Chương 3: Lời nói dối thiện ý.

Editor: Khuynh Khuynh
Biên Tập: Ni

Hoàng hôn xuống, Cố Bạch Mạt đi theo tiều phu xuyên qua vài mẫu ruộng, chuyển qua mấy cánh rừng trúc thưa thớt, ước chừng đi nửa canh giờ mới thấy được tận sâu trong rừng trúc mơ hồ có ánh đuốc. Đường núi vắng vẻ, lại lầy lội khó đi, nếu không phải có vị tiều phu này dẫn đường, Cố Bạch Mạt chắc chắn nàng sẽ bị lạc.

“Lão bá, chỗ đó là nhà của ngài sao?” Cố Bạch Mạt lộ vẻ khâm phục, ngón tay chỉ ánh đèn lờ mờ phía trước hỏi.

Trời cuối thu nhanh tối, còn chưa tới giờ đốt đèn, nhưng từng nhà đã thắp đèn nhóm lửa.

Thôn làng ở phía trước, tiều phu không tự giác đi nhanh hơn, quay đầu nhìn Cố Bạch Mạt đi phía sau, đáp: “Đúng vậy, tiểu ca, nhà của lão hủ ở phía trước. Ngài có theo kịp không?” Tiều phu nhìn bộ dáng Cố Bạch Mạt da trắng nộn, giống như được nuông chiều từ bé, chỉ sợ không có thói quen đi trong sơn đạo hiểm trở này.

“Được mà được mà, lão bá, ông cứ đi đi, đừng để ý ta, ta sẽ theo kịp.”

“Ừ. Được.” Tiều phu lại đi nhanh hơn một chút, Cố Bạch Mạt vất vả đi theo phía sau. Thế nàng mới biết được dọc đường đi đều là lão tiều phu thả chậm cước bộ chờ nàng, khiến nàng bất giác có chút cảm động.

Mang người lạ về nhà ở tạm, lại còn cố gắng đi chậm vì để chờ nàng, bản tính chất phác, phẩm chất này ở hiện đại cũng chẳng biết còn được bao người.

Cố Bạch Mạt một bên miên man suy nghĩ, một bên cũng cố gắng tăng tốc. Đi ước chừng khoảng một chén trà, chỉ thấy tiều phu bước vào một cánh cổng, bên trong là một ngôi nhà đơn sơ.

Buông củi trên vai xuống, đầu tiên là mời Cố Bạch Mạt vào nhà, sau đó lập tức hô vọng vào trong buồng: “Lão bà à, bà mau ra nhóm lửa nấu cơm đi, có khách đến này.”

Vừa dứt lời, Cố Bạch Mạt liền thấy từ trong buồng, một lão bà tóc hoa râm, mặt mũi hiền từ chầm chậm đi ra, Cố Bạch Mạt thấy thế liền tiến nhanh đến: “lão thái thái, xin chào.”

Lão bà cố gắng mở to đôi mắt lão, tinh tế đánh giá Cố Bạch Mạt, thanh âm khàn khàn hỏi tiều phu: “Lão già à, đứa nhỏ nhà ai vậy? Bộ dáng thuỷ linh như vậy, so với Đại Bảo nhà chúng ta còn non mềm hơn….”

“Người ta là đại phu đó. Theo ta từ trong thành đến đây, Đại Bảo nhà chúng ta đất sinh đất nuôi, sao có thể so với vị tiểu ca này. Vị đại phu này ngày mai sẽ đến Bội Thành. Ta nói đường núi ban đêm không dễ đi, cũng không an toàn, liền để cậu ấy ở nhà chúng ta một đêm. Ta đi nhóm lửa, bà đến đây, giúp ta một tay. Cậu ấy biết chữ đó, chờ ăn cơm xong, chúng ta nhờ cậu ấu đọc giúp thư mà Đại Bảo gửi về.”

Lão bà nghe nói Cố Bạch Mạt biết chữ, còn nói sẽ giúp bà đọc thư của cháu nội bảo bối, vẻ mặt bà liền tươi cười như hoa, vui vẻ nói: “Được, được, lão già chúng ta nhanh đi làm cơm. Tiểu ca này, cậu ở đây chờ một chút, hành lý của cậu đâu, cứ để đây là được rồi, chờ một chút nữa, ta cùng lão già làm cơm xong sẽ gọi cậu ra. Một chút là được rồi, một chút là được rồi.”

“Sao có thể không biết xấu hổ như vậy, ta cũng phải giúp một tay. Bằng không ăn không ở không của hai vị, ta thật ngại.”

“Không cần, không cần, việc của nhà nông, ta nhìn bộ dạng cậu như vậy chắc chắn là người không biết làm việc nặng. Nghe lão bà đi, cậu cứ ngoan ngoãn chờ trong này. Chứ không phải cậu ngại vật dụng nhà bọn ta quá cứng rắn, không muốn ở chứ?”

