Chương 1: Du Nhiên trở về.
Editor: Nước Biển Xanh
Mùa xuân tháng ba, ở giang Nam cỏ rợp chim bay, ở kinh thành thì ý xuân dạt dào.
Trong hoa viên ở hậu viện Mạnh phủ ở kinh thành, hoa hạnh, hoa đào, hoa lê, hoa ngọc lan tranh nhau khoe hương đoạt sắc, đặc biệt là hai gốc cây hoa ngọc lan trắng, hoa nở càng không giống bình thường, màu trắng tinh thanh bạch như ngọc, hương thơm ấm áp như gió xuân từng đợt thổi tới làm say lòng người.
Tam tiểu thư của Mạnh gia Yên Nhiên đứng ở dưới tàng cây ngọc lan, níu một cành hoa ngửi thật sâu một cái, trên mặt trưng ra nụ cười hưởng thụ. Nàng vốn đã xinh đẹp hơn người, lúc này đứng dưới cầm nụ hoa lại càng trở nên rực rỡ xinh đẹp. Nha hoàng hầu hạ bên cạnh nàng nhìn cảnh này cũng có chút ngốc lăng, vô thức xuýt xoa tán thưởng.
“Tam tiểu thư thật sự quá xinh đẹp!”
Yên Nhiên vừa nghe thế, trong lòng vui tươi hớn hở, ngoài mặt cũng không giấu được vẻ đắc ý. Bỗng dưng lúc này, một tiếng cười “Xì” truyền đến, trong âm thanh tiếng cười kia không hề che giấu giọng điệu châm biếm.
Nghe tiếng cười này, Yên Nhiên cũng biết là ai, cố đè nén tức giận xuống, mỉm cười nói: “Lục muội muội, muội lại nghịch ngợm rồi”
Ngoại trừ muội muội dòng chính nữ, lục tiểu thư Mạnh gia Hân Nhiên, còn có ai dám hiển nhiên chê cười nàng như vậy? Chỉ là…
Mạnh gia có năm vị tiểu thư, nhưng chỉ có đại tiểu thư Duyệt Nhiên cùng Lục tiểu thư Hân Nhiên là con vợ cả dòng chính thống, thân phận tất nhiên cao quý hơn những vị tiểu thư thứ xuất khác. Cho nên tính tình cũng lớn hơn chút ít, tuy nhiên đại tiểu Duyệt Nhiên đoan trang cẩn thận, đối đãi với muội muội thứ xuất cũng tương đối ôn hòa tuy rằng vẫn mang theo nhàn nhạt xa cách. Không giống Lục tiểu thư Hân Nhiên, nhỏ tuổi nhất, ỷ vào được huynh tỷ dung túng, nên tính tình rất ương ngạnh, nói chuyện làm việc đều không cố kỵ gì.
Một thiếu nữ mặc váy xanh, khoảng mười một mười hai tuổi từ trong bụi hoa nhảy ra, vỗ tay cười nói”Tam tỷ tỷ thật hăng hái.”
Áo màu xanh được thêu cành hoa sen vàng, thêu thùa tinh mỹ, sắc thái lộng lẫy, trên đầu cài trâm ngọc bích vô cùng đẹp, cổ đeo vòng vàng sáng loáng, sắc mặt đỏ thắm, thần thái vui tương. Tiểu cô nương này đúng là lục tiểu thư dòng chính Mạnh gia, Hân Nhiên.
Yên Nhiên lạnh lùng quan sát Hân Nhiên, chợt hé miệng cười một tiếng:
“Cách ăn mặc của Lục muội muội chỉnh tề như vậy, người không biết còn tưởng rằng muội muội sắp phải ra ngoài đi làm khách đó.” Trong bụng lại cười nhạo ‘Hừ, ở hậu hoa viên nhà mình cũng đeo vàng đội bạc, là khoe khoang xiêm y đồ trang sức của mình có nhiều hay sao?’
Thứ tỷ nói chuyện không khách khí, Hân Nhiên cũng không thèm để ý chút nào, cười nói:
“Tam tỷ tỷ nói đúng lắm, muội đúng là sắp phải ra ngoài đi làm khách, Mẹ muốn dẫn ta về nhà ngoại tổ mẫu.”
Mẹ cả lại muốn về nhà mẹ đẻ Cát An hầu phủ, lại là không mang theo chính mình, Yên Nhiên vừa nghĩ vậy trong lòng liền dâng lên hận ý, mặt giân giữ, nghiên đầu không nói cái gì.
