Chương 4b
Editor: Viễn Giả Lai Ni
Biên Tập: Nước Biển Xanh
Chung thị cười con mắt cũng cong cong. “Danh sách của hồi môn của Duyệt Nhi, cần phải sửa lại.” Của hồi môn của con gái càng phong phú, đến nhà chồng càng có mặt mũi.
Danh sách của hồi môn của Mạnh đại cô nương, đầu tiên Mạnh lão phu nhân đã chuẩn bị xong, một tờ mỏng manh, Chung thị một câu cũng không nói, mở khố phòng của mình ra tăng thêm cho con gái một tờ thật dài, hơn nữa Cát An hầu phủ, Thành quốc công phủ đưa tới thêm một trang, của hồi môn của Mạnh đại cô nương đã rất ra hình ra dáng.
Hồi Mạnh Lãi còn nhậm chức ở kinh thành, Chung thị đã quen với bổng lộc ít ỏi của ông, cũng không có chờ mong gì vào, không nghĩ tới trượng phu đi nhậm chức ở Quảng Châu ba năm, lại có thêm một khoản của hồi môn cho con gái phong phú như vậy, thật sự là niềm vui ngoài ý muốn.
“Lão gia cho đại cô nươngđồ quý báu thật sự là không ít, vải gấm, the mỏng, gấm Tứ Xuyên, tê hà sa, lụa khói la cũng có, nhắc tới mới là chút ít mà thôi, còn có lông thú vô cùng tốt, báo xa-li, lông cừu con, áo lông cáo, tuyết hùng, những thứ này là vật của phương Bắc, thật là làm khó lão gia ở phía nam có thể kiếm được!” Lưu mama tặc lưỡi khen ngợi.
“Đây có là gì, Vương Dật Thiếu Di Mẫu Thiếp, giá để bút Lộc Môn cư sĩ làm bằng san hô, mới là khó có được .” Chung thị dè dặt cười. Cô nương thư hương cửa đệ, trong của hồi môn tất nhiên là không thể thiếu đồ cổ tranh chữ cao nhã.
“Nhìn lão gia tỉ mỉ vậy, ngay cả hà bao để đại cô nương thưởng cho người hầu cũng chuẩn bị, một trăm cái hà bao, bên trong đều chứa bạc, đều là dáng vẻ tinh xảo theo kiểu phía nam.”
Lưu mama thật lòng tán dương, người làm cha, có thể tỉ mỉ như vậy cũng không nhiều!
Chung thị thu lại nụ cười, trầm ngâm một lát, “Nói tới cái này, ta lại nhớ tới, năm ngoái Tuyên Ca Nhi từ Quảng châu trở về, đồ mang về lại vừa khác biệt vừa mới lạ, mỗi người đều hợp ý, cho Duyệt Nhi váy thêu long phượng vô cùng hoa mỹ, ngươi chưa thấy, mấy cái người ở tam phòng kia lúc nhìn thấy con mắt cũng đều hâm mộ ghen tỵ tới trắng xanh. Tuyên Ca Nhi nói là do Ngũ nha đầu chuẩn bị, lần đó ta cũng không quá lưu ý. Nhưng hiện tại, nhìn mấy đống đồ thượng cấp tinh xảo kia, cùng với những thứ lần trước Tuyên Ca Nhi mang về, ngược lại tương tự nhau.”
Lưu mama ngưng thần suy nghĩ một chút, thử hỏi “Phu nhân là nói, hà bao này do Ngũ cô nương chuẩn bị?”
“Cũng không nhất định. Tuy nhiên lão gia đối với mấy việc vặt, từ trước đến nay vẫn không có kiên nhẫn để ý” Chung thị đương nhiên hiểu rõ trượng phu của mình.
“Nhắc tới Ngũ cô nương, từ nhỏ thích ở bên cạnh đại cô nương, như một cái đuôi nhỏ. Đại cô nương cũng thương nàng ấy, mọi việc đều đáp ứng nàng ấy.” Lưu mama nhớ lại.
“Cũng không dừng lại đâu. Ngũ nha đầu không chỉ đi theo Duyệt Nhi, cũng thích đi theo lão gia. Thấy lão gia là đòi ôm, lão gia cũng thích nàng ta.” Chung thị không khỏi nhíu mày.
Bà đối với thứ nữ Du Nhiên này không có ác ý nhưng cũng không có ý tốt gì, trên căn bản là thái độ không đếm xỉa, đúng là con gái út ruột thịt của bà tiểu cô nương Hân Nhiên chỉ bé hơn Du Nhiên hai tháng, cùng là con gái út, Mạnh Lãi lại thích Du Nhiên hay làm nũng quấn quýt người hơn, đây là làm cho lòng Chung thị rất không thoải mái .
