Chương 12: thi văn nghệ (2)

 
Trên sân khấu là “một nam”, một nữ. Phải, nam chính là Ngọc Mai giả dạng và nữ thì đương nhiên là Minh Phương. Ngọc Mai mặc áo là sơ mi trắng, quần vải đen, và đi giày của nhóc Quân, đội một chiếc mũ lưỡi trai, mái tóc ngang lưng được buộc khéo léo che dấu bên trong mũ, khuôn mặt vốn ngây thơ, nữ tính được trang điểm nhẹ nhàng cho góc cạnh cùng nam tính hơn một chút. Minh Phương lại xinh đẹp, đáng yêu trong chiếc váy xòe thổ cẩm, tay cầm một chiếc ô nhỏ có in hoa lá xinh xắn, khuôn mặt được trang điểm nhẹ nhàng càng nổi bật nên làn da trắng hồng.
Mọi người đều bất ngờ trước tạo hình của hai người, chưa nói đến phần thi,chỉ riêng phần tạo hình này đã đủ để hai người lĩnh giải sáng tạo rồi.

 
Trong khi mọi người đang chờ đợi tiếng nhạc mà không có thì đã thấy Ngọc Mai liền đặt cây sáo lên môi. Tiếng sáo du dương trong vắt, ô trong tay Minh Phương cũng xòe ra, nhịp nhàng múa theo tiếng sáo, đồng thời giọng hát trong trẻo của Minh Phương cũng vang lên.
Tất cả mọi người đều ngơ ngác nhìn theo bài biểu diễn của hai người. Tuy không thể nào như ca sĩ hay nghệ sĩ chuyên nghiệp, nhưng mà ở độ tuổi học sinh lớp bốn, lại ở cái thời mà ăn còn chưa no, câu lạc bộ thì không có, đến ti vi cũng còn khan hiếm thì đây quả thật màn biểu diễn tuyệt vời. Không chỉ học sinh liên tục vỗ tay mà ban giám khảo cũng gật gù, càng đừng nói đến “đội cổ động” chính là mấy ông anh trai của Ngọc Mai cùng anh trai Minh Phương với đám bạn của mấy ông ấy thì lại càng phấn khích. Lâm và Hưng vô cùng tự hào, hất mặt lên với những người xung quanh, đấy em gái ruột của tôi đấy, mấy người cứ ở đấy mà ghen tị đi. Làm cho những người khác tức nổ đom đóm mắt. Nhóc Quân thì càng thêm vênh váo, mấy người có chị gái như tôi à. Em gái có gì hiếm chứ, chị gái mới hiếm đây này!

 
Nhật Lệ vô cùng tức giận, bàn tay nắm chặt, nhìn màn biểu diễn này cô ta biết mình đã thua. Cô ta thật không ngờ hai người Ngọc Mai lại có thể phối hợp ăn ý, biểu diễn lại tốt như vậy. Đáng ghét, hết sức đáng ghét.
Mai Thành Nam lại khác, hắn ta chăm chú nhìn hai người trên sân khấu, đặc biệt là Ngọc Mai. Mấy tuần qua, người hắn ta chú ý nhất trong lóp thật ra chính là Ngọc Mai. Hầu như mọi đứa con gái mà hắn ta gặp đều rất chú ý cũng như thích thú cùng vui vẻ khi hắn chủ động bắt chuyện. Chỉ có Ngọc Mai là không. Ở Ngọc Mai hắn thấy được nét thong dong cùng tự tin mà những đưa con gái khác không có. Điều này khơi dậy bản tính tò mò của hắn ta. Hắn muốn biết rốt cuộc thì Ngọc Mai là người như thế nào. Hơn nữa với việc từ nhỏ đã được mọi người chú ý cùng vây quanh làm cho hắn ta rất bất mãn khi Ngọc Mai lờ đi, không thèm để ý đến hắn. Điều này làm tự tôn của hắn bị tổn thương nghiêm trọng. Minh Phương thì hắn bỏ qua bởi vì hắn phát hiện chỉ cần Ngọc Mai làm gì thì cô ta sẽ làm theo cái đó. Đã mấy lần hắn tìm cớ muốn nói chuyện với Ngọc Mai nhưng mà không biết vô tình hay cố ý mà mỗi lần như vậy Ngọc Mai đều có việc hoặc có ai đó tìm. Ngày hôm nay, khi Ngọc Mai vừa ra sân khấu hắn liền sững sờ. Hắn chưa bao giờ biêt thì ra Ngọc Mai còn một mặt như vậy. Là nữ thì xinh xắn nhưng lại mang theo cái gì đó xa cách, rất khó gọi tên. Bây giờ là “nam” lại đẹp trai như vậy. Hắn thật tò mò, rốt cuộc thì Ngọc Mai còn bao nhiêu khuôn mặt nữa.

 
Trên sân khấu, Ngọc Mai và Minh Phương vô cùng phối hợp, bài biểu diễn kéo dài gần năm phút, nhận được rất nhiều lời khen ngợi của mọi người. Ngọc Mai và Minh Phương tươi cười rạng rỡ cúi chào mọi người. Mấy ông anh Ngọc Mai đứng ở cuối sân trường hò reo tên hai người. Tiếng vỗ tay không ngớt.

