Chương 93: A Chiêu bị người xấu mang đi

 

Người dịch: Ni

 

Mấy đạo hắc khí kia tỏa ra hơi thở điềm xấu, quấn lấy trên người mấy kẻ tu sĩ, như thể có sinh mệnh, trườn bò chẳng khác nào rắn.

A Chiêu nghi hoặc nhìn chằm chằm đám hắc khí đó. Có lẽ ánh mắt nàng quá mức rõ ràng, nên mấy kẻ đang khoác lác khoái trá kia chú ý tới.

Một người trong đó giơ tay quát: “Tiểu hài tử từ đâu tới thế, nhìn cái gì mà nhìn? Mau tránh sang một bên!”

A Chiêu đang muốn đáp lại, Tiểu Bạch đã mở miệng: “Yên tâm, bọn họ tạm thời không chết đâu. Mau đuổi theo kẻ vừa rồi, hắn rất có khả năng là ma tu.”

A Chiêu nghe vậy cũng không kịp nghĩ nhiều, vội thu dọn đồ đạc, ôm lấy Tiểu Bạch, chạy theo bóng áo choàng đen kia.

Để tránh bị phát hiện, nàng dùng ẩn thân thuật, lặng lẽ bám theo phía sau. Thấy hắn lén lút, A Chiêu cùng Tiểu Bạch càng thêm chắc chắn suy đoán của mình, người này nhất định là kẻ xấu.

Áo choàng đen đi vào một con hẻm nhỏ hẻo lánh. A Chiêu cẩn thận bám theo, thấy hắn đứng trước một bức tường.

Hắn nhìn quanh bốn phía. A Chiêu theo bản năng rụt đầu lại.

Tiểu Bạch lập tức nhắc nhở: “Ngươi đã dùng ẩn thân thuật, trốn cái gì nữa?”

A Chiêu nghe xong mới phản ứng: “À đúng rồi, ta quên mất.”

Nàng lại ló đầu ra, thì thào hỏi: “Hắn có phát hiện chúng ta không?”

Tiểu Bạch quan sát một lát, đối phương mặc áo choàng đen, rõ ràng là dùng pháp bảo che giấu tu vi, nó cũng nhìn không thấu. Nhưng nó vẫn đáp:

“Hẳn là không. Nếu tu vi hắn cao hơn ngươi, sớm đã phát hiện ra rồi. Mà ngươi bám theo cũng khéo léo lắm.”

A Chiêu chớp chớp mắt, cảm thấy rất có lý. “Ầm!”

 

Trên bức tường kia bỗng hiện ra một lối đi lớn, áo choàng đen lập tức bước vào.

A Chiêu cùng Tiểu Bạch nhìn nhau, định đuổi theo, nhưng không kịp, lối đi biến mất, chỉ còn lại vách tường lạnh lẽo.

A Chiêu đưa tay sờ thử, chỉ thấy gạch đá rắn chắc. Nàng gõ vài cái, âm thanh nặng nề vang vọng.

Nàng cúi đầu hỏi: “Sao lại thế này?”

Tiểu Bạch đáp: “Nơi này có một cửa ra vào được pháp trận che giấu.”

Khuôn mặt mũm mĩm của A Chiêu hiện rõ vẻ lo lắng: “Có cách nào mở ra không? Nếu không, người xấu chạy mất rồi.”

Tiểu Bạch hừ khẽ: “Loại trận pháp che giấu nhỏ này thì khó gì với ta.”

A Chiêu nghe vậy mừng rỡ: “Vậy mau mở ra đi, chúng ta đuổi theo hắn!”

“Được…” Tiểu Bạch đang nói nửa chừng thì khựng lại, vỗ trán một cái: “Hỏng rồi.”

A Chiêu khẩn trương: “Sao vậy?”

Tiểu Bạch nghiêm túc nói: “Ngươi mau liên hệ a huynh a tỷ đi.”

A Chiêu vốn đang hăng hái, nghe vậy ngẩn ra: “Hả?”

Tiểu Bạch liếc nàng: “Hả cái gì? Dù tu vi ngươi cao thì vẫn chỉ là tiểu hài tử ba tuổi, ma tu cực kỳ nguy hiểm. Chuyện này phải để người lớn ra tay.”

Nó suýt nữa quên mất A Chiêu vẫn chỉ là đứa trẻ.