Hân Nhiên nhìn thần sắc tức giận của Yên Nhiên, trong lòng thống khoái, thứ xuất đúng là thứ xuất, ngày thường ỷ vào lão phu nhân yêu thương liền tưởng bản thân là tiểu thư cao quýt, tại Mạnh gia ngươi vờ vịt thanh cao, đi ra ngoài còn có người thèm để ý tới ngơi?
“Nhà ngoại tổ mẫu hôm nay có khách quý, Anh Quốc Công phu nhân, cát thủ phụ phu nhân cũng tới”, Hân Nhiên vờ vô tình cười ríu rít nói.
Khăn trong tay Yên Nhiên đã bị xoắn thành một đoàn. Anh Quốc Công phu nhân? Cát thủ phụ phu nhân? Đây không phải là người được các quý phụ phu nhân tranh nhau kết giao sao?
Như nguyện nhìn đến thứ tỷ thường ngày lớn lối hiện tại đang tức giận, Hân Nhiên tiểu cô nương cười dài mười phần thoải mái, nói:
“Chỉ sợ ngoại tổ mẫu chờ lâu, muội phải tranh thủ đi sớm. Cáo từ”
Thi cái lễ, đắc ý xoay người rời đi. Yên Nhiên quay đầu lại xem thân ảnh nàng rời đi, lã chã chực khóc.
Hân Nhiên biết thứ tỷ ở phía sau đang thương tâm, càng muốn ở trên miệng vết thương của nàng vung muối. Vừa đi vừa dương dương đắc ý, hứng chí bừng bừng cùng đại nha đầu Bích Dao bên cạnh nói chuyện.
“Hôm nay đến nhà ngoại tổ mẫu vui đùa một chút rồi tranh thủ trở lại, ngươi biết không, người khiến ta cao hướng, cô nương đẹp nhất Mạnh gia chúng ta ngày mai liền muốn về đến nhà.”
“Ngũ muội muội ngày mai đã trở lại rồi? Nhanh như vậy?” Yên Nhiên lấy làm kinh hãi, bật thốt ra thành tiếng.
Lập tức nhớ đến câu mình vừa nói chính là thừa nhận ngũ cô nương Du Nhiên đẹp nhất Mạnh gia, không khỏi buồn bực. Bất quá lúc này Hân Nhiên đã đi xa, có lẽ là không nghe thấy.
Chính mình mặc dù tự phụ tài mạo, bất đắc dĩ không phải thật sự xinh đẹp hơn người, lại không được mẹ cả chào đón, mặc dù được lão phu nhân yêu thích, nhưng lão phu nhân tuổi tác đã cao, có thể che chở chính mình bao lâu? Mình đã mười ba tuổi, đến lúc chung thân lại rơi vào nhà nào? Hiện tại Du Nhiên đã trở lại! Đoạt danh tiếng của mình. Du Nhiên đã trở lại! Người lẽ ra phải chế hồi ba năm trước Du Nhiên đã trở lại! Chính mình nên làm cái gì bây giờ?
Kinh ngạc nhìn xem thân ảnh tiểu muội xuất thân chính thống đi xa, Yên Nhiên không khỏi nghĩ đến ngây dại.
Đầu giờ Hợi, khách sạn cát tường ở Thông Châu, trong gian phòng, sau khi tắm rửa Mạnh Du Nhiên nửa nằm ở trên giường, cầm lấy một quyển du ký đang cuồng nhiệt xem. Chợt nghe được tiếng đập cửa “Đốc đốc, thanh âm ôn nhu của một người phụ nữ rất là êm tai vang lên.”A Du, đã ngủ chưa?”
Du Nhiên để sách xuống, ngồi dậy, cất giọng nói “Dạ chưa ngủ.”
Một vị thiếu phụ mặc cái áo nguyệt sắc đi vào, làn da tuyết trắng, mặt mày như họa, giữa lông mày ôn nhu uyển chuyển không nói ra được dịu dàng, chỉ nhìn thôi cũng làm lòng người trong mềm mại, ấm áp. Nàng đi đến trước giường, đem sách Du Nhiên vừa đọc để qua một bên, đem một ly sữa trâu phóng trong tay Du Nhiên, ôn nhu nói “Ngoan ngoãn, trước tiên đem sữa trâu uống.”
Du Nhiên cười hì hì đảm nhiệm nàng bài bố, nghe lời uống sữa trâu, xong đem cái ly không trả lại tay người thiếu phụ. “Cảm ơn nương.”
