Chương 1: Cổ đại…?

 

Tác giả: Nữ Tôn Trưởng
Editor: Hân Hân Khả Ái
Biên Tập: Viễn Giả Lai Ni

Trời mùa hạ oi bức, ngôi nhà tranh lợp bằng cỏ nhỏ xíu đơn bạc nằm vắt vẻo trong một khu đất trống trông càng thêm đơn bạc và tẻ nhạt. Trước cửa ngôi nhà nhỏ, một bé gái cỡ năm sáu tuổi đang bó gối tựa lưng vào cửa nhà, chớp mắt nhìn trời mà thở dài. Bộ dáng này, nhìn rất giống mấy bà già xưa đang nhìn trời mà tưởng niệm tuổi thanh xuân.

Cô bé gái nhỏ đó chính là Tôn Nhược. Một người vốn không nên tồn tại ở cái thời đại này..

Tôn Nhược không biết duyên cớ vì sao bản thân lại tới cái thế giới này. Cái thế giới mà… không hề tồn tại trong lịch sử của cô.

Tôn Nhược cô là một tiểu thuyết gia, công việc hằng ngày là ngồi ôm máy tính viết viết, hoặc là đi một số nơi thu thập tư liệu, cảm xúc, này này nọ nọ.

Lần này cô đang viết một bộ truyện có thể loại y học cổ truyền, nhân vật chính là một nam thần y. Cho nên cô tìm rất nhiều tư liệu về sách thuốc, phương thuốc. Cô còn vào tận một ngôi chùa chuyên bắt mạch hốt thuốc châm cứu từ thiện để xin làm không công, chẳng mong gì, chỉ mong tìm được cảm xúc chân thật nhất để đem vào tiểu thuyết.

 

Trong chùa đó có một sư thầy rất giỏi về châm cứu. Sau nhiều ngày ở chùa phụ giúp chuyện vặt cho sư ông, có lẽ động lòng trắc ẩn, cô liền được sư ông đã tặng cô một cuốn sách, mà trong đó là đầy rẫy tên các loại thuốc, cây thuốc, phương pháp bào chế thuốc, cách kê đơn thuốc. Và… có cả thuật châm cứu.

Cô hí hửng ôm cuốn sách về nhà gặm nhắm, lại vì trong sách có khá nhiều cây thuốc mà cô đã từng thấy khi đi lên núi dạo chơi. Cho nên cô liền ôm theo cuốn sách đi lên núi tìm xem có phải là cây thuốc trong sách miêu tả hay không. Kết quả…

Đồi núi bình thường cô lên xuống cả chục lần chẳng có gì. Hôm đó thế nhưng xảy ra sự cố. Cô… bị trượt chân rơi xuống dốc.

Vốn nghĩ nặng nhất cũng chỉ gãy tay gãy chân này nọ, bởi dốc kia cũng không phải cao sâu. Kết quả, lần nữa mở mắt bản thân đã biến thành thế này, ở cái thế giới này.

Thân thể hiện tại của cô là của một đứa nhỏ mới năm sáu tuổi, gầy đẹt xanh xao. Tóc tai vàng cháy còn lưa thưa lởm chởm như bệnh đau ban mới khỏi.

Thân thể này là con cháu của một gia đình danh giá ở trong vùng.

 

Chỉ biết ông nội của thân thể này là tú tài. Ở nơi thôn quê dân dã lạc hậu này được làm tú tài đã là oách lắm. Ông nội làm tú tài, đại bá lại là cử nhân, hiện là tiên sinh dạy học cho một trường tư thục ở thị trấn. Được người người nịnh hót kính ngưỡng.

Tam thúc còn oách hơn, tuy rằng chỉ đậu tú tài mà không thi đỗ cử nhân như đại bá, ấy nhưng lại làm chức gia sư của quan huyện ở huyện thành này. Có câu gần quan được ban lộc. Cho nên nói… công việc gia sư của Tam thúc chính là thứ mà người người ở cái thị trấn nghèo này hâm mộ thèm muốn.

