Chương 118b: Tiên, ma, yêu, hắn không quan tâm. 

Edit: Thiên Đại Tuyết Ngưng

Quân Khanh Duệ hận nhất là cái thái độ không chút để ý nào của Y Diễm, Y Diễm đang khiêu khích hắn, cảnh này khiến con mắt của Quân Khanh Duệ đỏ ngầu, bắn thất tinh hàn tiêu về phía Y Diễm, Y Diễm chờ chính là giờ phút này, đang muốn tránh gấp, hai chân mới vừa đan xen, vòng eo liền bị một người dùng lực chế trụ, sau đó bên tai vang lên giọng không vui của Phượng Đế Tu. 

“Nàng đó nữ nhân sao lại thế này, trên người bị thương mà cả ngày làm nguy hiểm động tác!”

Theo giọng nói này, sau lưng Y Diễm dựa vào lồng ngực ấm áp của Phượng Đế Tu, cả người đều bị hắn mang rời khỏi nguy hiểm, dưới chân chưa chạm đất, Y Diễm nghe thấy tiếng động ầm ầm vang lên, nàng nhướng mày, quay đầu lại nhìn lại, quả thực thấy hậu quả giống như dự đoán của nàng, những thất tinh hàn tiêu đó mà Quân Khanh Duệ bắn ra bị nàng tránh hết lại bắn vào quan tài phía sau.

Tuy là quan tài của Thịnh Dịch Dương là gỗ tử đàn tốt nhất, nhưng cũng không thể ngăn cản lực công kích này, nháy mắt quan tài kia phanh một tiếng chia năm xẻ bảy, hàn tiêu bắn vào gương mặt cứng đờ của Thịnh Dịch Dương!

Một màn này khiến cho tất cả mọi người kinh sợ, trong lúc nhất thời trong ngoài linh đường đều im lặng không tiếng động lần thứ hai, chỉ có tiếng vụn gỗ rơi xuống đất vang lên. 

Y Diễm liếc một cái thu hồi tầm mắt, đối diện với đôi mắt trầm tĩnh của Phượng Đế Tu, nàng chớp đôi mắt, thấp giọng nói: “Ta đứng mệt, lúc này có thể trở về nghỉ tạm, ngươi tới đúng lúc, nhớ ôm người ta trở về nga.”

Nói xong, nàng ngẩng đầu lên, trên mặt nhanh chóng thay bằng vẻ hoảng hốt, hét lên một tiếng, “Phụ thân…… Nữ nhi vô năng, vô năng!”

Kêu xong, liền trừng mắt, sắc mặt nàng trắng bệch đẩy Phượng Đế Tu ra, nghiêng ngảo lảo đảo chạy đến trước quan tài hai bước thì ngã xuống, nhắm mắt lại liền hôn mê, thân mình chưa ngã xuống, vòng eo liền lần thứ hai bị cánh tay hữu lực kia ôm lấy, kiên định trầm ổn trước sau như một.

Y Diễm vùi khuôn mặt vào ngực Phượng Đế Tu, che đi khóe môi chứa ý cười. 

Quân Khanh Liệt thấy Quân Khanh Duệ động thủ thì vốn đã chuẩn bị tốt, lại không nghĩ vẫn bị Phượng Đế Tu tranh công trước, thấy Y Diễm ngã vào trong lồng ngực Phượng Đế Tu, bạch y theo gió lay nhẹ, mảnh mai mà giống như một trận gió liền có thể thổi tan, hai tay hắn nắm chặt, lần đầu tiên cảm thấy thất bại với võ công của mình, nếu hắn có thể cường đại hơn một chút, giờ phút này sẽ không chậm hơn người khác. 