A Chiêu định thuyết phục: “Nhưng tu vi ta còn cao hơn cả a huynh a tỷ mà.”

Tiểu Bạch: … Hình như cũng đúng.

Nó nghiêng đầu nghĩ ngợi rồi nói: “Dù sao thì cũng phải báo cho họ. Để họ liên hệ thủ vệ trong thành tới xử lý, đó mới là thích hợp nhất.”

Nam Trọng Thành vốn là nơi người phàm và tu sĩ cùng sinh sống, thủ vệ trong thành đều là tu sĩ, xử lý ma tu xuất hiện ở đây là việc của họ.

A Chiêu có chút hụt hẫng nhưng vẫn làm theo, lập tức niệm ra hai con chim linh lực nhỏ bé.

Tiểu Bạch hỏi: “Ngươi làm gì gửi hai con liền? Báo cho a huynh hoặc a tỷ thôi là đủ.”

A Chiêu ngây thơ đáp:
“A huynh nói, ra ngoài gặp nguy hiểm phải cẩn thận, tin tức cần gửi cho nhiều người, chứ một con dễ bị chặn lại. Với lại, nếu người nhận bận bịu, có khi bỏ lỡ linh điểu, đến khi phát hiện thì đã muộn rồi. Cho nên phải gửi nhiều hơn.”

Nàng còn định gửi cho cả cha mẹ mỗi người một con, nhưng nghĩ lại, a cha chẳng giúp gì được, mẹ thì còn chưa khỏi hẳn, tốt nhất thôi đi.

Tiểu Bạch: … Cũng rất có đạo lý.

A Chiêu dặn dò hai con linh điểu: “Mang chuyện này nói cho a huynh a tỷ.”

Hai con chim “pi pi” đáp một tiếng, bay vút lên không, lượn vòng một hồi rồi lao đi.

Tiểu Bạch nhìn chúng biến mất sau bức tường, quay sang thấy A Chiêu lại đang niệm pháp quyết, liền hỏi: “Ngươi làm gì nữa thế?”

A Chiêu đáp: “Ta gửi thêm một đạo lôi tin cho a tỷ.”

Tiểu Bạch: ???

A Chiêu giải thích: “Lôi tin để dùng khi khẩn cấp. Giờ phát hiện ma tu, chẳng phải tình huống khẩn cấp sao?”

Tiểu Bạch thở dài: “… Thôi được, phát đi.”

Chỉ cần nàng không liều lĩnh xông thẳng vào sào huyệt kia, muốn làm gì cũng được.

“Chúng ta có nên rời khỏi đây trước không? Nếu đụng phải kẻ xấu thì nguy to.” Tiểu Bạch đề nghị.

 

A Chiêu vừa nghe liền cảm thấy có đạo lý: “Ân, đi thôi.”

Ngay lúc này, một bóng đen bao phủ lấy A Chiêu cùng Tiểu Bạch, theo sau vang lên một giọng âm trầm quái dị: “Tiểu muội muội, ngươi muốn chạy đi đâu?”

Toàn thân A Chiêu nổi da gà, lông của Tiểu Bạch cũng dựng ngược.
A Chiêu cứng đờ quay đầu lại, thấy sau lưng mình không biết từ khi nào đã đứng một người áo choàng đen. Nàng phải ngửa đầu nhìn lên, thế nên thấy rõ gương mặt trắng bệch không chút huyết sắc kia.

Người đến thấy nàng không nói gì, khóe miệng cong lên nụ cười quái dị: “Ngươi muốn chạy đi đâu?”

A Chiêu lắp bắp: “Ta… Ta…”

“Ta lạc đường rồi!” A Chiêu đột nhiên gào to, lao lên ôm lấy chân đối phương, vừa khóc vừa kêu khàn giọng:
“Ô ô… thúc thúc, ta tìm không thấy a cha a nương… ô ô… ngươi dẫn ta đi tìm với, được không?”

Tiểu Bạch nhìn nàng khóc khan không rơi giọt nước mắt nào, khóe miệng còn giật giật: Đúng là đồ giả bộ giỏi.

Áo choàng đen: ???

“Ô ô… ta sợ quá… ta mới ba tuổi đã lạc mất cha mẹ… thúc thúc, cứu ta…” A Chiêu vừa gào, vừa quay đầu làm mặt quỷ với Tiểu Bạch, ý bảo nó tranh thủ chạy trốn đi tìm người giúp.

