Chương 3: Mẹ con đồng tâm
Biên Tập: Nước Biển Xanh
Sau đó Mạnh gia đại thiếu gia Mạnh Chính Tuyên cũng đến, lại là một phen chào hỏi hàn huyên.
Mạnh Chính Tuyên mặt mày tuấn mĩ nhìn giống Mạnh Lãi đến vài phần, khí chất cũng tương tự, đều là tao nhã hiếm có. Chỉ là so với Mạnh Chính Hiến thì Mạnh Chính Hiến tuấn mỹ hơn, ăn mặc hoa lệ hơn, tính tình cũng khiêu thoát hơn một chút. Còn hắn thì hơn một chút ôn nhu, hơn một phần quý phái, một bộ công tử hầu môn.
Xem ra đúng như theo lời đồn đại, cậu của hắn Cát An hầu Chung Nguyên đem này cháu ngoại thành con trai mà dưỡng.
Nếu lúc trước cho tam phòng làm con thừa tự, nhận thức Hồ thị làm mẹ, cũng không biết một thân tuấn mỹ này sẽ bị dưỡng thành bộ dáng gì.
Du Nhiên một bên nghe ba cha con nói chuyện, một bên miên man suy nghĩ. Nhớ tới bộ dáng Hồ thị, Du Nhiên không khỏi cười thầm. Cũng khổ cho Mạnh lão phu nhân, một lòng duy trì nhà mẹ đẻ, mặc dù Hồ gia đã suy tàn đến chịu không nổi, còn không quan tâm ngó ngàng cưới Hồ thị về.
Mạnh Chính Tuyên hơn một năm trước từng đến Quảng châu thăm phụ thân, ở Quảng Châu nửa tháng, nửa tháng kia ăn, mặc, ở, đi lại đều là Du Nhiên chuẩn bị, đối với thứ muội biết tiến biết lùi này, Mạnh Chính Tuyên rất có hảo cảm.
Khi Du Nhiên còn bé huynh muội hai người gặp mặt cũng không nhiều, Trong ký ức của Mạnh Chính Tuyên ấn tượng về Ngũ muội muội như ngây thơ trong sáng như nắm tuyết, sẽ mỉm cười ngọt ngào với hắn, sẽ nhẹ nhàng gọi hắn “Đại ca ca”, cực kỳ đáng yêu. Thời gian thấm thoát, năm tháng như thoi đưa, búp bê đáng yêu ngày xưa sau khi lớn lên lại giỏi giang như vậy, sắp xếp hành trình của hắn ở Quảng Châu cực kỳ thỏa đáng, khi hắn về kinh lúc chuẩn bị lễ vật cho hắn lại càng rực rỡ muôn màu, không chỉ có tượng điêu khắc gỗ chạm ngọc chạm khắc ngà voi, bồn cảnh Lĩnh Nam bằng gốm sứ Việt – Quảng Đông quả cũng là quý giá, trong nhà mỗi người đều có lễ vật hợp ý, đặc biệt là váy thêu Long Phong dùng chỉ vàng thêu tặng cho Duyệt Nhiên, tỏa sáng chói mắt, giống như thật sinh động, tinh mỹ tuyệt luân, khi chứng kiến cái váy Long Phong đó, Duyệt Nhiên luôn luôn ung dung trong ánh mắt cũng tràn đầy hưng phấn cùng tung tăng như chim sẻ, còn tam thẩm bên cạnh và Tam muội đã hâm mộ đến con mắt đều đỏ.
Sau giữa trưa, đoàn người xuất phát hồi kinh, Mạnh Lãi, Du Nhiên cùng Hoàng Hinh ngồi xe ngựa, Mạnh Chính Tuyên huynh đệ hai người thì cưỡi ngựa.
Du Nhiên nhìn thấy trước mắt là một chiếc xe ngựa phú quý màn xe được thêu vân li ngân song xe màu hắc thì không khỏi sửng sốt thất thần, xe ngựa này, rất xa hoa đi? Không giống phong cách Mạnh gia, chẳng lẽ là của Cát An hầu phủ?