Mà Quân Khanh Duệ vốn cũng không muốn đả thương Y Diễm, hắn cũng rõ ràng, có Quân Khanh Liệt ở bên cạnh, chính mình không có khả năng tổn thương đến Y Diễm, thật là bởi vì như thế, lúc giận dữ hắn ta mới ra tay. Lý trí của hắn ta hoàn toàn biến mất, căn bản quên mất đặt mình trong nơi nào, càng không chú ý tới phía sau Y Diễm là quan tài của Thịnh Dịch Dương, hiện giờ quan tài bị hủy, xác chết của Thịnh Dịch Dương cũng ngã xuống trong đống gỗ vụn, trên mặt còn bị hàn tiêu của hắn vẽ ra một hình chữ X. 

Làm trò trước mặt văn võ bá quan, khi dễ nữ nhân mồ côi, làm nhục thi thể anh liệt, không cần nghĩ, thậm chí không cần chờ đến ngày mai lâm triều, tấu chương buộc tội hắn sẽ chất đầy như núi. Đầu óc Quân Khanh Duệ có chút phát ngốc, ngơ ngẩn mà nhìn bóng dáng đơn bạc nằm trong ngực Phượng Đế Tu, khí lực cả người hắn biến mất, trong lúc nhất thời trong lòng ngũ vị tạp trần, cuối cùng đều hóa thành nồng đậm đáng buồn, tự bi ai cho chính mình. 

Quân Khanh Liệt thấy vậy, tiến lên một bước, tức giận nói: “Tứ hoàng đệ nháo đủ chưa, đây là linh đường của trung nghĩa bá, Tứ hoàng đệ nhìn xem chính mình làm chuyện tốt gì!”

Quân Khanh Duệ không có phản ứng, ánh mắt vẫn dừng trên người Y Diễm như cũ, Phượng Đế Tu lười đi để ý trường hợp lộn xộm ở đây, càng phiền chán ánh mắt của Quân Khanh Duệ, nghĩ đến nam nhân này có hơn mười năm hôn ước với Y Diễm, hắn liền hận không thể xé nát Quân Khanh Duệ, mặc dù biết Y Diễm trong ngực vốn không phải tiểu thư Thịnh phủ kia. 

Hắn dứt khoát ôm Y Diễm xoay người, áo xanh lay động, đi nhanh mang Y Diễm ra khỏi linh đường, đi đến nội trạch. 

Quân Khanh Duệ trơ mắt nhìn Phượng Đế Tu xoay người, ánh mắt vẫn dừng trên một góc áo trắng của Y Diễm, thấy áo trắng thanh lệ, nam tử áo xanh tuấn nhã, lại tự nhiên hài hòa, trong mắt hắn đều là hỗn loạn. 

Nàng vốn nên là Vương phi của hắn, vì sao hắn và nàng lại đi đến bước đường này, trừ đối địch, hắn thậm chí không thể làm nàng nhìn hắn một cái. 

Hắn thật đáng buồn mà nhắm mắt lại, lúc này mới nhìn về phía Quân Khanh Liệt trước mặt, châm chọc mà nhếch môi mỏng trắng bệch, nói: “Ta làm chuyện tốt gì? A, không phải là điều mà hoàng huynh mong muốn sao.”

Nói xong, hắn cũng không cần nhiều lời nữa, càng không dừng lại, uể oải vung tay áo, xoay người đem thu hồi thất tinh hàn tiêu bắn lung tunh vào quan tài, cất vào đai lưng, cũng nhanh chóng rời đi. 

Quân Minh Châu đã bị sợ tới mức cả người phát run, nàng ta cũng không phải là ngốc tử, đương nhiên biết lúc này gặp rắc rối lớn, không riêng gì nàng ta, Quân Khanh Duệ cũng bị nàng ta liên lụy, thấy Quân Khanh Duệ ra khỏi linh đường, nàng ta mới chân thấp chân cao đi theo. 

Y Diễm té xỉu đi rồi, giờ phút này Ngô quản sự mới bỗng dưng phản ứng lại, đi đầu khóc thảm thiết, thình thịch một tiếng quỳ xuống bò về phía quan tài, trong miệng khóc kêu, “Lão gia, lão gia, ngài chết thảm thiết, trung dũng, nhưng sau khi chết lại còn không được an bình, ngài đã chết, tiểu thư cũng bị người khinh nhục như vậy, lão gia, ngài trên trời có linh thiêng sao có thể yên nghỉ đây!”