Vào cái thời trăm người chỉ mười người biết chữ này, ở cái nơi dân dã nghèo khổ này, một gia đình như vậy là cỡ nàng danh giá?

Bất quá… danh giá này.. cô vừa tới liền chẳng còn được hưởng. Bởi… cha của thân thể này… đã vừa bị tống ra khỏi gia đình danh giá đó rồi.

 

Cha của thân thể này là con thứ hai trong nhà. Khi còn niên thiếu ông cũng cùng huynh đệ đi đọc sách. Nhưng mà… đợi tới kỳ thi hương, ông lại trượt, không có lấy một cái danh nào. Thi vài lần, huynh đệ đều đã đỗ tú tài cử nhân, chỉ riêng ông vẫn là học trò nhỏ. Riết thành xấu hổ, ông liền bỏ luôn việc đọc sách mà chọn cách làm nông.

Đối với một gia đình danh giá, chủ gia đình còn là người trọng sĩ diện, khỏi phải nói quyết định này của ông đã làm ông nội thân thể này tức giận cỡ nào, nghe nói rằng ông ta mắng nhiếc cha thân thể này là kẻ chẳng có chí tiến thủ, vô dụng, không xứng mang danh con cháu trong gia tộc.

Bởi vậy sống trong nhà mỗi ngày cha thân thể này luôn luôn một bộ dạng tự ti khép nép nhịn nhường, không dám to giọng lớn tiếng với bất kỳ ai. Bởi ông cho rằng, ông mệnh tiện, không có cái uy la mắng người khác.

Chỉ ông thôi thì tốt rồi, nhưng vì ông như vậy, cho nên vợ của ông cùng với hai đứa con của ông cũng đi theo chịu đựng, nhịn nhục.

Mãi tới khi ca ca thân thể này đi học ở trường đánh nhau, bị tiên sinh đuổi học, thì ông nội thân thể này cũng liền đưa ra lệnh, đuổi cổ cha mẹ thân thể này ra khỏi nhà, đồng thời xóa luôn tên trong sổ gia tộc. Sẽ không nhận nhóm con cháu không tiền đồ.

Lúc đuổi ra khỏi nhà, chỉ cho mỗi một miếng đất trống nhỏ nhỏ cách thật xa nhà chính. Còn lại không cho thêm gì hơn.

May mắn mẹ của thân thể này cũng xem như con gái nhà khá giả, của hồi môn nhiều. Bởi vậy lúc này mới xem như một nhà tạm sống được qua ngày.

Cũng là thời gian này, trong thời gian chờ nhà dựng xong kia liền có một cơn mưa đầu mùa. Hôm đó mưa lớn, thân thể này lại dầm mưa. Cho nên bệnh, bị sốt, rồi vong mạng. Để cô một bà cô già ở hiện đại xuyên qua nhập vào thân thể này.

 

Chương kế>>>

Lượt xem: 16

Số người xem: 16

Mã ID của bài viết này là: 10055

TÁC GIẢ

Thích đọc các loại sách tài liệu về các lĩnh vực như, sử, y...
Thích ngôn tình, phim ảnh, nghe nhạc
Thích sáng tác truyện.
Ghét: Ồn ào, giả tạo, tham sân si..., mặc dù bản thân đôi khi cũng sẽ có mấy loại tính xấu này, nhưng vì thế nên càng thêm chán ghét và cố tu tâm dưỡng tính tốt.

TRUYỆN ĐƯỢC ĐỀ XUẤT

3 Comments

  1. avatar
    BÍCH VÂN PHẠM

    Thank…..

  2. avatar

    truyện hay lắm nàng ,ta sẽ đọc voi nữ 9 làm như thế nào giúp cha mình

  3. avatar

    Mới đọc một chương đã thấy hay rồi. Ta thích nhất là thể loại trùng sinh, xuyên không. Ta nhảy hố đây.

Để lại một bình luận

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *

Website này sử dụng Akismet để hạn chế spam. Tìm hiểu bình luận của bạn được duyệt như thế nào.

error: Content is protected !!