Chương 1B
Từ Quảng châu trở về kinh thành, dọc theo đường đi, lúc rãnh không làm gì Hoàng Hinh sẽ đem toàn bộ thời gian bồi chuyện cùng Du Nhiên, đem mỗi người Mạnh gia mà mình biết, mỗi cái sân vườn từng cái một tỉ mỉ nói cho con gái, hận không thể giúp con gái quen thuộc với từng cọng cây ngọn cỏ, mỗi viên gạch trong Mạnh phủ, sợ con gái trở về Mạnh phủ bị thua thiệt.
Cũng khó trách bà, chuyện phát sinh năm đó làm cho bà tới bây giời mỗi lần nghĩ tới đều sợ hãi, lần đó nữ nhi bảo bối của bà bị rơi vào khe nức trong lớp băng thật dầy trên miệng hồ, suýt nữa toi mạng. Lần đó hù bà tới bây giờ vẫn còn hoảng sợ.
Hoàng Hinh không biết là, con gái của bà đã toi mạng, hiện ở nơi này, mặc dù thân thể vẫn là thân thể kia, nhưng linh hồn đã thay đổi.
Kiếp trước Du Nhiên bị ung thư giai đoạn cuối, bị xạ trị trị bệnh bằng hoá chất hành hạ sắp hỏng mất, xuyên qua thành một thứ nữ tuổi còn nhỏ, sắp hấp hối, trong lòng cô cũng không oán giận, coi như nhặt được một cái mạng đi, trải qua sinh tử, nên nhìn rộng ra.
Thân thể này có mẹ đẻ Hoàng Hinh thân phận hèn mọn, tính tình mềm yếu, cũng may xinh đẹp giống như trăng sáng, dịu dàng như nước, đối với con gái duy nhất yêu thương đến tận xương tủy, muốn gì được đó; cha đẻ Mạnh Lãi là một đại thúc trung niên anh tuấn tiêu sái, ngọc thụ lâm phong, từng làm Thám hoa sáu năm, kiến thức uyên bác, tính tình ngay thẳng, trước vào Hàn Lâm viện đảm nhiệm biên soạn, sau ở kinh nhậm chức ngự sử nhiều năm, rồi được phân đến làm tri phủ Quảng Châu, đảm nhiệm xong ba năm, bây giờ phải về kinh báo cáo công tác.
Lúc vừa xuyên qua Du Nhiên nghe nha hoàn bên cạnh nói thật may cha là một thanh quan, quá đáng sợ, nếu là vị quan viên Hải Thụy kia, thì thật muốn lấy mạng người ! Ông quan Hải Thụy kia, có một người hầu ăn vụng miếng bánh của con gái năm tuổi của ông ta đã bị phạt cho chết đói!
Du Nhiên về sau mừng rỡ phát hiện, chính mình đã quá lo lắng rồi, Mạnh Lãi mặc dù làm thanh quan, nhưng cũng không phải là kiểu thư sinh khí phách, đạo lí đối nhân xử thế cũng rất thông thạo, vẫn là một người cha tốt, sẽ mớm nàng uống thuốc, dụ dỗ nàng ngủ, tự tay dạy nàng viết chữ, nhờ ai tìm thầy dạy học cho nàng, ôm nàng vào trong ngực đọc công văn, kể chuyện xưa, ngực của ông, thật ấm áp, rất chân thực.
Kiếp trước lúc cô sáu tuổi thì cha mẹ ly hôn, sau đó đều tái hôn, đều có con trai con gái mới, Du Nhiên đến nhà ai đều cảm thấy mình là một đứa bé dư thừa. Không ngờ xuyên qua đến cổ đại, vẫn là thân phận thứ nữ đầy hèn mọn, vậy mà lại có thể hưởng thụ tình thương của cha tình thương của mẹ. Nhân phẩm thật sự là tốt quá.
Tín nhiệm cha, nhị thập tứ hiếu mẹ, Du Nhiên thoả mãn.
Ba năm nay, nàng trôi qua vô cùng tiêu dao. Cha ban ngày phải đi làm, mẹ nuôn chiều cô, ngày ngày để cô ngủ thẳng rồi tự nhiên tỉnh, ăn dùng đều là đồ thượng hạng, nha hoàn thị nữ cũng là do Hoàng Hinh tỉ mỉ dạy dỗ, hằng ngày việc vặt không cần nàng quan tâm, ngẫu nhiên viết chữ đẹp được điểm cao Hoàng Hinh đều đến chỗ Mạnh Lãi khoe khoang một phen, phải được tán dương chút ít, hay được thưởng chút ít lễ vật.
