Chương 30: Mưa rừng

Cao Từ và Lam Lan được sự đồng ý của Trương Cần Mẫn, lập tức đem balo của mình để qua một bên trên đất, Lam Lan chỉ vào hai chiếc balo đựng đồ dùng sinh hoạt nhóm, từ tốn nói:

“Tấm vải chống nước của em và Tiểu Từ đều nằm ở balo màu xanh, mọi người có cần cái gì, thì mở ba lô lấy.”

Trương Cần Mẫn gật đầu. “Ừ” rồi cảm thán nói thên: “May nhờ có tấm vải chống nước của hai cậu.”

Như Em nghe thế, khịt mũi một tiếng, lẩm bẩm: “Nếu không phải hai người họ mua vải chống thấm, có lẽ đạo diễn cho mượn liều rồi. Hừ!!”

Tiếng lẩm bẩm thật nhỏ, những người khác không nghe được, bất quá vẫn là truyền vào mic, truyền vào loa tổng, tới tận tai của tổ đạo diễn.

Mà bên này, Đại Vân lạnh mặt đứng một chỗ, lúc này thấy hai người Cao Từ và Lam Lan chuẩn bị đi tìm thức ăn, anh chần chừ trong chốc lát, rốt cuộc thở hắt ra một hơi, thái độ như thể đã chấp nhận.

“Tôi sẽ đi cùng hai cậu!”

Nói xong liền đem hai cái balo của mình ném xuống đất cạnh bốn chiếc balo của hai người Cao Từ. Không biểu cảm nhấc chân bước về phía hai người Cao Từ.

“Đi thôi!”

Chị Tường Tường trầm mặt một lúc lâu rồi, bây giờ cũng nói:

“Các cậu phải cẩn thận có biết không?” Trong mắt chị toát ra sự lo lắng.

Xuân Thành, Thành Nhân, Như Em mấp máy môi, người trước người sau lên tiếng nhắc nhở ba người nên cẩn thận.

Trương Cần Mẫn nhìn thấy tình huống này, tâm tình nhẹ nhõm. Nghĩ thầm, các nghệ sĩ lần này thích nghi nhanh hơn anh tưởng. Anh sợ nhất chính là họ bãi công quá lâu, làm chậm trễ thời gian. Nếu để mưa nặng hạt, lúc đó tình huống càng khó giải quyết.

Xoay người nhìn về phía đạo diễn, làm cái thủ thế. Ý tứ là kêu đạo diễn cho người đi theo bảo vệ ba người Cao Từ. Là cho người địa phương đi theo, người địa phương này, họ có kinh nghiệm sống ở trong rừng, có thể phân biệt loại côn trùng nào có độc hay không có độc để nhắc nhở mọi người.

Đạo diễn gật đầu với Trương Cần Mẫn, phất tay một cái, nhân viên phiên dịch lập tức nói chuyện với người dân bản xứ, cho một người bản xứ đi theo ba người Cao Từ.

Chờ ba người Cao Từ rẽ vào một lối mòn nhỏ, Trương Cần Mẫn liền nói:

“Mọi người gom balo lại để một góc đi, ba lô của chúng ta là loại chống nước, không sợ bị mưa ướt” Nói xong một câu, lại phân phó:

“Tường Tường và Như Em, hai em phụ trách tìm nhánh cây khô để nhóm lửa. Xuân Thành, Thành Nhân. Ở đây không cho chặt cây, chúng ta không thể chặt cây dựng trại, nên là… chúng ta dùng vải nỉ cắt ra thành từng sợi dây để cố định bốn góc vải chống thấm, làm thành mái che bên trên…”

….

Cao Từ cầm theo đèn pin và dao nhỏ cùng với hai người Lam Lan và Đại Vân rẽ vào một lối mòn, đèn trên tay soi rọi khắp các hướng, cố căng mắt tìm kiếm xem thứ gì có thể ăn được.