 
Sau màn biểu diễn của hai người thì còn có mấy tiết mục khác, nhưng mà đương nhiên không thể nào qua nổi phần biểu diễn của hai người Ngọc Mai. Và không cần nói thêm, tiết mục ấy của hai người nghiễm nhiên rinh giải nhất. Điều này làm cả lớp 4A1 vô cùng vui sướng, mũi hếch lên trời nhưng mà cái này không bao gồm mấy người nhóm Nhật Lệ, lí do đơn giản là Nhật Lệ không giành được giải nào cả, dù cô ta chuẩn bị kĩ càng. Rốt cuộc vẫn là một đứa trẻ, Nhật Lệ tức giận đến òa khóc chạy đi, không thèm xem phần trao giải.

 
______________

 
“Bống, con thật giỏi. Con muốn ăn gì? Con nói mẹ sẽ làm cho con?” Bà Hương, mẹ của Minh Phương, vui vẻ ôm lấy Ngọc Mai hỏi. Bà vừa nghe nói Ngọc Mai cùng Minh Phương giành giải nhất thi văn nghệ thì liền lệnh cho Hưng, con trai bà, anh trai Minh Phương đến trường đón hai đứa về nhà. Ngọc Mai vô cùng bất đắc dĩ mà nhìn Minh Phương. Lần nào mà gặp Ngọc Mai thì bà Hương đều nhiệt tình như vậy.

 
“Mẹ, con muốn ăn gà rán.” Minh Phương thấy ánh mắt cầu cứu của Ngọc Mai thì đành “nhận mệnh”, lắc lắc cánh tay của mẹ mình để mà giải cứu cho bạn thân.

 

 

 

 

“Khi nào thì mẹ hỏi con hả, Bống ngoan, con muốn ăn gì, cứ nói đừng ngại nhá. Con thích ăn cá nhất. Hay mẹ làm canh cá cho con?” Bà Hương quay sang nhìn con gái một cái, sau đó lại vui vẻ hớn hở mà quay sang Ngọc Mai tiếp tục nhiệt tình hỏi han.

 
Minh Phương buông tay, ném cho Ngọc Mai một ánh mắt “tớ đã cố hết sức”, sau đó ngồi một bên vừa ăn táo vừa nhìn mẹ mình cùng bạn thân diễn “mẫu tử tình thâm”.

 
“Mẹ nấu gì con cũng thích ạ, con dễ nuôi mà mẹ.” Liếc Minh Phương một cái, Ngọc Mai cười híp mắt nói với bà Hương.

 

 

 

Nghe được lời nói của Ngọc Mai, bà Hương vô cùng thỏa mãn, vui vẻ véo má Ngọc Mai một cái sau đó đi xuống bếp nấu cơm.

 

 

 

“Tớ thấy cậu mới đúng là con ruột của mẹ tớ đấy.” Minh Phương vừa đưa cho Ngọc Mai ly nước vừa trêu tức nói.

 

 

 

“Thế nào? Ghen tị?” Ngọc Mai quăng trả cho Minh Phương một ánh mắt. Thế nhưng trong lòng cô vẫn vui vẻ không thôi, sự quan tâm của bà Hương làm cho Ngọc Mai như có thêm một người mẹ nữa, hạnh phúc quá đi ấy chứ.

 

 

 

Bữa cơm với đủ món cá từ cá rán, cá sốt chua cay, canh cá dọc mùng,ngoài ra có thêm một đĩa gà rán vàng ruộm ngon lành cùng một đĩa rau xà lách sống ăn kèm.

 

(Tg: lúc viết cái này ta đang đói, bụng cứ réo ầm ầm.)

 

Bốn người nhà Minh Phương cùng Ngọc Mai đều ăn cơm vui vẻ. Bố của Minh Phương, ông Khoa, cũng làm cùng ngành với bố Ngọc Mai, chỉ là khác ban mà thôi. Ông cũng rất quý Ngọc Mai, hơn nữa từ ngày Minh Phương chơi với Ngọc Mai thì hai ông bố cũng thêm thân thiết, một phần vì tính tình hợp nhau, một phần là bọn họ đều có thêm con gái mà cho nên làm sao mà không thân cho được.

 

 

____________
Trên đường về, Hưng ” nhận lệnh ” của bố mẹ, lấy xe đưa Ngọc Mai về. Hưng hơn Ngọc Mai và Minh Phương bảy tuổi. Hiện tại đã học lớp mười một, bằng tuổi anh Dương của Ngọc Mai.
“Làm sao mà em lại huấn luyện được cái con heo lười nhà anh để mà đi thi vậy?” Hưng vừa đạp xe vừa hỏi Ngọc Mai, giọng nói tràn đầy kinh ngạc và không thể tin, Hưng biết quá rõ tính tình em gái nhà mình mà. Không chỉ Hưng mà cả bố mẹ của anh cũng không thể nào tin được. Bố anh khi biết con gái đi thi văn nghệ lại còn đạt giải nhất, liền  ngay lập tức chạy đi tìm bố của Ngọc Mai uống bia, nói lời cảm ơn.
“Em ấy à, em không dụ dỗ được thì em dọa dẫm, không dọa dẫm được thì em dùng nắm đấm. Nắm đấm đứa nào cứng thì đứa đấy có quyền nói. Hi hi.” Ngọc Mai híp mắt vui vẻ nói.

