HỌC Y Ở THẾ GIỚI SONG SONG [XUYÊN KHÔNG - HIỆN ĐẠI - Y THUẬT]

Học y ở thế giới song song – Chương 24

                                                           

Chương 24: Cả nhà vui mừng

 

Mặc dù ngày thường Tam Xạ khá điềm tĩnh, nhưng lúc này cũng không giấu không được sự kích động. Cậu vừa mò vớt trứng vừa lẩm nhẩm đếm, có hơn bốn mươi trứng rồi, nhưng vẫn còn nữa. Trong lòng thật sự kinh ngạc và khó hiểu, không hiểu vì sao ở chỗ này có nhiều trứng tới như vậy. Còn nghĩ thầm có khi nào ai đó mua trứng về vô tình làm rớt hay không.

 

Nhưng cậu lại phủ nhận suy đoán này. Nước nơi này không sâu, nếu có người làm rơi trứng, đã sớm mò lên, không ngốc tới mức bỏ hết.

 

Chờ lúc Tam Xạ trở lên xuồng, chiếc áo của anh đã sớm không bọc hết được mấy cái trứng. Hơn năm chục cái trứng. Tam Xạ kích động tới mức muốn lập tức chống xuồng đi về cho cha mẹ xem. Nhưng rồi anh không làm như vậy. Hôm nay có rất nhiều ếch, anh mới chống xuồng đi được nửa đường mà thôi, đã bắt được nhiều ếch như vậy rồi, tin rằng cứ tiếp tục đi bắt sẽ còn bắt thêm nhiều hơn nữa.

 

Tam Xạ nhớ tới khoảng thời gian trước Tiểu Hàm vì không có thức ăn bồi bổ mà gầy tớ trơ xương, rồi nhớ con gà mà ông bà nội cho nhà bọn họ, Tam Xạ càng muốn tiếp tục đi bắt ếch. Thịt ếch rất ngon, cũng rất bổ, vừa có thể để cả nhà ăn ngon bổ dưỡng, còn có thể cho ông bà nội báo đáp chuyện con gà hôm trước.

 

Tiểu Hàm nhìn thấy anh tư mò được nhiều trứng mà còn có tâm trạng đi đâm ếch, vừa kinh ngạc vừa khâm phục. Cô cảm thấy người giống như anh tư mới là người có thể làm được việc lớn. Về sau cô cần phải học hỏi đức tính tốt đẹp này của anh. Chỉ là.. Nhìn anh tư cởi trần còn mặc quần ướt lại muốn tiếp tục đi bắt ếch, Tiểu Hàm liền thấy sống mũi ê ẫm nửa rồi. Cô mềm giọng nói:

 

 

“Anh tư, chúng ta về đi, anh cởi trần còn mặc quần ướt như vậy sẽ lạnh lắm, chúng ta về thôi anh tư!”

 

 

Tam Xạ không sao cả nói: “Gió thổi một lát liền khô, anh không lạnh. Mới đi bắt có vài con ếch, không đủ trong nhà ăn, hôm nay ếch nhiều, anh muốn bắt thêm một ít để cả nhà ăn đủ, còn có thể biếu cho ông bà nội nữa.

 

Tiểu Hàm nghe vậy, im lặng không nói, sóng mũi lại cay xè. Nghèo… quả thực làm khó người!

 

Tam Xạ dừng tay chống xuồng, vươn tay cầm đèn pin soi về phía Tiểu Hàm, thấy dáng vẻ vừa lo lắng lại vừa đau lòng tới mức sắp khóc của cô. Trong lòng Tam Xạ mềm mại một mảnh, giọng anh trở nên ôn nhu hơn bao giờ hết, nói:

 

“Bé ngốc, đừng có lo, bình thường anh cũng hay mặc đồ ướt đi bắt chuột bắt ếch mà. Anh là con trai, anh khỏe mạnh lắm, em đừng có lo.”

 

Tiểu Hàm mím chặt môi không nói chuyện, Tam Xạ thấy cô như vậy, chỉ có thể thở dài. Vừa chống xuồng tìm kiếm con mồi, vừa câu được câu không mà nói chuyện với cô.

 

Mãi tới hơn một tiếng đồng hồ sau, Tam Xạ mới quay xuồng bơi trở về nhà. Dọc đường đi, còn dừng lại vài lần bắt thêm vài con ếch.

 

Sau khi xuồng cập bến, Tam Xạ liền kêu Tiểu Hàm đi lên nhà trước, anh sẽ cầm trứng và ếch lên sau.

