong, nàng nhào tới Đại Bảo, đem hắn đánh ngã xuống đất, vung nắm tay đánh hắn.
Đại Bảo phát ra tiếng kêu bén nhọn thảm thiết, rất nhanh liền phản kháng: “Ngươi dám đánh ta, tìm chết!”
Trước kia hắn đánh chửi A Chiêu, nàng đều không dám phản kháng. Lần này nàng lại dám đánh hắn, Đại Bảo cực kỳ phẫn nộ.
Hai người vặn nhau đánh thành một đoàn.
Đại Bảo tuy chắc nịch hơn A Chiêu, nhưng A Chiêu lại có sức lực lớn hơn hắn, hai người đánh đến khó phân thắng bại.
Đại Bảo bị đánh trúng mặt một quyền, liền hướng đồng bạn kêu: “Mau, mau tới giúp ta, đánh chết cái đứa con hoang này!”
Mấy hài tử lập tức xông lên muốn động thủ với A Chiêu, Tiểu Bạch liền nhảy ra, giương nanh uy hiếp: “Ngao!!!”
Nó cái đầu nhỏ xíu, thoạt nhìn không hề có uy hiếp gì, một đứa trẻ to con nói: “Con chó thúi từ nơi nào tới?”
Nói xong, hắn đá Tiểu Bạch một cái, Tiểu Bạch bị đá bay đi.
Tiểu Bạch phát ra tiếng hét thảm, bị đá bay ra xa một đoạn.
Nó lăn lộn trên đất, đau đến khó chịu. Đáng chết tiểu hài tử, nếu không phải nó chưa khôi phục lực lượng, nếu không phải không thể thương tổn phàm nhân, nó nhất định sẽ xử chết bọn họ……
“Tiểu Bạch!” A Chiêu nghe thấy tiếng kêu thảm của Tiểu Bạch, nội tâm cả kinh, lực chú ý bị dời đi, bị Đại Bảo đè xuống đất.
Đại Bảo đè nàng cười ha ha: “Đánh chết ngươi……”
“Dừng tay! Các ngươi đang làm cái gì!” Một tiếng quát phẫn nộ vang lên.
A Chiêu chật vật quay đầu, thấy vẻ mặt Lý Kinh Tuyết tức giận hướng bên này chạy tới.
Lý Kinh Tuyết tuy không có nội đan, nhưng từng là người tu chân, khí thế rất đủ. Nàng rống một tiếng khiến đám tiểu hài tử đều bị dọa.
Lý Kinh Tuyết vội tiến lên, kéo Đại Bảo ra khỏi người A Chiêu, đỡ nàng dậy, trên dưới đánh giá một vòng.
A Chiêu tóc tai bù xù, xiêm y lộn xộn, đầy tro bụi, trên mặt còn có vài vết cào rõ ràng.
Lý Kinh Tuyết đau lòng cực kỳ, quan tâm hỏi: “A Chiêu, ngươi không sao chứ?”
A Chiêu nhìn nàng, cặp mắt đen lúng liếng lộ lệ quang, nàng hít hít mũi, cúi đầu không nói.
Bá nương nói đánh người là hài tử hư, mẹ thấy nàng đánh người, có thể hay không sẽ chán ghét nàng?
“Ngươi là ai?” Đại Bảo thở hồng hộc nhìn nữ nhân xa lạ trước mắt.
Lý Kinh Tuyết sờ tay chân A Chiêu, xác định không tổn thương gì mới thở phào nhẹ nhõm. Nàng biểu tình không thiện nhìn đám Đại Bảo: “Các ngươi đều đã lớn, lại đi khi dễ một tiểu hài tử?”
“Là nàng ra tay đánh ta trước,” Đại Bảo một mắt bị đánh thành gấu trúc, ngẩng cổ nói, “Ta đương nhiên phải đánh trả.”
“Đúng vậy đúng vậy, đánh chết nàng.”
“A Chiêu thật hư, đánh nàng.”
Mấy đứa từng bị A Chiêu đánh, đá, cắn một ngụm đều sôi nổi hô theo.
A Chiêu nghe xong, đôi mắt long lanh lệ quang. Nàng mới không hư.
Lúc này, một đạo thanh y thân ảnh chặn tầm mắt nàng lại, A Chiêu ngẩn người: Mẹ?
Lý Kinh Tuyết nhận thấy A Chiêu căng thẳng sau khi nghe lời của mấy đứa nhỏ kia, trong lòng đau xót. Đứa nhỏ này chắc chắn đang sợ hãi.
Lý Kinh Tuyết nhớ lại hình ảnh A Chiêu bị đè đánh trên mặt đất, nội tâm tràn ngập phẫn nộ. Qua thời gian ngắn tiếp xúc, nàng đã biết A Chiêu ngoan ngoãn đáng yêu, mà mấy đứa nhỏ này lại khi dễ một mình nàng, thật sự quá đáng.
Nàng trầm mặt nói: “Các ngươi mấy người khi dễ một tiểu hài tử là sai rồi, hướng A Chiêu xin lỗi.”
“Phi! Nàng là một đứa con hoang không cha không mẹ, ai thèm xin lỗi nàng?” Đại Bảo học theo bá nương phun một ngụm nước miếng:
“Ta chính là muốn khi dễ nàng, lêu lêu lêu~”
Lý Kinh Tuyết thấy dáng vẻ này của hắn, nắm tay cứng lại.
Nàng siết chặt nắm đấm, một quyền đánh lên thân cây to bằng miệng chén bên cạnh.
“Răng rắc!”
Thân cây to bằng miệng chén dưới ánh mắt kinh ngạc của mọi người, chặn ngang gãy xuống, ầm ầm ngã xuống đất.
Lý Kinh Tuyết lạnh lùng nhìn mấy đứa trẻ bị dọa ngốc: “Ta chính là mẫu thân của A Chiêu. Về sau nếu còn để ta thấy các ngươi khi dễ nàng, kết cục sẽ giống cái cây kia.”
“A!!!”
Có hài tử phản ứng lại, phát ra tiếng kêu bén nhọn. Đám nhỏ bị dọa đến choáng váng lập tức bừng tỉnh, nghiêng ngả lảo đảo mà chạy trối chết, tránh xa nữ nhân đáng sợ kia.
Lý Kinh Tuyết thấy bọn họ chạy xa, nội tâm lửa giận tiêu tán không ít. Nàng xoay người quay đầu, đối diện ánh mắt ngập nước của A Chiêu…
Lượt xem: 36
Số người xem: 35
Mã ID của bài viết này là: 36450