“Khặc khặc, lạc đường sao? Vậy thúc thúc đưa ngươi về nhà.” áo choàng đen phát ra tiếng cười quái dị.

A Chiêu ngẩng đầu ngây thơ hỏi: Thật sao?”

Áo choàng đen: “Lừa ngươi thôi.”

Nói rồi, hắn đưa cánh tay gầy gò như que củi chụp lấy A Chiêu. Trong lòng nàng cả kinh, theo bản năng nắm chặt chân đối phương, dùng sức hất mạnh, thế là…“Ầm!”

 

Áo choàng đen chỉ thấy chân mình bị một luồng sức mạnh khủng khiếp kéo lên, thân thể bay ngược, trời đất quay cuồng, rồi cả người rơi “phịch” xuống đất, đầu óc choáng váng.

Chưa kịp bò dậy, liền nghe một tiếng hét mềm mại nhưng đầy phẫn nộ: “Xem chiêu!”

Hắn vừa định tránh đi, trước mắt đã hiện lên một mảng lớn bột trắng.

Áo choàng đen kinh ngạc: “Di?”

Không kịp phản ứng, hắn hít phải mấy hơi, hai mắt lật ngược, ngất xỉu ngay tại chỗ.

A Chiêu cầm cái chai nhỏ dính đầy bột thuốc trong tay, nhìn tên áo choàng đen bất động nằm đó, ngờ vực hỏi: “Hắn… ngất rồi sao?”

Tiểu Bạch bước lên, dùng móng vuốt cào vài cái lên mặt hắn, chắc chắn gật đầu: “Ngất thật rồi.”

A Chiêu thở phào, vội vàng đậy nắp chai lại, cất vào túi trữ vật: “A huynh đưa cái thuốc này quả nhiên lợi hại.”

Nàng nhớ lại lời a huynh dặn: “Thứ này cực mạnh, chỉ cần hít một hơi là ngất ngay, lúc dùng phải cực kỳ cẩn thận.”

Tiểu Bạch liếc nhìn người đàn ông bất tỉnh, gãi tai lẩm bẩm: “Xác thật lợi hại…”

Vừa dứt lời, tầm mắt nó bỗng trở nên mơ hồ.

“???”

Trong khoảnh khắc mất đi ý thức, nó mới chợt nhớ, móng vuốt vừa rồi cào phải bột thuốc, rồi lại gãi tai mình…

“Chết tiệt…”

Ý thức chìm xuống, chỉ còn nghe loáng thoáng tiếng kêu hốt hoảng của A Chiêu: “Tiểu Bạch!”

Nó muốn nói nàng đừng sợ, nhưng đã không kịp.

A Chiêu ôm lấy Tiểu Bạch vừa ngất đi, quần áo tung bay trong gió. Nàng kiểm tra một lượt, xác định nó vẫn còn thở mới yên tâm phần nào.

Thế nhưng—

Nàng choáng váng, đầu óc quay cuồng, nhìn thấy lớp bột trắng vương vãi trên đất, mơ hồ lẩm bẩm: “Ta… hình như cũng hít phải…”

“A huynh quả nhiên không lừa ta…” ôm chặt Tiểu Bạch, A Chiêu cũng ngã xuống, mất đi ý thức.

Gió nhẹ thổi qua, lớp bột trắng nhanh chóng bị cuốn đi.

Một lát sau, một tên áo choàng đen khác bước vào con hẻm. Hắn thấy đồng bọn nằm đó, cạnh bên là một bé gái ôm con chó ngã trên đất, trong lòng nghi hoặc: Chuyện gì thế này?

Dù có chút khó hiểu, hắn vẫn giữ nguyên tắc “thà giết nhầm còn hơn bỏ sót”, mở ra thông đạo trên bức tường, vác cả đồng bọn lẫn A Chiêu đi vào.

Lúc hắn bước qua cánh cửa, A Chiêu trong trạng thái vô thức, cánh tay mềm nhũn buông lơi, khiến Tiểu Bạch rơi xuống đất. Nhưng tên áo choàng đen kia không để ý, cứ thế biến mất cùng thông đạo.

Khi A Chiêu tỉnh lại, tai nàng vang lên những tiếng đối thoại mơ hồ: “Trận pháp đã dọn xong, chỉ chờ khởi động.”

“Đến bao nhiêu người?”

“Rất nhiều, còn có không ít đệ tử tinh anh của các đại tông môn.”