Cô xem qua chương trình này, thấy mọi người đi tìm trái dại thường hái được chuối rất nhiều. Cao Từ nghĩ, nếu cô cũng tìm được chuối vậy là tốt rồi.

Ba người người trước người sau chậm chạp từng bước một tìm kiếm, phía trước mỗi người là một PD cầm máy quay, còn có một người dân bản xứ.

Từng hạt mưa nhỏ lất phất rơi vào quần áo, làm cho quần áo và đầu tóc mọi người ẩm ướt, gió đêm thổi tới, lạnh tới mức ba người liên tục rùng mình.

Lam Lan thấy Cao Từ lạnh, lo lắng bước nhanh hơn hai bước, khom người kề tai cô nhỏ giọng hỏi. “Chịu đựng nổi không?”

Cao Từ xoa xoa cánh tay, gật gật đầu: “Em còn chịu được.”

Đi một đoạn khá xa, nhưng vẫn không tìm thấy bất kỳ một loại cây trái nào có thể ăn được. Mà mưa thì càng lúc càng nặng hạt, mỗi bước đi càng thêm gian nan, bảy người bọn họ cứ liên tục bị vấp.

Trong làn mưa lất phất còn có từng cơn gió đêm thổi tới, lạnh cóng cả bàn tay. Ba người quay phim, còn có người dân bản xứ thì còn có áo mưa chống gió chống mưa, mà ba người Cao Từ thì mình không dưới mưa rào, lạnh tới mức tay chân run rẩy, giọng nói cũng trở nên lắp bắp.

Đại Vân kiệt sức, ngồi bệch xuống nền đất ẩm, vô lực lắc lắc đầu:

“Mệt quá, tôi không đi nổi nữa rồi! Cũng không tìm được thứ gì đâu, chúng ta trở về đi!”

Lam Lan vẫn còn đủ sức để chống đỡ, nhưng cậu lo lắng Cao Từ, cho nên cũng gật đầu.

“Ừ, về thôi!”

Cao Từ nghe hai người nói phải đi về, cô cũng muốn đi về, nhưng nhìn bầu trời mưa, lại xoa xoa cái bụng đói.

Cô không giỏi chịu đói, nếu không có thứ gì vào bụng, sợ rằng đêm nay khó mà ngủ được, ngày mai cũng sẽ không đủ sức để quay chương trình.

Nghĩ nghĩ trong chốc lát, Cao Từ cắn răng nói:

“Hai anh ngồi ở đây hoặc về trước đi, em lại đi tìm thêm một chút, em sẽ về sau!”

Lam Lan lắc đầu: “Mưa nặng hạt rồi! Về thôi Tiểu Từ!”

Cao Từ lắc đầu: “Em đói! Mọi người cũng đói! Em muốn tìm thứ gì đó có thể lấp bụng.”

Lam Lan cũng biết Cao Từ không giỏi chịu đói, trầm mặt chốt lát rốt cuộc gật đầu. “Được rồi, anh đi với cậu!”

Đại Vân nghe vậy, mệt tới mức ngửa đầu hứng nước mưa. Nhưng vẫn chống đỡ đứng lên, thở không ra hơi thì thào nói: “Đi! Tôi cũng đi! Lại cố thêm một chút.”

Mà ở màn hình trực tiếp lúc này, cảnh quay của ba người bọn họ thế nhưng lại chiếm sóng nhiều nhất, đồng thời, màn hình trực tiếp cá nhân cũng có lượt xem tăng cao.

Rất nhiều bình luận được gửi tới.

“Tội nghiệp các anh ấy quá, trời mưa như vậy mà không có áo mưa để mặc, chắc các anh lạnh lắm. Mình thấy môi của anh Đại Vân tím tái hết rồi!”

“Tại sao anh Đại Vân lại đi quay chương trình này cơ chứ, anh ấy không biết lo cho sức khỏe của mình gì cả!”

