hương 187: Không bằng cầm thú

Người dịch: Nhất Ý Cô Hành

Cảnh Vân Chiêu chen vào đám người, một chân đem vị chủ nhiệm đang nói chuyện chướng mắt đá qua một bên, ngay sau đó vọt tới trước người Cam Tùng Bách.

Vừa bắt mạch, mạch tượng dồn dập, khí huyết tăng cao.

Vội vàng đem ba lô phía sau của mình lấy xuống, thò ta vào bên trung, Cảnh Vân Chiêu lấy một mảnh nhân sâm ở trong không gian trực tiếp nhét vào trong miệng Cam lão gia tử, ngay sau đó lại ấn mấy chỗ huyệt vị.

Vên trong nạp linh ngọc còn chưa có đề cập tới châm cứu, nếu không lúc này dùng phương pháp châm cứu khẳng định càng có kỳ hiệu.

Lúc này hành động Cảnh Vân Chiêu kỳ quái, bất quá mấy người y sư bên trong nhìn ra điểm môn đạo.

Bọn họ cũng là gặp qua Cảnh Vân Chiêu, Cam y sư từng nói qua, đây là cháu gái hắn mới thu được, là một kỳ tài học y. Bất quá khi đó trong lòng bọn họ ít nhiều có chút khinh thường, rốt cuộc chỉ là tiểu nha đầu, học y vài năm, tính cái gì kỳ tài?

Nhưng lúc này vừa thấy, trong lòng lại cả kinh.

Thao tác của Cảnh Vân Chiêu tuy rằng có chút ngây ngô, nhưng thủ pháp lại cực tốt, không nói tới mấy chỗ huyệt đạo chuẩn xác, bị cô nhấn một cái, sắc mặt Cam lão gia tử cũng tốt lên rất nhiều, hô hấp đều đều một ít, mí mắt giật giật, giống như muốn tỉnh.

Bất quá tuy nói bọn họ nhận thức được mấy cái huyện đạo đó, nhưng loại phương pháp cứu chữa này họ không biết, sau khi chính mắt nhìn thấy, có vài người y thuật không tồi đã hiểu vài phần, trong lòng không khỏi vài phần kính nể.

Mà Lưu chủ nhiệm bị Cảnh Vân Chiêu đá qua một bên lúc này chật vật bò dậy, chỉ vào Cảnh Vân Chiêu cả giận nói: “Đây là con cái nhà ai, có giáo dưỡng hay không!?”

Tần Chí Học gặp qua Cảnh Vân Chiêu, vội vàng nói: “Lưu chủ nhiệm, tôi nhận thức cô ta, cô là là cháu gái của Cam y sư này, là một đứa không đứng đắn, giúp đỡ ông ấy dụ dỗ vợ của ta!”

Cảnh Vân Chiêu nhận được điện thoại của lão gia tử liền biết có chuyện lớn xảy ra, không nói hai lời liền kêu Hạng Cẩn cùng cô tới đây.

Chỉ là hai người các cô không nghĩ tới người đàn ông này sẽ vô sỉ như vậy, tìm lão gia tử phiền toái.

Lúc này, Hạng Cẩn nhẫn cố nại một chút, Cảnh Vân Chiêu còn đang trị liệu cho Cam Tùng Bách, hiện tại không phải thời điểm khắc khẩu. Cô vẫn chờ thời cơ lại xuất đầu mới tốt.

Tần Chí Học nhìn chằm chằm vào một già một trẻ, cũng không thấy Hạng Cẩn đang đứng trong đám người.

Cảnh Vân Chiêu không có phản ứng đối với hai người này, bộ dáng lạnh lùng khiến người khác không dám tới gần. Vài phúc sai, nhìn lão gia tử từ từ chuyển tỉnh, phun ra một ngụm trọc khí, hai mắt vẫn đục bị huyết sắc che kín, đôi tay còn có chút run rẩy.

“Nha đầu… cháu đã đến rồi a….”