“Hừ! Chỉ cần tung tin tức về chí bảo, ai có thể cưỡng lại được? Chờ đến khi đấu giá hội bắt đầu, trận pháp vừa mở, tất cả bọn chúng đều sẽ thành con rối của Chủ thượng.”

 

Chương 94: Tô Vi Nguyệt cùng Phương Đông Mặc khắc khẩu

 

“Nhìn chặt một chút, đừng để những kẻ đó chạy mất.”

“Vâng.”

“Ngươi mang về hai người kia thế nào rồi?”
“… Trong túi trữ vật của bọn họ có lệnh bài của chúng ta.” Người nọ hơi do dự đáp.

“Ân? Cả tiểu cô nương kia cũng có?”
“Đúng, xác thực là lệnh bài của chúng ta.”

“Chẳng lẽ bộ dáng tiểu cô nương đó là ngụy trang? Hai người bọn họ còn chưa tỉnh?”
“Còn chưa.”

“…” Người kia trầm mặc một lát.

“Lão đại, có cần đem hai kẻ đó…” một kẻ khác giơ tay lên cổ làm động tác cắt.

Người nọ lắc đầu: “Không. Mỗi người đều bỏ ra không ít linh thạch cùng pháp bảo mới trà trộn được vào, đều có tác dụng, không thể tùy tiện giết.”

“Vậy làm sao bây giờ?”
“Đều nhốt lại, chờ việc này kết thúc rồi thẩm vấn sau.”
“Được.”

Tiếng bước chân dần xa, A Chiêu cũng dần tỉnh lại. Nàng ngửi thấy mùi ẩm mốc trong không khí, hương vị quen thuộc giống mùi rơm rạ khi mùa mưa bị ẩm mốc trong ổ gà nàng từng nằm.

A Chiêu mở mắt, thấy khung cảnh tối tăm. Nàng chớp mắt mấy lần mới dần thích ứng. Nàng không vội ngồi dậy, mà dựng tai lắng nghe. Xác định xung quanh chỉ có một nhịp thở đều đều, nàng mới từ từ bò dậy, nhìn về phía đó.

Không xa nàng, một tên áo choàng đen sắc mặt trắng bệch nằm bất tỉnh ở góc.

A Chiêu nghiêng đầu suy nghĩ có lẽ nàng hít phải ít bột thuốc hơn nên tỉnh sớm. Nàng nhớ lại đoạn đối thoại vừa rồi, nhìn tên áo choàng đen kia, định lấy thêm thuốc mê rắc lên hắn, nhưng thò tay sờ vào túi trữ vật thì lại trống không.

A Chiêu sững sờ, cúi đầu nhìn túi trữ vật trên eo và cả Tiểu Hắc đều biến mất.

Ý thức được đồ đã bị lấy đi, A Chiêu lại đảo mắt xung quanh: “Tiểu Bạch? Tiểu Hắc?”

Nàng gọi nhỏ vài tiếng, nhưng không có hồi đáp.

A Chiêu quan sát bốn phía, phát hiện mình bị nhốt trong một phòng giam tối tăm, xung quanh đều là song sắt. Nàng tiến lên, hai tay nắm chặt một cột sắt, dốc toàn lực bẻ.

Kẽo kẹt!

Cột sắt vang lên tiếng rít chói tai, nhanh chóng bị bẻ cong, tạo ra khe hở đủ cho A Chiêu chui qua.

Ra ngoài, nàng thở phào, men theo hướng có ánh sáng đi tới. Đi chừng vài chục bước, phía trước lờ mờ sáng, còn có tiếng động truyền đến.

A Chiêu dừng lại, nhéo quyết ẩn thân. Thân ảnh nhỏ bé của nàng biến mất, trên đất chỉ còn lưu lại vài dấu chân nhàn nhạt trong bụi.

“Mau mau, chỉnh đốn lại, giờ lành đã đến, đấu giá hội sắp bắt đầu rồi.”
“Mấy thứ này rất quan trọng, nhất định phải trông coi cẩn thận.”

A Chiêu thấy một nhóm người bận rộn, giữa bọn họ có một trung niên thân hình hơi béo, vẫn luôn ra lệnh. Nhìn hắn, nàng liền có cảm giác sâu không lường được.

Bỗng trung niên kia như có linh cảm, ngẩng đầu nhìn về hướng nàng. A Chiêu giật thót, vội dời mắt, dán sát góc tường, không dám nhúc nhích.