“Cũng là phải nói tới đại cô nương của chúng ta, thật sự là cô nương nhà thư hương tri thư đạt lễ, hiếu kính trưởng bối, yêu thương đệ muội, đối với muội muội thứ xuất cũng tốt như vậy.”
Lưu mama thấy sắc mặt Chung thị không tốt, vội vàng tán thưởng nâng đại cô nương lên.
Quả nhiên sắc mặt Chung thị tốt hơn, cười rộ lên, “Không phải là ta nói khoác, cả kinh thành cũng không tìm ra một nữ hài hiền lành như Duyệt Nhi nhà ta đâu, đúng là một người cũng không có.”
Nở nụ cười, sắc mặt lại trầm xuống, con gái như tâm can bảo bối của bà, lúc trước lại bị lão thái bà kia ép buộc phải ở goá thủ tiết cho vị hôn phu. Mặc dù sau đó không có thực hiện, cũng đã tìm được mối hôn sự tốt hơn, nhưng mỗi lần nghĩ tới là bà không kìm được mà sinh ra tức giận và phiền não. Bà thực giận. Tuy nhiên, trước vẫn nên để con gái bà thuận lợi xuất giá đã, về sau lại tính toán việc này. Trượng phu là người có hiếu, có thể nhân chuyện này để hắn lạnh tâm với bà già kia cũng tốt. Tỉ mỉ cộng lại, cũng không thể để con gái của bà bị ép buộc một cách vô lý như vậy!
“Bên lão phu nhân như thế nào?” Chung thị từ từ hỏi.
“Lão phu nhân đã an giấc. Ngày mai lão gia sẽ trở về, lão phu nhân nhất định là cao hứng.” Lưu mama biết mẹ chồng con dâu bà luôn luôn bất hòa, cẩn thận đáp. Vị này được nuông chiều từ bé, cho tới bây giờ cũng luôn lộ hỉ nộ ái ố hiện ra trên mặt. Đúng là mặc kệ cùng mẹ chồng có như thế nào, con dâu cũng phải làm đủ công việc ngoài mặt, chữ hiếu này, có thể ép chết người .
Chung thị châm chọc cười một tiếng, cao hứng? Mẹ chồng tất nhiên là cao hứng, con trai bà ta trở về, đứa con trai ngàn nghe trăm thuận lời bà ta trở về, cuộc sống bà ta tác oai tác quái cũng sắp quay lại.
“Tam phòng có động tĩnh gì không?” Chung thị hỏi. Đối với phu nhân Tam phòng Hồ thị bà luôn luôn hận nghiến răng nghiến lợi, Hồ thị là tất cả nguồn gốc khiến bà thống khổ.
“Đại cô nương tam phòng cả ngày thiêu thùa may vá, không la cà không nói chuyện thị phi, Vũ Ca Nhi dụng tâm đọc sách, Tam phu nhân mấy ngày nay cũng yên tĩnh vô cùng.” Lưu mama hồi báo từng cái.
“Chú ý người Tam phòng, trước khi Duyệt Nhi lấy chồng không thể để xảy ra cái gì không tốt.” Chung thị luôn luôn không yên tâm về Tam phòng. Khó trách, dù ngây thơ thế nào, bị ăn nhiều thiệt thòi cũng phải nâng lên phòng bị.
“Phu nhân yên tâm, nô tỳ sẽ lưu ý.” Lưu mama trịnh trọng đáp lời.
Hai người lại nói chút ít về việc vặt, Lưu mama hầu hạ Chung thị ngủ, xong liền rón rén lui ra ngoài.
Đêm mùa xuân có chút lạnh, Chung thị ngủ có chút không yên.
Đối với Chung thị mà nói, trong cuộc đời thứ hãnh diện vĩ đại nhất của bà đó là gả cho một người thật lòng yêu mình, nắm tay cả đời. Chỉ là hãnh diệnvĩ đại đó của bà đã bị Tam phòng phá hủy, đối với Tam phòng, bà tràn đầy oán hận.
<< >>
Lượt xem: 19
Số người xem: 17
Mã ID của bài viết này là: 6642
Hy vọng Chung thị k khó dễ Du Nhiên ah…..thank….
Muốn khó dễ cũng khó dễ không được đâu, Mạnh Lãi thương Du Nhiên nhất trong đám con của ông đó, còn thương hơn cả hai con trai. Trong nhà chỉ cần Du Nhiên nói, ông sẽ nghe.
Có đoạn mẹ ông ức hiếp Du Nhiên, tuy bị Du Nhiên hóa giải được, khiến bà mấts mặt, nhưng khi ông biết được chuyện này, tức quá ói một ngụm máu luôn, đủ biết ông thương con gái như thế nào.