“Tôi lo cho anh Đại Vân quá! Làm sao bây giờ? Mưa rồi còn có gió, nguy hiểm biết bao!”

“Nguy hiểm quá, đêm tối mà đi ở rừng rậm như vậy, còn có mưa nữa, lỡ bị gặp phải rắn độc thì làm sao bây giờ?”

“Lỡ cây ngã đè mọi người thì làm sao?”

“Tôi bị Cao Từ mê hoặc rồi! Tôi nhìn thấy nghị lực phi thường từ trên người cậu ấy. Cậu ấy đã mệt lã, nhưng cậu ấy vẫn rất kiên cường. Nhìn cậu ấy, tôi chợt cảm thấy mình lại có thêm động lực.”

“Lam Lan anh ấy ôn nhu quá, tuy anh ấy ít nói, mặt cũng lạnh lạnh, nhưng anh ấy rất quan tâm tới mọi người, nhất là với Cao Từ. Nhìn ánh mắt lo lắng của anh ấy khi Cao Từ bị trượt, tôi chợt bị sa vào ánh mắt đó rồi biết làm sao bây giờ?”

Người xem trực tiếp cứ liên tục gửi những bình luận như vậy, mà ở chỗ của Cao Từ lúc này, một bước khó đi.

Mưa càng lúc càng nặng hạt, lúc này đầu tóc quần áo của mấy người Cao Từ đã ướt sũng nước, giọt mưa chảy vào mắt, che lại bờ môi, khi nói chuyện phải dùng âm giọng thật lớn thì người đối diện mới nghe rõ được.

Nhưng cũng may, ông trời không phụ lòng người!

Cao Từ bị vấp một cái, lập tức soi đèn nhìn xem thứ gì đang vướng chân mình, liền nhìn thấy một sợi dây cỏ khô cằn bị bò ngang qua mặt đường, Cao Từ rọi đèn nhìn theo sợi dây kia, liền nhìn thấy vài chiếc lá khô héo bị thấm nước mưa nằm rải rác trên nền đất.

Hình dáng chiếc lá khô kia thật quen thuộc, Cao Từ lập tức ngồi xuống, vương tay cầm chiếc lá khô lên cẩn thận nhìn xem.

PD cầm máy vẫn theo sát bên cạnh Cao Từ, quay cận mọi hành động của cô. Thấy vậy liền hỏi: “Đó là cái gì?”

Lam Lan và Đại Vân cũng khom người kề sát vào Cao Từ nhìn chiếc lá khô trên tay cô. Đại Vân Hỏi: “Lá khô? Thứ này có thể ăn được sao?”

Cao Từ lắc lắc đầu, vươn tay gạt đi vệt nước mưa làm mờ đôi mắt, có chút không xác định nói:

“Nhìn chiếc lá này… rất giống lá khoai.”

“Khoai??” Đại Vân kinh hỷ lặp lại.

Cao Từ gật đầu một cái, sau đó lần theo sợi dây làm mình bị vấp kia tìm tới gốc rễ của nó.

Lấy dao nhỏ, đào đào xới xới đất ở chung quanh, rất nhanh, Cao Từ đã nhìn thấy một góc của củ khoai lang lộ ra trong hố đất mình vừa đào.

Cao Từ kích động vừa cười vừa reo lên:

“Là khoai, thật sự là khoai lang!!!!”

Ống kính vẫn luôn quay cận mỗi động tác Cao Từ, lúc này cũng quay được rõ ràng củ khoai hơi hé lộ ở trong đất kia. Cảnh này lập tức được chuyển tải qua màn hình phát sóng trực tiếp, khán giả xem chương trình lập tức vỡ òa, họ vui mừng, kích động, liên tục bắn tim, một số người còn gửi tiền qua cho chương trình để khen thưởng cho Cao Từ vì đã tìm được thức ăn cho mọi người.