Theo Mạnh Lãi cùng Hoàng Hinh vào bên trong, xe thập phần rộng rãi, giữa xe có một cái bàn gỗ, mặt trên là chén trà, ấm khoa, điểm tâm này nọ. Mặt sau một loạt năm sáu cái đệm bằng gấm để dựa lưng. Du Nhiên ngồi xuống ôm gối vào trong tay, ừ, là gấm Tương Tú, thêu cũng hết sức tinh xảo, thật là đồ tốt. Du Nhiên ngồi thư thái, cầm chén trà từ từ uống, a, năm chén trà nhỏ màu sắc khác nhau, lại cùng một lò nung ra!
Này nhị ca ca, thật sự là biết cách hưởng thụ .
Này hai vị ca ca, thật đúng là không sai đâu, tuy rằng đồng phụ bất đồng mẫu, hai vị ca ca này vốn dĩ có vẻ mặt ôn hoà , đại ca trừ bỏ lúc bắt mình luyện tự có đáng giận một chút, thời điểm khác đều thực ôn hòa; nhị ca ca thì ít gặp, nhưng vừa mới gặp đã cảm thấy thân thiết.
Huyết thống, thật sự là một điều gì đó kỳ diệu.
Chỉ tiếc, hai vị ca ca đều lớn, sắp thành thân , câu nói kia là nói như thế nào ? Tỷ muội dù như thế nào cũng sẽ là tỷ muội của bạn, nhưng huyenh đệ thì chỉ là huynh đệ của bạn cho tới khi họ kết hôn.
Hai đại huynh thật sự rất suất a, cũng không biết tương lai sẽ lấy một nương tử như thế nào?
Du Nhiên vừa tựa vào lòng Hoàng Hinh vừa nghĩ, nghĩ nghĩ một hồi, ngủ say lúc nào cũng không hay.
Du Nhiên đang nhớ tới nàng thì nghe thấy hai ca ca của nàng nói chuyện về nàng
Khi Du Nhiên đang nghĩ về hai người ca ca của nàng, đồng thời hai người ca ca của nàng cũng đang bàn luận về nàng.
Khụ, cái kia, có người nào không từng nói sau lưng người khác? Có người nào mà không từng bị người ta nói sau lưng?
Hai người ở phía sau nói chuyện, câu được câu không nói:
“Phụ thân lần này hồi kinh báo cáo công vụ, có thể sẽ chuyển trở về kinh thành. Về sau phụ thân thường ở nhà, sợ nương ngược lại phải chịu khó chịu rồi.” Mạnh Chính Tuyên nói.
“Nga?” Mạnh Chính Hiến nhíu mày khó hiểu .Từ bé đã bị mang ra ngoài nuôi dưỡng nên truyện trong gia đình hắn biết không nhiều lắm.
“Phụ thân trời sanh tính hiếu thuận, phàm là phụ thân ở nhà, tổ mẫu nói gì cũng nghe theo. Phụ thân nhiều năm ra ngoài, trong nhà việc trong việc ngoài cũng là do nương gánh vác, bởi vậy thời gian qua tổ mẫu đối với mẫu thân có phần nhân nhượng, hiện tại phụ thân về, tổ mẫu lại…”
Mạnh Chính Hiến gật gật đầu, không có phụ thân bên cạnh, tổ mẫu đúng là có chút nhượng bộ. Nhưng phụ thân trở về, tổ mẫu lại sinh tật..
“Đại muội cùng tiểu muội còn chẳng phải là không được lão phu nhân chào đón, tiểu muội tinh nghịch cũng thôi, đại muội hiền lành, hiểu lễ nghĩa như vậy còn không được lão thái thái chào đón, thật là làm cho người ta không còn lời nào để nói.” Mạnh Chính Tuyên vì muội muội mình bị đối xử bất công mà đau lòng.
“Hừ”, Mạnh Chính Hiến không che dấu chút bất mãn nào, “Bà ta dù không thích đại tỷ cũng không thể nói cái gì mà đại tỷ phải thủ tiết vì chồng. Cô nương Mạnh gia tuy rằng trinh liệt, nhưng cũng không cần phải trinh liệt kiểu như vậy!”
<< >>
Lượt xem: 17
Số người xem: 14
Mã ID của bài viết này là: 6637
ah…Hiên ca ca là bao che khuyết điểm ah….huynh ấy sẽ bảo vệ và bao che cho Du NHiên k ah…dù gì cũng là khác mẹ…..hy vọng hai huynh ấy sẽ bảo vệ Du Nhiên ah…..