“Chẳng lẽ là ta quá khẩn trương?” Trung niên lẩm bẩm, rồi thu lại ánh mắt.

“Lão đại…” một người vội vã chạy tới.
Trung niên trừng mắt: “Gọi là quản sự!”

Người kia xấu hổ sửa lại: “Quản sự, giờ lành đã đến, nên bắt đầu rồi.”

Quản sự hơi béo hỏi: “Hương đã đốt đủ chưa?”

“Ngài yên tâm, đều đã đốt.”

Quản sự hài lòng gật đầu: “Tốt, mang đồ lên đi.”

Phương Đông Mặc đeo mặt nạ, theo dòng người tiến vào chợ đen đấu giá hội. Vài ngày trước, hắn nhận được tin tức chợ đen sẽ tổ chức một buổi đấu giá.

Chợ đen có nhiều đồ quý, nhưng đa phần đều là hàng bất chính, dính máu. Vốn dĩ hắn không hứng thú, nhưng sáng nay tình cờ nghe tin ở buổi đấu giá này sẽ xuất hiện vạn năm hàn băng từ cực hàn chi địa. Đây chính là dược liệu chủ yếu trong đan dược mà mẫu thân hắn cần.

Nghe xong, hắn lập tức bật dậy, quyết định để muội muội đi theo Tô Vi Nguyệt bày quầy, còn mình thì tới chợ đen.

Đương nhiên, hắn đã lén vào chợ đen từ trước khi đấu giá bắt đầu. Ở đây quả thật có không ít bảo vật, hắn đi dạo, mặc cả, thu được vài thứ tốt.

Khi nghe đấu giá hội sắp khai màn, hắn theo dòng người đi tới hội trường.

Chợ đen được xây dưới lòng đất của Nam Trọng Thành, tạo thành cả một khu phố ngầm rộng lớn. Cuối con phố chính là cửa vào đấu giá hội.

Phương Đông Mặc giao 50 khối hạ phẩm linh thạch để lấy tư cách vào trong. Gã thủ vệ lạnh lùng bảo hắn: đây là phiếu thấp nhất, chỉ được đứng ngoài đại sảnh.

Phương Đông Mặc nhìn kẻ dữ tợn kia, gật đầu tỏ vẻ hiểu.

Bước qua cánh cửa lớn, trước mắt hắn mở ra một cảnh tượng rực sáng.

Luôn cẩn thận, hắn nheo mắt quan sát bốn phía: hội trường là một đại huyệt động, tường đá khảm đầy dạ minh thạch, bốn phía cắm đuốc sáng rực.

Ở phía nam có một đài cao, hẳn là nơi bày vật phẩm đấu giá.

Bảy tầng lầu được đục trên vách tường, từng gian phòng nhỏ hướng về phía đài cao nơi dành cho khách quý có tiền.

Phương Đông Mặc ngẩng nhìn bóng dáng trong các phòng sang trọng kia, bĩu môi. Trong lòng thầm nghĩ, một ngày nào đó khi hắn nổi bật, kiếm được nhiều linh thạch, hắn cũng sẽ ngồi ở đó.

Nhìn lướt qua, hắn lập tức dời ánh mắt, bắt đầu tìm lối thoát khác ngoài cửa chính. Nhưng quan sát kỹ, hắn phát hiện cả nơi này chỉ có một cửa ra vào, lại còn có sáu tu sĩ canh giữ ở đó.

Phương Đông Mặc giật giật mí mắt: “Nơi này… có chút không ổn.”

 

 

Hắn nhìn hàng loạt thân ảnh canh giữ trước đại môn, trong mắt khẽ xoay chuyển, bắt đầu tính kế đường lui.
Ngay lúc đang suy nghĩ nên làm thế nào để rời khỏi, khóe mắt hắn bỗng liếc thấy một bóng dáng quen quen. Ánh mắt lập tức cứng lại, hắn quay phắt đầu nhìn kỹ, quả nhiên ở cách đó không xa, chính là dáng người mảnh khảnh kia.

Người nọ mặc áo xám đơn giản, cũng đeo mặt nạ nên không nhìn rõ diện mạo. Nhưng Phương Đông Mặc chỉ cần liếc qua một cái liền nhận ra, đó là kình địch ngày nào cũng tranh giành sự chú ý của muội muội với hắn, Tô Vi Nguyệt.