 

 

“Được đấy, lúc nào anh phải thử mới được, con heo lười kia không sợ anh gì cả.” Hưng nghe thấy như vậy, hai mắt cũng sáng lên, vui vẻ.

 

 

“Anh không được nói là em mách cho anh đấy nhá. ”

 

 

“Còn phải xem đã, nếu em không ngoan ngoãn với anh thì,. . . ha ha.”

 

 

 

“Á, em lúc nào mà chẳng ngoan chứ. . ”

 

 

…………….

 

 

Minh Phương hiện tại đang hồn nhiên mà ăn kẹo, đọc truyện tranh, không hề hay biết mình đã bị anh trai cùng bạn thân lên kế hoạch tính toán, một tương lai. . . suốt ngày bị bắt nạt đang chờ đợi cô bé.
___________
Sau giờ học.

 

 

“Ngọc Mai, Minh Phương, hai em chờ một lát.” Cô chủ nhiệm gọi với hai người đang tung tăng đeo cặp sách chuẩn bị ra về.

 

 

“Chúng em chào cô, cô gọi chúng em có chuyện gì vậy ạ?” Ngọc Mai cùng Minh Phương quay đầu lại, lễ phép chào hỏi.

 

 

“Là thế này, sắp có thi văn nghệ của các trường tiểu học ở huyện, nhà trường quyết định để hai em đi thi. Hai đứa được tự do chọn bài hoặc có thể biểu diễn tiết mục hôm trước, chỉ cần hai đứa thông báo trước ngày thi ba ngày là được. Từ giờ đến hôm thi còn mười ngày, hai đứa cố gắng nhá.” Cô chủ nhiệm nói một tràng dài như vậy rồi vội đi, để cho hai người ngơ ngác nhìn nhau, mãi không phục hồi được tinh thần.

 

 

Không phải chứ? Bọn họ đi thi huyện? Mười ngày nữa? Lần đầu tiên, Ngọc Mai biết thế nào là tự bê đá đập chân mình, ôm rơm rặm bụng!
. . . . . . . . . . . . . . .

 

 

Cuối cùng, do Minh Phương thật lười biếng, Ngọc Mai cũng không muốn tìm thêm phiền phức cho nên hai người vẫn đem tiết mục hôm trước ra biểu diễn, chỉ là sửa đổi một chút cho nhuần nhuyễn cùng mềm mại hơn mà thôi. Tuy vậy, tiết mục ấy vẫn được đánh giá cao, giành được giải ba, đây là điều Ngọc Mai đã dự tính sẵn. Nhưng là đây cũng là lần cuối cùng Ngọc Mai biểu diễn văn nghệ khi ngồi trên ghế học sinh. Sau này dù có đánh chết thì cô cũng không tham gia, và người vui vẻ nhất vì điều này không ai khác ngoài Minh Phương! Thử nghĩ xem, nếu Ngọc Mai thi văn nghệ thì Minh Phương khẳng định trốn không thoát, bây giờ Ngọc Mai không thi thì đương nhiên là cô cũng không cần thi, sẽ chẳng ai nói gì được, quá tốt rồi.

 

 

Lượt xem: 37

Số người xem: 24

Mã ID của bài viết này là: 4218

TÁC GIẢ

Theo đuổi đam mê, thành công sẽ đuổi theo bạn.
Luôn cố gắng, cố gắng.
Không hỏi sẽ nhận được gì mà hãy hỏi đã làm được gì.
Cuộc sống sẽ đền đáp xứng đáng cho công sức của bạn

TRUYỆN ĐƯỢC ĐỀ XUẤT

7 Comments

  1. avatar

    Mai cha thay dang truyen j ca chắc dao nay nang ban lam ah

  2. avatar

    Cáo ơi đừng lặng sâu quá , nếu không thì những người ở trên bờ sẽ dài cổ mà ngục mấy thôi . Mà truyện nhật ký nuôi con ở thanh triều còn đăng ko vậy cáo , mong chương mới thanks cáo

    1. avatar
      Cáo Chín Đuôi

      Ta chuyển nó qua cho một bạn khác ed oy a. Sẽ còn đăng mà

  3. avatar
    NGUYỄN KHÁNH LINH

    Đợi đợi đợi… cắm lều…. xây nhà luôn r cao ơi….

  4. avatar

    Truyện này còn đăng típ k bạn ơi?

    1. avatar

      Còn, Cáo hứa là không đopr mà

  5. avatar
    Lại Nguyễn Như Quỳnh

    Đăng nữa đi bạn ơi! Truyện hay quá!!!!!

Để lại một bình luận

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *

Website này sử dụng Akismet để hạn chế spam. Tìm hiểu bình luận của bạn được duyệt như thế nào.

error: Content is protected !!