Chương 11
Hai tay Lý Thiết Mộc nắm chặt, trên tay nổi đầy gân xanh.
“…”
Tô võ không nói nữa, trên mặt mang nụ cười lưu manh. Lý Thiết mộc là thợ mổ heo, có khí lực lớn. Nếu thật sự chọc tới, trong lòng của hắn vẫn còn có chút sợ.
Tràng diện hai bên giằng co ――
Lan nương rủ mắt, giải thích, “Đại ca, ngươi tuyệt đối không thể lại nói để cho ta trở về… Từ ngày ta gả đến Lý gia, cũng đã là người của Lý gia ―― Sinh là người của Lý gia, chết là ma của Lý gia. Bây giờ Lý Thiết Sâm mặc dù đã đi, nhưng trong nhà bên trên có bà bà dưới có hài tử, ta thế nào có thể vứt xuống rời đi? Nếu như ta thật vứt xuống, chỉ sợ có người sau lưng sẽ đâm chọc Tô gia… Năm đó cha còn tại thế, dạy chúng ta trước là phải nhân hậu, nếu như chúng ta hai huynh muội thật làm như vậy, chỉ sợ không mặt mũi đi gặp hắn…”
Hắn thế nào cũng không nghĩ tới, bất quá mới một ngày, lan nương đúng là hoàn toàn thay đổi một loại thuyết pháp. Lại có thể mặt không đổi sắc, nói chuyện có trật tự. Giống như nếu hắn còn muốn khăng khăng đưa nàng về, hai huynh muội liền trở thành tội nhân Tô gia thật.
Hắn trừng mắt nhìn Lan nương. Nếu như không phải hôm qua tận mắt nhìn thấy, chính tai nghe thấy, nghe nàng nói hôm nay một phen, sợ là làm sao cũng sẽ không tin tưởng nàng hôm qua từng nói như vậy qua.
Hắn bị Lan nương hung hăng chơi một vố.
Bị một nữ tử hung hăng chơi một vố.
Lan nương lại nói: “Ngươi trở về đi, trở về đi… Chờ đến ngày khác, ta lại về nhà ngoại đến xem nương cùng ngươi.”
Tô võ còn đang ngây người.
“Còn không mau mau cút về!” Người trong phòng phẫn nộ mồm năm miệng mười nói.
Tô võ lấy lại tinh thần, trách nói: “Muội tử nhưng không cho nói như vậy. Cha tuy là đi hai ba năm, nhưng ta nhớ kỹ, hắn ở thời điểm còn sống, thương yêu nhất liền là ngươi… Nếu như hắn lão nhân ở, cho dù có người đâm cột sống Tô gia, cũng sẽ không vứt xuống mặc kệ ngươi… Hôm nay, bất kể ngươi nói gì, ngươi cũng đến cùng ta trở về, miễn cho ngày khác ở chỗ này lại chịu khổ.”
“Nói ngược lại là nói dễ nghe, nhưng ai người không biết ngươi kia mang ý nghĩ bẩn thỉu?” Trần thị phỉ nhổ một ngụm, khinh miệt nói: “Nghĩ Lan nương trở về cùng ngươi tái giá? Ngươi nằm mơ!”
Tô Võ da mặt xưa nay dày nhất, “Lời này cũng không phải tùy tiện nói lung tung, cẩn thận họa từ miệng mà ra!”
Trần thị nghênh tiếp đôi mắt Tô Võ hung ác, toàn thân run rẩy một chút.
“Cẩn thận họa từ miệng mà ra!” Lý Thiết Mộc nhanh chân một chuyển, như môn thần xử Tô Võ trước mặt.
Tô Võ bị dọa một chút, lui lại hai bước. Đầu hắn không ngừng xem xét tình cảnh hiện tại của mình, việc này sợ là không thành được. Lúc này, hắn hối hận đến phát điên, sớm biết là cái dạng này, hôm qua liền nên mang người đi! Ánh mắt hắn vượt qua mọi người, nhìn xem Lan nương đang cúi đầu.
Bỗng dưng ――
“A Vũ… A Vũ.”