Tô Vi Nguyệt cảm giác có ánh mắt dừng trên người mình, lập tức nhíu mày. Nàng nghiêng đầu, trừng ngược lại về phía đó.
Ở nơi này tuyệt đối không thể lộ ra yếu thế, một khi bị xem là dễ bắt nạt thì sẽ lập tức bị theo dõi. Vì vậy, cách tốt nhất chính là trừng trả, cho người khác biết mình không dễ chọc.

Nhưng mà…
Khi ánh mắt nàng rơi lên chiếc mặt nạ quỷ thường thường vô kỳ kia, nàng sững sờ: Phương Đông Mặc? Hắn cũng tới đây?

Ánh mắt hai người chạm nhau trong không trung. Trong nháy mắt, Tô Vi Nguyệt giận dữ hét lớn:
“Tây Môn Mặc!!!”

Nàng quát xong liền sải bước tới trước mặt hắn, vươn tay hung hăng nhéo lấy tai hắn, lớn tiếng mắng:
“Ngươi cái đồ hỗn đản, rốt cuộc cũng để ta bắt được rồi! Ngươi sao có thể trộm hết linh thạch chữa bệnh của mẹ? Ngươi còn có nhân tính không hả!”

Tiếng mắng bất ngờ vang lên, lập tức khiến ánh mắt xung quanh đều bị hấp dẫn tới.

Phương Đông Mặc ngay lập tức hiểu ra dụng ý của nàng: nàng cũng nhận thấy nơi này có gì đó không ổn! Trong lòng hắn thì hối hận vô cùng: Chết tiệt, bỏ lỡ cơ hội rồi!

Nghĩ vậy, hắn liền hất mạnh tay nàng ra, ưỡn ngực, vẻ mặt đường hoàng mà nói: “Cái gì mà trộm? Nói khó nghe như vậy. Rõ ràng là mẹ đưa cho ta!”

Tô Vi Nguyệt nổi điên, giơ tay đấm hắn: “Ta không tin! Số tiền đó rõ ràng là ta liều mạng kiếm về cho mẹ mua thuốc. Cho dù mẹ thật sự đưa ngươi, ngươi cũng không được lấy hết như vậy!”

“Cái gì mà không được lấy! Đưa cho ta thì chính là của ta!” Phương Đông Mặc vừa lớn tiếng phản bác vừa gạt tay nàng ra, “Chẳng phải chỉ là mấy viên linh thạch thôi sao? Ngươi lại đi kiếm là được rồi.”

Cái bộ dạng vừa ngang ngược vừa trơ trẽn ấy khiến không ít kẻ đứng xem đều ngứa tay, hận không thể lao lên đánh hắn một trận.

“Đi, cùng ta tới gặp mẹ đối chất! Khẳng định là ngươi ăn trộm!” Tô Vi Nguyệt tức giận nhìn hắn.

Phương Đông Mặc cười nhạo: “Đối chất thì đối chất, nhưng phải đợi ta đấu giá xong đồ vật đã.”

“Đấu giá cái đầu ngươi! Đi ngay bây giờ!” Tô Vi Nguyệt hét lớn, túm lấy áo hắn, cứng rắn kéo đi.

Phương Đông Mặc loạng choạng vài bước, hất tay nàng: “Ngươi hung hăng cái gì! Đó rõ ràng là mẹ cho ta! Một nữ nhân như ngươi sao dám xen vào việc của nam nhân!”

“Ngươi nói vớ vẩn! Ta là tỷ tỷ của ngươi, quản ngươi thì sao?!”

“Ngươi mới là nói vớ vẩn! Ta mới là ca ca!”

Đám người canh giữ đại môn nhìn nhau, do dự không biết có nên ngăn lại hay không. Đúng lúc ấy, vị quản sự hơi béo trên đài cao khẽ lắc đầu, những viên dược kia còn chưa phát huy hiệu lực, không thể để lộ ra manh mối.

Thế là, những kẻ trông cửa chỉ có thể im lặng nhìn hai người hùng hổ lôi nhau đi ra ngoài.
Một trước một sau, vừa cãi vã vừa ầm ĩ, rốt cuộc hai người cũng thoát khỏi chợ đen, trở lại mặt đất. Lúc này, cả hai mới đồng loạt thở phào nhẹ nhõm.