Đây cũng là điểm thú vị của các chương trình trực tiếp. Người xem có thể gửi tiền thưởng khích lệ dành cho người phát sóng. Số tiền này sẽ trích đi một vài phần trăm cho phía nhà đài, còn lại sẽ được thống kê rõ ràng và gửi tới nghệ sĩ tham gia chương trình.

Đây là khoảng thu phụ của các nghệ sĩ khi tham gia chương trình này.

Khán giả xem đài thôi mà đã kích động tới như vậy, huống chi người trong cuộc là Cao Từ. Đại Vân nhảy bật lên, tinh thần mười phần mà nhào tới, không màn đất dơ mà quỳ gối trên đất kề sát mặt xuống hố nhỏ Cao Từ vừa đào để nhìn cho kỹ. Thấy đúng là khoai lang, liền nhếch miệng cười lên, sau đó dùng bàn tay còn dính bùn đất đó mà xoa xoa đầu Cao Từ, khen ngợi nói:

“Cao Từ, cậu giỏi lắm!”

Cao Từ bị xoa cho một đầu bùn đất, bất mãn đẩy tay anh ra, trừng mắt phồng môi:

“Đại Vân anh cố ý có phải không?!!”

Đại Vân cũng nhận ra hành động vô ý này của mình, nhăn răng cười với Cao Từ.

“Xin lỗi xin lỗi, anh thật sự không cố ý!”

Cao Từ làm bộ lườm anh một cái. Ngoài mặt làm bộ vậy thôi, chứ ai cũng nhìn ra cô chỉ đùa chứ không có trách.

Lam Lan nhìn nhìn đầu tóc dơ của Cao Từ, lại nhìn nhìn đôi tay dính đầy bùn đất của Đại Vân, mím mím môi, mở miệng.

“Đào khoai thôi!”

Đại Vân gật đầu, giành con dao từ tay Cao Từ, hì hục đào bới đất xung quanh củ khoai. Vừa đào vừa nói:

“Cao Từ, cậu xem chung quanh coi còn dây khoai nào nữa không.”

Cao Từ gật đầu, soi đèn tìm kiếm ở chung quanh. Mà Lam Lan cũng đã ngồi xuống bên cạnh Đại Vân, dùng nhánh cây đào xới phụ.

“Ở đây có vài gốc khoai nữa!” Cao Từ tìm một lát, phát hiện thêm vài dây khoai nữa, vui vẻ nói:

Dây khoai đều đã khô héo, lá đã rụng hết, nhưng củ khoai bên dưới vẫn còn tươi ngon. Có củ to to bằng bắp tay của Cao Từ, có củ chỉ nhỏ chỉ nhỏ như ngón tay út.

Nhưng bất kể khoai to hay nhỏ, Cao Từ và hai người Lam Lan, Đại Vân đều cẩn thận đào bới hết từng củ một. Cũng là do trời mưa khiến mặt đất ẩm ướt, việc đào bới mới trở nên dễ dàng và thuận lợi.

Mưa như trút nước, gió lạnh từng cơn khiến ba người run lẩy bẩy, nhưng trong lòng mỗi người đều có thêm niềm tin, nó xóa đi cảm giác lạnh buốt do cơn mưa rừng mang tới.

CHƯƠNG KẾ>>>>

Lượt xem: 17

Số người xem: 15

Mã ID của bài viết này là: 21431

TRUYỆN ĐƯỢC ĐỀ XUẤT

3 Comments

  1. avatar

    thanks nàng nhiều nha
    yêu nàng nhiều
    ??????
    ??????
    ❤️❤️❤️❤️❤️❤️❤️

  2. avatar

    truyện hay lắm nàng,yêu nàng lắm ? ? ?, thanks nàng, mong ngóng chương mới ???

  3. avatar

    Truỵen lâu r ko thấy chương mới. Tác giả ơi

Để lại một bình luận

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *

Website này sử dụng Akismet để hạn chế spam. Tìm hiểu bình luận của bạn được duyệt như thế nào.

error: Content is protected !!