Một đạo thanh âm truyền vào. Thanh âm dừng lại ở giữa, thở hổn hển.
Ánh mắt mọi người nhìn ra ngoài.
Bên ngoài viện, chẳng biết lúc nào đã đứng một nhóm thôn dân đến xem náo nhiệt, gặp người trong phòng nhìn ra ngoài, vội vàng trốn tránh… Có đạo thân ảnh còng xuống xuất hiện ở tầm mắt của mọi người bên trong. Nàng thái dương lộn xộn, tóc trắng xoã tung; trên mặt khô cạn, hai mắt thật sâu hõm vào; Mặc trên người một kiện y phục vá thêm miếng vá vải bố ráp; Có lẽ là do đi đường, gương mặt hơi có vẻ tái nhợt.
Lão nhân một tay tiếp tục khung cửa, cúi đầu thở, hiển nhiên mệt mỏi không chịu được.
Tô Võ lông mày thật chặt nhíu một cái, “Ngươi tại sao cũng tới!” Chuyện hôm nay vốn cũng không dễ làm, lại trải qua nàng tới quấy rối, không phải càng khó làm hơn! Nghĩ đến này, Tô Võ lửa giận trong lòng càng tăng, không khỏi phẫn nộ quát: “Nhanh trở về cho ta!”
Lan nương đại khái đoán được người tới là người nào. Bất quá nhìn tô võ thái độ ác liệt, trong nội tâm nàng cũng là kết một đoàn khí.
Tô Võ ngay cả nương hắn đều có thể đối xử như thế, xem ra thật đúng là không phải cái thứ gì tốt…
Hồng thị thở hổn hển một hơi, ngẩng đầu không dám nhìn Tô Võ, ánh mắt trong đám người đảo qua, cuối cùng rơi xuống trên người Lan nương. Nửa ngày sau, nàng mới nói: “Ta nghe nói ngươi muốn đưa Lan nương trở về, cho nên đặc biệt theo tới nhìn xem… Dù sao cũng là miếng thịt trên người rơi xuống, làm mẹ cũng không nỡ để nàng ở chỗ này chịu khổ.”
Lan nương cảm nhận được bên trong lời nói lộ ra từ ái, nhưng nàng ra miệng nói lại là…
Tô Võ kinh ngạc. Lão thái bà biết hắn muốn tới đưa muội tử trở về tái giá, cũng không có thiếu cùng hắn náo loạn, hôm nay chẳng lẽ là trúng tà, lại thay đổi suy nghĩ. Xem ra, vẫn là buổi tối hôm trước hắn đòi tiền cưới vợ, để lão thái bà nghĩ thông suốt rồi. Hừ, nghĩ thông suốt rồi cũng tốt…
Trần thị khẽ giật mình, đột nhiên chửi ầm lên, “Tốt ngươi cái thân gia, làm hại ta ngày bình thường cho là ngươi bất quá là tính tình mềm, cũng không muốn đến, cũng là tâm tư ác độc, lại muốn làm hại cả nữ nhi của mình.”
Hồng thị ánh mắt tránh né nhìn về phía Lan nương, “Ngươi có bằng lòng hay không cùng nương trở về?”
Lan nương kiên định lắc đầu, lần nữa lại đem lời nói mới rồi thuật lại một lần. Nàng vừa nói vừa nhìn lão nhân trước mặt, sinh hoạt gánh nặng ép cong thân thể, y phục rách nát nhìn ra được sinh hoạt cực kỳ không dễ… Cũng là, có một cái con trai như vậy, có thể không mệt mỏi sao?
Nàng nhìn một chút, mi mắt thấm ướt.
Hồng thị cũng sửng sốt nửa ngày, lại nói: “Tốt ngươi cái đồ không biết tốt xấu, nương một mảnh tâm tư vì muốn tốt cho ngươi, ngươi lại toàn bộ làm như ta lòng lang dạ thú.” Nàng nói chuyện, khóe mắt lại đột nhiên rơi xuống mấy giọt nước mắt, nhưng nàng không có lau, từng bước một hướng về phía Lan nương đi tới.