Lão gia tử có chút hồi hận, hắn không nên để Cảnh Vân Chiêu mang theo Hạng Cẩn tới đây làm snasg tỏ. Cái người này quả thật không bằng cầm thú. Vân Chiêu một tiểu nha đầu, Hạng Cẩn cũng chỉ là một người phụ nữ, sao có thể đối phó loại người vô lại này?

“Ông nội, trước nghỉ ngơi đi, chuyện này còn có cháu, tin tưởng cháu.” Thanh âm Cảnh Vân Chiêu hơi trầm xuống, lạnh lùng mà âm trầm.

Nói xong quay dầu nhìn Lưu chủ nhiệm kia cùng Tần Chí Học. Trong mắt hiện lên sát ý. “Hai người đàn ông lại khi dễ một người già, các người cũng có thể hạ thủ được. Tôi chi rằng các ngươi là người không có lương tâm, hiện tại xem ra, liền một chút cảm thấy thẹn tâm cũng không có. Tần Chí Học, mấy năm nay anh sống có khác gì cầm thú. Đánh cắp tài sản nhà mẹ đẻ của vợ, nhiều năm uy hiếp vợ còn chưa đủ, hiện tại thế những muốn duỗi tay tới bệnh viện!”

“Càng làm cho người ta chê cười chính là loại đổi trắng thay đen này, nói hươu nói vượn tràn đầy lỗ hổng, nói thế nhưng cũng có người dám tin. Tôi thật sự kiến thức được rồi cái gì gọi là thị phi chẳng phân biệt, thiện ác không rõ tuồng! Các vị ở đây tâm lạnh tới mức tôi phải bội phục, mất công trong đám các người còn có người đã từng là người bệnh của ông nội tôi, đối với người có ơn cứu mạng còn có thể thờ ơ lạnh nhạt, tôi làm tiểu bối nhìn thấy, muôn không ghê tởm cũng đều không được!”

 

Chương kế>>

Lượt xem: 66

Số người xem: 52

Mã ID của bài viết này là: 16950

TÁC GIẢ

Thích tìm hiểu và đọc các loại sách tài liệu về các lĩnh vực như, sử, y...
Thích truyện ngôn tình, phim ảnh, nghe nhạc. Dạo này còn có sở thích thích ngắm các anh soái ca đẹp trai. :)) Cảm giác dạo này mình có chút.. phóng túng. hihi :)))
Thích sáng tác truyện. Là đam mê, cũng là sở thích mà mình rất trân trọng.

Nhiều lúc mình tự hỏi, mình sống tới ngày hôm nay, kỷ niệm đẹp nhất, thứ khiến mình vui vẻ nhất là gì. Mình suy nghĩ rất lâu, cuối cùng thứ khiến mình vui vẻ nhất lại chính là việc có thể sáng tác truyện và được các bạn yêu thích đón đọc.
Những bình luận hối truyện, khen truyện, góp ý về truyện từ các bạn là động lực, là niềm vui, là thứ khiến cho mình cảm thấy cuộc sống này còn niềm vui để mình trân trọng.

Sâu trong nội tâm mình, mình luôn cảm thấy biết ơn với các bạn đọc. Cũng cảm thấy có lỗi với các bạn đọc. Các bạn đã ủng hộ mình rất nhiều, nhưng khả năng của mình vẫn còn nhiều hạn chế, chưa thể làm cho các bạn thỏa lòng.

Nếu bắt mình lựa chọn, giữa việc lấy chồng và ở vậy để dành tâm trí sáng tác, mình lựa chọn ở vậy để dành tâm trí sáng tác. Mình yêu công việc này còn hơn cả tình yêu nam nữ. mà các bạn chính là những người giúp mình càng vững chắc vào niềm tin yêu này.

Mình muốn nói, mình thực sự rất rất trân trọng và rất yêu các bạn. Cảm ơn các bạn.

TRUYỆN ĐƯỢC ĐỀ XUẤT

Để lại một bình luận

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *

Website này sử dụng Akismet để hạn chế spam. Tìm hiểu bình luận của bạn được duyệt như thế nào.

error: Content is protected !!