Hắn bên này kêu gào, đám hạ nhân Thịnh phủ cũng phản ứng lại, toàn bộ quỳ xuống, khóc thảm thiết, nhất thời tiếng khóc rung trời, trong ngoài linh đường một mảnh tiêu điều. Các đại thần cũng lòng đầy căm phẫn, sôi nổi mà khiển trách Quân Khanh Duệ. 

Y Diễm tqọ cho Quân Khanh Liệt cơ hội tốt như vậy, đều có Thái Tử đi đầu hô hào quan lại khiến trách Quân Khanh Duệ, một đám triều thần phần phật kết bè kết phái đi đến hoàng cung.

Quân Khanh Liệt xử lý đơn giản hậu sự, nghõ đến Y Diễm muốn bàn với hắn về chuyện lũ lụt. 

Saubhai chung trà, Y Diễm ở phòng khách Thí Tu viện tiếp đãi Quân Khanh Liệt, hai người đồi đối bàn, thấy Phượng Đế Tu cũng đang ngồi, mà Y Diễm lại không để ý chút nào, Quân Khanh Liệt trong lòng than nhỏ, ánh mắt nhìn cũng không nhiều lời.

Y Diễm bị Phượng Đế Tu mang về liền đặt trên ghế bành, nàng đơn giản cuộn tròn thân mình, lười biếng mà tùy ý nằm trên ghế bành, làm lơ Quân Khanh Liệt nhíu mày, nói: “Dực Vương đại náo linh đường trung nghĩa bá, còn hận đến mức ngược thi thể của trung nghĩa bá, nhưng ai không biết trung nghĩa bá là vì cứu Thái Tử điện hạ mà chết? Ý hận thế nào mới có ther làm Dực vương điện hạ làm như vậy? Ha ha, chỉ có một giải thích, hôm qua thích khách ám sát Thái Tử điện hạ là Dực Vương sai người làm, trung nghĩa bá chết là do Dực Vương tỉ mỉ an bài, Dực Vương đương nhiên khó nén hận ý. Không biết Thái Tử điện hạ nghĩ như thế nào? Nói vậy Thái Tử điện hạ bắt lấy người sống kia, là nguyện ý thừa nhận chuyện này.”

Những thích khách đó đương nhiên không phải Quân Khanh Duệ phái đi, người sống kia bị ép hình tra hỏi, cũng chưa từng lộ nửa câu thật, nếu để cho hắn làm nhân chứng vu hãm Quân Khanh Duệ, việc này có lợi cho tổ chức của hắn, hắn đương sẽ nguyện ý phối hợp. Như thế, kéo Quân Khanh Duệ vào đầm lầy, lại khó rửa sạch chính mình, chỉ biết càng lún càng sâu, một người mưu hại huynh đệ rất khó được người kính trọng.

Những thích khách đó có lai lịch gì không quan trọng, quan trọng là việc này có lợi cho Đông Cung, chỉ sợ Quân Khanh Duệ mới xuất hiện ở linh đường, trong lòng Y Diễm đã có liên hoàn kế, nữ tử trước mắ tuy không phải chính khách, nhưng lại am hiểu sâu hơn, so với mấy vị đại thần quả quyết, lúc nào cũng làm người thán phục, Quân Khanh Liệt nhìn khuôn mặt lười biếng của Y Diễm, ánh mắt lần thứ hai ẩn nhẫn không được lộ ra kinh ngạc cảm thán thuyết phục.

Chương kế >>>

Lượt xem: 16

Số người xem: 14

Mã ID của bài viết này là: 20090

TRUYỆN ĐƯỢC ĐỀ XUẤT

Để lại một bình luận

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *

Website này sử dụng Akismet để hạn chế spam. Tìm hiểu bình luận của bạn được duyệt như thế nào.

error: Content is protected !!