Nàng vừa nói xong, trong phòng hoàn toàn yên lặng. Ngay cả Tô Võ cũng không nghĩ tới lão thái bà sẽ nói ra lời như vậy. Tất cả mọi người mở to mắt, căn bản không dám tin.
Trần thị ở giữa có chút hồ đồ, người khác không biết tính tình thân gia, nàng lại là biết được. Thân gia lúc nào thì làm việc quả quyết dạng này… Nàng có chút bận tâm nhìn về phía Lan nương. Lan nương đã nguyện ý lưu lại, liền có thể nhìn ra được nàng là người hữu tình, bây giờ thân gia nói như vậy, Lan nương không có khả năng không để ý tới.
Lòng của nàng không tự chủ thắt chặt.
Lan nương quỳ xuống, ngửa đầu hai con ngươi rưng rưng, ngữ khí kiên quyết, “Nương, xin lỗi người. Dưỡng dục chi ân, nữ nhi kiếp sau lại báo.” Lúc nàng nói ra lời này, rõ ràng từ đôi mắt già nua của Hồng thị trông được một vòng vui mừng.
“Ngươi… Tốt ngươi cái người ăn cây táo rào cây sung… Ta thật sự là nuôi không ngươi nhiều năm.” Hồng thị nhìn ra nữ nhi khác biệt, cụ thể chỗ nào nàng nói không nên lời . Nàng tiến lên, vung tay lên, muốn rơi xuống, giữa không trung khó khăn lắm mới dừng lại, “Hôm nay nơi này nhiều người như vậy chứng kiến, ta Hồng thị lại không có ngươi nữ nhi này, ta Tô gia lại không có ngươi bất hiếu chi nữ… Ngày khác gặp lại, ngươi cùng ta Tô gia xem như người lạ. Mà ta ngày khác sau khi chết, cũng không cho phép ngươi đến trước mộ ta phần đốt giấy để tang!”
Hồng thị dùng nó nói cho tất cả mọi người, Lan nương lại không là nữ nhi Tô gia.
Lan nương trừng tròng mắt, kinh ngạc nhìn nàng ―― Còng xuống thân thể có chút rung động nhè nhẹ, đôi môi khô khốc chăm chú cắn, cặp kia đục ngầu trong mắt lệ quang tràn lan, đều là không bỏ. Dứt bỏ cốt nhục thân tình, nên cỡ nào đau nhức đâu? Lan nương trước mắt chợt hiện lên kiếp trước cùng phụ mẫu cùng một chỗ đủ loại…
Có khoảnh khắc như thế, lồng ngực ở giữa đột nhiên khẽ động, toàn thân đau đớn không thôi.
Không thở nổi.
Nàng bày quỳ trên mặt đất, hai tay chống đỡ lấy, toàn bộ thân thể lung lay sắp đổ. Trong đầu khẳng định có thứ gì nổ tung, trống rỗng.
Đều làm mẫu thân, Trần thị bất quá coi là thân gia là nhất thời khó thở mới nói nói như vậy đến, nhưng lại không nghĩ đến, nàng đằng sau sẽ nói như vậy. Không cho phép đến trước mộ phần đốt giấy để tang… Từ trước mặc kệ phụ mẫu cùng con cái ở giữa lớn bao nhiêu ân cừu cũng sẽ không tùy tiện nói ra một câu nói như vậy. Chí ít, nàngchưa từng nghe qua, nhưng hôm nay…
Trần thị nhìn xem Lan nương bộ dáng, trong mắt cuối cùng là không nhịn được lưu lại từng hàng nước mắt. Ngồi xuống ôm Lan nương, mới ngẩng đầu lên nói: “Thân gia, hà tất phải như vậy đâu!”
Hồng thị hừ lạnh một tiếng, kia dừng ở giữa không trung tay mới chậm rãi thu hồi lại. Quay người, nện bước run run rẩy rẩy bước chân ra khỏi phòng. Không còn dám tiếp tục chờ đợi, không phải, hôm nay hết thảy đều uổng phí tâm tư. Nàng cái này làm mẹ, có thể làm, cũng bất quá như thế. Chỉ là có lỗi với Lan nương…
Cũng chỉ có dạng này, mới có thể làm cho A Vũ mất đi những tâm tư đó…
Lan nương không nói một lời, hai hàng thanh lệ vô thanh vô tức chảy xuống. Trần thị một tay đi lau nước mắt, một tay nắm chặt tay của nàng, “Ôi! Lan nương a, tay ngươi làm sao lạnh như vậy, cũng không thể lại dọa ta.”