Mời tiên sinh đều là thầy tốt, giảng bài có kết cấu, hướng dẫn từng bước; bầu không khí Quảng Châu mở ra, cộng thêm nàng còn nhỏ tuổi, Mạnh Lãi cũng không thúc ép, lần nàng đi chơi ở Quảng châu, cũng quen vài bạn gái nhỏ, đều là tiểu cô nương nhà đồng liêu Mạnh Lãi, có cùng nhau tinh nghịch câu cá, có cùng nhau đi dạo phố mua quần áo đồ trang sức đeo tay, có cùng nhau học tập cầm kỳ thư họa, còn có hai người sành ăn, nói đến ăn hai mắt sáng lên.
Thành thị xinh đẹp, cuộc sống tốt đẹp, nàng thật không nỡ rời đi, phải biết, trở lại kinh thành là một nhà nhiều người sống chung một chỗ, nghĩ tới đã nhức đầu.
Mạnh gia là một nhánh của Thái An Mạnh thị, trăm năm vọng tộc, dòng dõi thư hương, đích thứ rõ ràng, thiếp thất di nương cùng thứ nữ địa vị cực thấp, con vợ kế khá hơn một chút, dù sao nam tử có thể bằng bản lĩnh thi khoa cử làm việc lớn. Trở lại Mạnh gia, Du Nhiên liền ở trong phạm vi thế lực của mẹ cả Chung thị và tổ mẫu Mạnh lão phu nhân, không biết vì sao, Du Nhiên chợt sinh ra cảm giác thê lương “Người người là dao thớt, ta là cá thịt”.
Ngủ nướng cái gì đó, về sau đừng có nghĩ đến, buổi sáng thức dậy phải thỉnh an, ngẫm lại mỗi sáng sớm phải từ trong chăn đứng lên tới thỉnh an tổ mẫu, mẹ cả, bá mẫu, thím cùng một đống tỷ tỷ muội muội chu toàn, qua ba năm cuộc sống thần tiên, nghĩ đến đều này, Du Nhiên ngay cả tâm muốn chết cũng có. Gia đình lớn, thật là phức tạp.
Hơn nữa, năm đó Du Nhiên chỉ có tám tuổi, tuy là thứ nữ, nha hoàn bà tử ở bên cạnh hầu hạ cũng có bốn năm người, làm sao có thể rớt xuống hầm băng? Trong trí nhớ, cha nàng đã điều tra nguyên nhân, về sau lại không giải quyết được gì, chỉ là khi rời khỏi kinh thành cố ý muốn dẫn nàng cùng đi.
Cha không tra được cái gì, đây là chuyện thuần túy ngoài ý muốn, hay là có âm mưu khác? Nếu như đây là âm mưu, trở lại Mạnh phủ cuộc sống chẳng phải sẽ rất nguy hiểm?
Aizz.z.., ở kinh thành có không ít quan tứ phẩm như cha đâu, không cần gọi người trở lại đâu, cha a, chúng ta lại rời kinh thành đi làm quan tri phủ đi cha a. Du Nhiên trong lòng gào thét!
<< >>
Lượt xem: 29
Số người xem: 26
Mã ID của bài viết này là: 6060
Haiz.. cái cuộc sốg như trong nhà tù. Rồi lại còn phải cẩn thận này nọ nữa. Nghĩ mà thấy sợ hjx. Tội cho Du Nhiên nhà ta quá
Theo lời của nàng cover thì truyện này ngọt văn, sủng văn. Nhẹ nhàn chứ không gay gắt nặng nề, nên nàng yên tâm đọc đi.
Chị nữ chính được sủng lắm. Cha sủng, mẹ sủng, người yêu còn sủng nhiều hơn.nên có lẽ hay lắm.
thế là ta yên tâm rồi hj
Thank….
truyen sung ma, sung toi tan troi luon, hihi, lau lau doc truyen sung cho thay doi, nhu vay vua thay doi ko khi, trueyn nay nhe nhang chac cung lang mang, nang co len, thanks nang