Phương Đông Mặc hỏi nhỏ: “Ngươi cũng cảm thấy nơi đó có gì không ổn?”

Tô Vi Nguyệt gật đầu: “Nơi đó rõ ràng có vấn đề.”

Nàng nhìn hắn: “Ngươi sao lại tới đó?”

Phương Đông Mặc hỏi lại: “Còn ngươi?”

Tô Vi Nguyệt nói thẳng: “Vì vạn năm hàn băng.”

Phương Đông Mặc lập tức hiểu, hóa ra nàng cũng giống hắn, nhận được tin tức mới chạy đến.

Tô Vi Nguyệt lại hỏi: “Ngươi thì nghèo rớt mồng tơi, căn bản không đủ tiền mua, tới đó làm gì?”

Phương Đông Mặc nhún vai: “Nhìn xem có thể nhặt được món hời nào không.”

Tô Vi Nguyệt: “…”

Nàng biết cái gọi là “nhặt hời” của hắn nghĩa là chờ lúc có kẻ cướp giật người mua, hắn sẽ lén nhân cơ hội ra tay cướp lại món đồ.

Phương Đông Mặc thấy ánh mắt phức tạp của nàng, liền nói: Ngươi cũng đừng bày đặt chê ta. Ngươi cũng chẳng đủ linh thạch mua vạn năm hàn băng đâu.”

Tô Vi Nguyệt khẽ ho một tiếng: “Ta chỉ muốn xem có thể gặp được người hữu duyên hay không thôi.”

Phương Đông Mặc: “…”

Cái gọi là “người hữu duyên” với “nhặt hời” căn bản cũng chẳng khác gì nhau.

Hai người liếc nhau đầy chán ghét rồi đồng thời quay mặt đi.

Đột nhiên, Phương Đông Mặc nhớ ra điều gì: “Không đúng! Ngươi với ta đều ở đây… vậy muội muội đâu?”

Tô Vi Nguyệt thoáng sững lại, giọng không chắc chắn: “Có lẽ… vẫn ở nhà thôi.”

Phương Đông Mặc nghĩ ngợi rồi gật đầu: “Không sao. Dù nàng có đi bày quán một mình cũng sẽ không xảy ra chuyện gì lớn đâu.”

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

Lượt xem: 19

Số người xem: 17

Mã ID của bài viết này là: 37363

TÁC GIẢ

Thích tìm hiểu và đọc các loại sách tài liệu về các lĩnh vực như, sử, y...
Thích truyện ngôn tình, phim ảnh, nghe nhạc. Dạo này còn có sở thích thích ngắm các anh soái ca đẹp trai. :)) Cảm giác dạo này mình có chút.. phóng túng. hihi :)))
Thích sáng tác truyện. Là đam mê, cũng là sở thích mà mình rất trân trọng.

Nhiều lúc mình tự hỏi, mình sống tới ngày hôm nay, kỷ niệm đẹp nhất, thứ khiến mình vui vẻ nhất là gì. Mình suy nghĩ rất lâu, cuối cùng thứ khiến mình vui vẻ nhất lại chính là việc có thể sáng tác truyện và được các bạn yêu thích đón đọc.
Những bình luận hối truyện, khen truyện, góp ý về truyện từ các bạn là động lực, là niềm vui, là thứ khiến cho mình cảm thấy cuộc sống này còn niềm vui để mình trân trọng.

Sâu trong nội tâm mình, mình luôn cảm thấy biết ơn với các bạn đọc. Cũng cảm thấy có lỗi với các bạn đọc. Các bạn đã ủng hộ mình rất nhiều, nhưng khả năng của mình vẫn còn nhiều hạn chế, chưa thể làm cho các bạn thỏa lòng.

Nếu bắt mình lựa chọn, giữa việc lấy chồng và ở vậy để dành tâm trí sáng tác, mình lựa chọn ở vậy để dành tâm trí sáng tác. Mình yêu công việc này còn hơn cả tình yêu nam nữ. mà các bạn chính là những người giúp mình càng vững chắc vào niềm tin yêu này.

Mình muốn nói, mình thực sự rất rất trân trọng và rất yêu các bạn. Cảm ơn các bạn.

TRUYỆN ĐƯỢC ĐỀ XUẤT

Để lại một bình luận

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *

Website này sử dụng Akismet để hạn chế spam. Tìm hiểu bình luận của bạn được duyệt như thế nào.

error: Content is protected !!