Lan nương cũng không nói lời nào, để mặc Trần thị tiếp tục hỏi.
Lý Thiết Mộc cau mày nhìn một chút hai người dưới đất, lại gặp Tô Võ còn đứng ở trong phòng, giận tím mặt, “Ngươi còn không mau cút đi! Không nghe thấy lời nói mới rồi sao, tam đệ muội về sau không còn là người của Tô gia… Cho nên ngươi cũng không cần lấy đại ca thân phận’Vì tốt cho nàng’ . Mau cút!”
Tô Võ bị Lý Thiết Mộc trên mặt gân xanh nhô lên dọa cho nhảy dưng, đứng ở bên ngoài nhà, “Ngươi… Coi như các ngươi hung ác!”
Lan nương bỗng nhiên lấy lại tinh thần, giãy dụa từ dưới đất bò dậy, nhấc chân liền hướng ngoài cửa xông ra. Kia hốt hoảng bộ dáng đều là dọa đến sững sờ, liền ngay cả Tô Võ cũng nghiêng người né tránh. Lan nương chạy ra bên ngoài viện, tả hữu xem xét, người còn không có đi xa. Lúc này lại là hướng về phía Hồng thị vị trí quỳ xuống, lớn tiếng nói: “Nương, ngài phải sống thật tốt.”
Sống thật tốt .
Nhất định phải sống thật tốt.
Nàng không biết lời này, kia cách thời không phụ mẫu còn có thể hay không nghe thấy, nhưng nàng biết, trước mắt người kia nhất định có thể nghe thấy.
Hồng thị bước chân dừng một chút, sau đó chậm rì rì rời đi.
Trong phòng mọi người cùng ra, người xem náo nhiệt, đều là thổn thức không thôi.
Mà Tô Võ, thì là tại tất cả mọi người ánh mắt phẫn nộ cùng nâng lên nắm đấm sa sút hoang mang mà chạy…
“Bà bà, tin tưởng Tô Võ về sau lại không dám tới quấy rối.” Đường A Sâm cười vang nói.
Trần thị gặp Lan nương khôi phục lại bình thường, trong lòng cũng xem như rơi xuống khối đá lớn, nghe vậy, mỉm cười, “Chuyện hôm nay, còn nhờ vào các ngươi mọi người tới hỗ trợ.” Nếu như không có nhiều người như vậy ở chỗ này, Tô Võ chỗ nào còn sẽ có tốt như vậy nhàn tâm cùng bọn hắn nói nhảm, sợ là muốn trực tiếp vận dụng vũ lực đi.
Trần thị con mắt không để ý, nhưng vẫn như cũ có thể xa xa nhìn thấy một thân ảnh mờ ảo…
—— Đề lời nói với người xa lạ ——
Thân môn, ủng hộ nhiều hơn a! Hôm nay nhiều hơn một ngàn chữ đâu!
Lượt xem: 86
Số người xem: 70
Mã ID của bài viết này là: 8028
Chương này ta beta chưa được hay lắm.mọi người thông cảm a :)))))
Thương hay tấm lòng cha mẹ , vi ca ca nay thật khốn khiếp chi vi lợi ích cá nhân của mình mà khiến mẹ va muội muội phải đoạt tinh nghía , mong chương mới thanks
Hjc có người con trai người anh trai như tên kia đúg là cái tai họa mà. Chỉ thương cho Hồng thị. Phải nhẫn tâm như thế mới làm con gái sốg yên đc
Thì ít nhất phải có 1 người sắm vai ác ah….mà ta nói ah… Ta mà có thân ca ca như thế ta cũng đập phát cho chết tươi….đáng hận mà…..vô lễ với mẫu thân…. Lừa bán muội muội …..
Thank