Chương 10: Bị ai đánh?
Tác giả: Niên Tiểu Hoa
Editor: Tre Bên Hông Nhà
Biên Tập: Đại Vân
Lúc Kiều Úy Dân động thủ sử dụng lực rất mạnh, nếu không phải từ nhỉ nàng đã có thói quen bị đánh, lúc đó sợ rằng đã không chịu nổi.
Mà trong hai ngày qua, nàng càng cố ý không xử lý tới vết thương này, chính là vì muốn đem gương mặt này cho lão sư nhìn thấy.
Hơn nữa, ở trong không gian chỉ xử lý đau đớn trong người, còn bề ngoài, vẫn là duy trì nguyên dạng. Cho nên hiện tại vết bị đánh vẫn còn rõ ràng bắt mắt như vậy.
“Lão sư, buổi tối thứ sáu, lúc ta tan học ra cửa liền bị một đám côn đồ chặn đường ngăn cản, mấy người kia vây quanh không cho ta đi, cố tình làm bộ rất quen thuộc với ta. Xong chúng liền lôi kéo ta đi vào một cái ngõ nhỏ. Cũng may lúc đó có chú cảnh sát nhân dân đi qua, bằng không thật sự không biết sẽ còn phát sinh ra cái chuyện gì. Bất quá, là do ta vận khí không tốt nên bị theo giỏi, trừ bỏ mấy tên côn đồ ta cũng không trách ai. Nhưng ta không rõ lắm, là ai ở trong trường tung tin đồn, nói ta cùng một đám lưu manh thông đồng ở bên nhau…”
“Vậy vết thương trên mặt ngươi là do những người đó đánh?” Kim lão sư cau mày hỏi.
Vết thương này nhưng không nhẹ, đều đã hai ba ngày, nhưng không ngừng sưng đỏ, còn ẩn ẩn có chút ứ thanh, có thể thấy được người xuống tay là có bao nhiêu ngoan độc.
“Không phải…… Lúc ấy những người đó làm ta sợ, cuối cùng ta té xỉu…… vết thương này…” Cảnh Vân Chiêu trên mặt lộ ra vài phần bi thương, tiếp tục nói: “Là ta ba đánh……”
Lời này vừa ra, các lão sư ở đây tức khắc hít ngược một hơi khí lạnh.
Cảnh Vân Chiêu là một trong số học sinh có thành tích cực kỳ tốt, cho nên gia cảnh của nàng cũng bị người khác chú ý. Toàn bộ lão sư ở đây ít nhiều đều biết được nàng có một người cha kế tên Kiều Úy Dân.
Chứ nếu là cha ruột, làm sao có thể xuống tay ngoan như vậy?!
Kim lão đẩy ghế đứng lên: “Hắn đánh? Hắn vì cái gì đánh ngươi? Cảnh Vân Chiêu, ngươi mau nói cho lão sư biết, rốt cuộc chuyện này là như thế nào, có phải ngươi làm sai cái gì khiến ba ngươi sinh khí?”
“Cũng không có gì, nguyên nhân chỉ là một cái chén cháo. Chén cháo kia để lâu nguội lạnh, ta sợ uống vô sẽ làm bụng không thoải mái, sợ ảnh hưởng kỳ kiểm tra hôm nay, cho nên muốn đem đi hâm nóng. Ba ta nhìn thấy, nhất thời sinh khí tến đánh ta một cái tát, bắt ta phải đem chén cháo kia uống hết!”
Cảnh Vân Chiêu thuận miệng nói, dường như chuyện này ở trong mắt nàng chỉ là một sự việc bé nhỏ không đáng kể.
Nhưng nghe vào tai vài vị lão sư lại bất đồng.
Nào có đạo lý làm trưởng bối lại bắt vãn bối uống lạnh? Chẳng lẽ Cảnh Vân Chiêu ở nhà đã phải chịu đãi ngộ kém như vậy sao? Mà ngay cả chén cháo nóng đều không uống được?
“Cái kia…… Cảnh, Cảnh Vân Chiêu…… Mẹ ngươi đều không ngăn cản hắn sao? Còn có em trai và em gái của ngươi……” Kim lão sư bán tín bán nghi hỏi.
Cảnh Vân Chiêu hít hít cái mũi, “Mẹ ta thân thể không tốt, quản không được nhiều như vậy, hơn nữa chỉ là chuyện nhỏ mà thôi, uống một chén cháo cũng không chết người. Liền tính mẹ biết, cũng sẽ không nhiều lời… Kim lão sư, sự tình trong nhà ta đã có thói quen,, uống một chén cháo cũng sẽ không người chết, ta mẹ liền tính đã biết cũng sẽ không nhiều lời…… Kim lão sư, thực sự không sao cả, sự tình trong nhà ta đã thói quen. Nhưng… còn những tên lưu manh kia, ta không nghĩ cùng một sự tình lại tái phát sinh. Trường học có thể giúp ta báo cảnh sát hay không?”
Nàng năm nay mới mười lăm tuổi, trừ bỏ trong nhà, có thể dựa vào tự nhiên chỉ có trường học. Nếu nàng cứ ngây ngốc chính mình đi báo cảnh sát, cuối cùng không được còn bị người khác cười nhạo một phen.
Nhìn trong mắt Cảnh Vân Chiêu lòe ra ánh sáng, kim lão sư trong lòng đột nhiên run lên.
Đứa nhỏ này ở trong trường học từ trước đến nay không thích nói chuyện, cũng không biết là nguyên nhân gì, những học sinh khác đối nàng nghị luận rất nhiều, phần lớn đều là nói nàng tính cách cao ngạo linh tinh.
Bất quá kỳ quái chính là, trong trường học các lão sư lại đều thực thích nàng.
An tĩnh, nỗ lực, cũng chưa từng thấy qua nàng thật sự khi dễ ai hoặc là khinh bỉ quá ai, nếu không phải thành tích ưu tú, chỉ sợ đều sẽ không làm người cảm nhận được sự tồn tại.
“Ngươi yên tâm đi, chuyện lớn như vậy trường học sẽ không ngồi yên không nhìn đến, ngươi cứ về trước chờ đợi, ta sẽ cùng chủ nhiệm nghiên cứu một chút, khẳng định là muốn báo cảnh sát, đồng dạng sự tình tuyệt đối không thể để lại xảy ra lần nữa!”
Lượt xem: 12
Số người xem: 10
Mã ID của bài viết này là: 8787
Cho ta góp ý xíu, ko biết truyện này bản gốc như thế nào,truyện này la hiện đại hay cổ đại, nhưng cách gọi giữa học trò và thầy cô giáo, hay là lão sư, sưng hô ta với người bề trên như vậy là ko hợp lý,,ko tôn trọng, Trương hơp ta là ngang lứa,hay là bề trên mới gọi là ta, thanks ta thấy Sao góp ý vậy thôi nang, thanks