Này thiếu phụ xinh đẹp này là mẹ đẻ Du Nhiên, tên Hoàng Hinh, vợ nhỏ của nhị lão gia Mạnh Lãi ở Mạnh gia.
Bà đem cái ly phóng ở trên mặt bàn bên cạnh, oán trách nhìn xem nữ nhi, “Lại quên sao, không thể gọi nương, phải gọi di nương.”
Du Nhiên chẳng hề để ý, kéo nàng đến trên giường ngồi xuống, oa tại trong ngực nàng làm nũng, “Nơi này lại không ngoại nhân, liền chúng ta hai người. Sau khi hồi phủ, con tự nhiên sẽ gọi người là di nương.”
Hoàng Hinh yêu thương ôm Du Nhiên, “Chỉ sợ bé con nhà ngươi, gọi thuận miệng rồi, lúc hồi phủ nhất thời đổi không được. Ba năm nay hai mẹ con chúng ta đi theo cha con ra ngoài, con đã quen tự tại tự do. Sau khi hồi phủ, có lẽ sẽ không còn được tự do nữa. Lão phu nhân nhưng rất nghiên khác về quy củ!”
Du Nhiên mỉm cười, quy củ? Quy củ tự nhiên không đáng sợ, sợ chính là không có quy củ. Mạnh gia lão phu nhân nếu quả thật nghiêm khắc coi trọng quy củ, thế thì dễ xử lý. Chỉ sợ chưa chắc là như thế.
“Cha con làm người chí hiếu, sau khi hôi phủ, con cần phải hầu hạ lão phu nhân, làm cho người thích con mới tốt.”
Du Nhiên gật đầu, đáp “Vâng, hiếu thuận lão phu nhân là nên làm.” Trong lòng lại nghĩ, mẫu thân, người cho con cái nhiệm vụ này quả thật là khó khăn, con cho dù hiểu rỏ chuyện này, nhưng lão phu nhân cũng không muốn gặp con đâu.
“Phu nhân là mẹ cả của con, nhất định phải cung kính thuận theo, A Du, nữ nhi ngoan, tương lai ngươi tiền đồ, toàn bộ ở trong tay thái thái nha.”
Du Nhiên biết nghe lời đáp “Dạ con hiểu.”
Mẹ của mình xinh đẹp động lòng người như vậy, mặc kệ có lòng hay vô tâm, khẳng định lúc trước cũng đã làm mẹ cả ngột ngạc không ích. Huống chi ba năm nay được đi theo cha ra ngoài, ngược lại chính thất phu nhân là mẹ cả lại phải lưu lại ở kinh thành để phụng dưỡng lão phu nhân, chiếu cổ hài tử, cùng với quảng lý các tiểu thiếp của cha. Dựa theo những chuyện này, đối với nàng, bà có cảm tình mới là lạ. Nữ nhi của tình địch, không ra tay ác độc sửa trị đã mừng lắm, chẳng lẽ còn muốn làm cho người ta chiếu cố?
Bởi vậy Du Nhiên thật không có cái ý nghĩ hùng tâm tráng chí đi lấy lòn bà.
“Sáng mai chúng ta phải trở về phủ, sớm một chút nghỉ ngơi đi.”
“Dạ.”
Mẹ con hai người kề cận bên nhau nói chuyện, ngoại hình cũng cực kỳ tương tự, đều là da thịt trắng hơn tuyết, mặt mày như vẽ, bất đồng mẫu thân càng ôn nhu uyển chuyển hàm xúc, nữ nhi dung mạo mặc dù trẻ con lại càng thêm xinh đẹp động lòng người.
Hai mẹ con vừa rảnh rỗi nói vài câu, không sai lệch lắm, Hoàng Hinh liền trở về phòng. Hoàng Hinh đi rồi, vẻ mặt Du Nhiên lại hoảng hốt, ngẩn người ra.
<< >>
Lượt xem: 24
Số người xem: 21
Mã ID của bài viết này là: 6057
” Du Nhiên đã trở lại! Người lẽ ra phải chế hồi ba năm trước Du Nhiên đã trở lại! Chính mình nên làm cái gì bây giờ?” => phải chết
“Cha con làm người chí hiếu, sau khi hôi phủ, con cần phải hầu hạ lão phu nhân, làm cho người thích con mới tốt.” => hồi phủ
Còn mấy chỗ chính tả nữa nhưg ta comt bằg đt lên lười hj. Thank nàg nhìu
Thank….
thaks nang