 

          Tiểu Hàm không đi, cô nhìn đống trứng dưới hộc xuồng, liền túm vạt áo của mình lên, làm thành cái “bị” nhỏ. Nói với Tam Xạ.

 

          “Anh bỏ trứng vào đây, em đem lên tiếp cho.”

 

Tam Xạ nhìn cái “bị” của Tiểu Hàm, rồi lại nhìn cái chân nhỏ của cô, xì cười nói. “Cái thân của em đi còn chưa xong đòi cầm trứng cái gì, em mà vấp té là vỡ trứng hết!”

 

 

Tam Xạ nói xong thì thò tay mò vào sạp xuồng, lôi ra một sợi dây chuối khô, anh nhúng nó vào nước rồi xé ra, sau đó anh đứng lên cởi cái quần dài ra, đem sợi dây chuối cột hai ống quần lại, sau đó lộn ngược cái quần lại cho nó thành cái túi vải, rồi đem trứng nhẹ nhàng để vào. Cuối cùng còn lại cái áo không, Tam Xạ thuận tay đem áo vắt lên vai.

 

Chờ sắp xếp trứng vào “túi” xong, Tam Xạ lại tiếp tục lôi ra vài sợi dây chuối, sau đó mò mẫm vào sạp xuồng bắt mấy con ếch đem ra cột vào dây chuối.

 

Tiểu Hàm thấy Tam Xạ không chịu cho mình cầm giúp, cô cũng không gấp, chống cằm ngồi chờ anh trai cùng đi lên.

 

Ếch rất nhiều, Tiểu Hàm đoán chừng có trên hai ký. Tam Xạ đem ếch cột lại thành ba dây. Thấy Tiểu Hàm ngồi bên cạnh, liền cầm một dây đưa cho cô. Nói: “Em xách cái này.”

 

Tiểu Hàm vui vẻ giơ tay cầm lấy.

 

Ếch nặng trĩu, Tiểu Hàm phải dùng hai tay mới đủ sức cầm nó.

 

Tam Xạ đưa cho Tiểu Hàm một dây ếch, còn anh một tay sách hai dây ếch, một tay xách “túi” trứng.

Từ nãy giờ Tiểu Hàm vẫn thường liếc nhìn  cái “túi” tự chế của anh tư, cảm thấy có chút…

Cũng may anh tư có mặc quần cục bên trong, bằng không… cô thực sự có chút không dám ăn trứng!

 

….

 

Hai anh em ì ạch khiêng đồ đi lên nhà, vừa lên tới nhà, còn cách một khoản sân vườn nhỏ, Tiểu Hàm đã học theo Tứ Tự mà dùng chất giọng kích động và vui vẻ mà kêu cha mẹ.

 

“Cha, mẹ, mau ra coi cái này nè cha mẹ!”

 

Cha Liên cùng mẹ Bao Ngọc Thủy từ trong nhà nghe tiếng kêu mà mang dép cầm đèn dầu đi ra, vừa đi vừa hỏi.

 

“Có chuyện gì mà vui dữ vậy? Bắt được nhiều ếch lắm sao?”

 

Chờ nhìn một thân trần như nhộng của Tam Xạ, còn có cái “túi” to to trên tay, cha Liên nhìn cái túi, tò mò hỏi: “Cái gì đấy Xạ?”

 

Tiểu Hàm mỏi tay quá, vừa thấy cha mẹ liền đem ếch buông xuống trên mặt đất, chạy chậm đi qua ôm lấy chân của cha Liên lắc lắc, cười toe toét nói:

 

“Cha, hôm nay con với anh tư bắt được thật nhiều ếch, còn lượm được thật là nhiều trứng vịt.”

 

Lúc này Tam Xạ cũng đem trứng để xuống mặt đất, chầm chậm vạch ra cho cả nhà cùng xem.

 

Cha Liên, mẹ Bao vừa nhìn thấy đống trứng còn có một đống ếch, đều kinh ngạc mà mở to hai mắt.

 

Lúc này Đại Hữu, Nhị Hương, Tứ Tự cũng từ trong nhà đi ra. Tứ Tự còn chưa đi tới đã nghe được hai chữ “Trứng vịt!” lập tức lao tới. Hồ hởi hỏi.

 

“Út, vớt được trứng vịt hả Út?”

 

Đợi nhìn thấy một đống trứng trên mặt đất, Tứ Tự kinh ngạc tới miệng há to đứng yên tại chỗ.

Cha Liên và mẹ Bao lúc này cũng lấy lại tinh thần, mẹ Bao lắp bắp nói:

 

“Nhiều… nhiều trứng như vậy? Ở đâu mà vớt được? Vớt được ở đâu? Thật sự là vớt được à?”

 

Tứ Tự cũng hùa theo nói: “Không phải anh tư với Út đi ăn trộm trứng ở trong ổ của người ta đó chứ?”

 

Vừa dứt lời đã bị cha Liên tát một cái vào đầu. “Nói chuyện kiểu gì?”. Trừng Tứ Tự một cái. Xong mới đi tới khom người cầm trứng nhìn xem, nhìn nhìn một lát, liền quay đầu cẩn thận hỏi chuyện hai anh em Tiểu Hàm.

 

Chờ nghe được Tam Xạ kể lại đầu đuôi, cả nhà không nhịn được vui mừng và cảm thán. Không nghĩ tới nhà bọn họ lại may mắn tới như vậy.

 

Mẹ Bao nâng niu vài cái trứng, soi nhìn nửa ngày, mới quay qua nói với cha Liên.

 

“Anh, em thấy trứng này nhỏ quá, nhìn không giống trứng vịt mà giống trứng gà á.”

 

Cha Liên quan sát một hồi cũng lấy làm lạ, nghĩ nghĩ lại nói:

 

 “Mấy bữa nay cũng không có nghe nói hay thấy ai lùa vịt vào ruộng nhà của mình. Mà dù có đi chăng nữa, thì vịt đẻ rơi cũng chỉ vài trứng là cùng, làm sao ở một chỗ mà có nhiều như vậy. Cái này giống như ổ của chúng.”

 

“Có khi nào là trứng rùa không anh? Em nghe nói trứng rùa cũng cũng trứng vịt trứng gà!”

 

“Không phải, không giống trứng rùa, trứng rùa không giống thế này.” Cha Liên lắc đầu nói

 

“Hay là mình cầm qua cho cha coi thử?” Mẹ Bao đề nghị.

 

Cha Liên nghĩ nghĩ, cũng gật đầu: “Ừ, chúng ta cầm qua cho cha xem thử, xem là trứng gì.”

 

Vì thế, cha Liên liền ôm theo đống trứng đi qua tìm ông nội Liên. Đợi khi trở về, liền có tin chính xác. Ông nội Liên chắc chắn nói đây là trứng gà.

 

 Ông nội còn nói ra suy đoán, rằng có thể là gà rừng trên núi chạy xuống ruộng kiếm ăn sau vụ mùa thu, rồi làm ổ đẻ trứng ở trong ruộng luôn, hiện giờ nước lên đồng, nước làm trôi đất che ổ gà, cho nên trứng mới lộ ra ngoài, bọn họ mới may mắn nhặt được.

 

Ông nội Liên còn nói, trước kia cũng có vài người nhặt được cả ổ trứng gà rừng như thế này. Có điều thường thì chỉ có vài trứng mà thôi, ít khi nào có tới mấy chục quả như vầy lắm.

 

Tiểu Hàm sau khi nghe cha nói suy đoán của ông nội, liền cười thầm trong lòng, xem ra về sau cô có thể thuận theo suy đoán này mà đem thêm trứng gà ra ngoài cho người nhà rồi.

 

 

Có tổng cộng năm mươi tám cái trứng gà. Giữ lại mười tám trứng để dành ăn, đưa cho nhà bà nội mười trứng, còn ba mươi trứng, ngày mai sẽ đem theo cùng số cá bắt được mấy ngày qua đem ra chợ bán.

 

Tiểu Hàm nghe nói ngày mai mẹ sẽ đi chợ, liền nhõng nhẽo xin đi theo, nhưng không được cho phép, vì mẹ nói đi chợ đường rất xa, sợ cô mệt.

 

 

 

03/03/24

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

Lượt xem: 39

Số người xem: 32

Mã ID của bài viết này là: 16878

Về Giả Lai Ni (Quản Trị Viên)

Thích đọc các loại sách tài liệu về các lĩnh vực như, sử, y... Thích ngôn tình, phim ảnh, nghe nhạc Thích sáng tác truyện. Ghét: Ồn ào, giả tạo, tham sân si..., mặc dù bản thân đôi khi cũng sẽ có mấy loại tính xấu này, nhưng vì thế nên càng thêm chán ghét và cố tu tâm dưỡng tính tốt.
Xem tất cả các bài viết của Giả Lai Ni (Quản Trị Viên) →

1 bình luận trong “Học y ở thế giới song song – Chương 24

Để lại một bình luận

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *

Website này sử dụng Akismet để hạn chế spam. Tìm hiểu bình luận của bạn được duyệt như thế nào.