Biết rõ lão bà này đang cố ý nói như vậy, Cố Bạch Mạt cũng không tiện dây dưa thêm. Nghĩ đến việc nhóm lửa nấu cơm ở cổ đại nàng quả thật chưa từng tiếp xúc, đến lúc đó không thể giúp được gì lại còn gây trở gại, đành phải ôm quyền nói: “Vậy thì làm phiền hai vị rồi.”

Thôn xóm ở cổ đại, đều là dạng độc môn độc viện. Thời gian chờ đợi quả thật rất nhàm chán. Nhàn rỗi vô sự, Cố Bạch Mạt ngồi một hồi lại đứng dậy nhìn bốn phía xung quanh. Nhà của lão tiều phu không tính là lớn, phía trước là một gian, kiêm phòng khách, phòng ngủ cùng sinh hoạt hằng ngày, phòng ngủ cùng phòng khách ba công năng gộp cùng một chỗ. Phía sau là phòng bếp, bởi vì nàng nhìn thấy hai người bọn họ đi vào phía sau. Bên cạnh là một căn phòng nhỏ khác, có thể là phòng dùng để chứa củi hoặc dụng cụ linh tinh gì đó.

Một lát sau, lão bà bưng vài dĩa đồ ăn đi vào, lão bá đi theo sau, đang bưng một thố cơm. Cố Bạch Mạt nhanh chóng chạy đến đón giúp hai người, dùng ngôn ngữ cổ đại nói lời cảm tạ: “Làm phiền nhị vị, làm phiền nhị vị.”

Lão bà vui vẻ cười ha ha nói với bạn già của mình: “Lão gia, ông tìm ở đâu ra tiểu oa nhi dễ nhìn lại nhu thuận như vậy. Ta thật là vui vẻ a. Đến đến, ngươi cũng đừng bận rộn nữa, mau ngồi xuống đây đi, cứ coi đây là nhà của mình, đừng ngại. Ha ha.”

Mọi người yên lặng ăn cơm, đây có lẽ là thói quen của người ở thời đại này, ăn không nói chuyện, ngủ không nói chuyện. Cố Bạch Mạt nhìn hai vị lão nhân gia im lặng, mà nàng lại bôn ba cả ngày, bụng đã kêu vang, vì vậy liền an tĩnh chăm chú ăn cơm.

Sau khi dùng xong bữa tối, lão bà thu dọn bát đũa, lão bá đợi bạn già của mình làm xong trở ra, ông liền đến bên giường, lấy ra một cái hòm nhỏ, từ phía dưới một số bạc lấy ra một phong thư còn mới, đưa cho Cố Bạch Mạt, nói: “Đây là thư của cháu ta mới gửi về vài ngài trước, thỉnh tiểu ca đọc giúp bọn ta.”

Cố Bạch Mạt cầm lấy phong thư, đi đến bên cạnh đèn dầu, mở niêm phong ra, sau khi nhìn thấy nội dung bên trong, nàng không khỏi đau xót, nhịn không được lệ rơi đầy mặt.

Tiều phu cùng lão bà thấy thế, lo lắng không hiểu, lão bà lại càng kinh hoảng hơn, bắt lấy ống tay áo Cố Bạch Mạt, hỏi: “Sao? Có phải Đại Bảo nhà ta đã xảy ra chuyện gì hay không? Có phải nó…nó không thể về được nữa hay không?”

“Không…. Không phải.” Cố Bạch Mạt cũng không biết tại sao mình lại khóc, cuống quít dùng ống tay áo lau nước mắt, vì không để hai lão nhân gia lo lắng, nàng liền nói dối: “Không phải, trong thư Đại Bảo nói hắn tốt lắm, chỉ là vài ngày trước đó hắn bị thương. Không thể trở, về phải dưỡng thương cho tốt mới có thể về được. Ta chỉ là nghĩ đến ca ca của ta, năm đó cũng đi tòng quân xa nhà, lại bặc vô âm tín, cho nên khi nãy mới khóc… Xin lỗi, là ta không khống chế tốt cảm xúc của mình, hại hai vị hiểu lầm, xin lỗi.”

Hai người nghe vậy mới nhẹ nhàng thở ra, hoàn toàn tin tưởng lời nói của Cố Bạch Mạt, tiều phu còn an ủi nàng: “Chớ sốt ruột. Mấy năm nay chiến hoả không ngừng, ca ca ngươi có lẽ đi theo quân đội nam chinh bắc phạt, không kịp gửi thư về nhà thôi. Đúng rồi, Đại Bảo của ta có nói khi nào thì trở về không? Nó bị thương có nặng hay không?”

Cố Bạch Mạt nén trụ cảm xúc muốn khóc, nghẹn ngào nói: “Đại Bảo… Hắn… hắn nói chỉ bị thương nhẹ. Nhưng quân y nói phải dưỡng thương cho khỏi hoàn toàn, nếu không sẽ lưu lại di chứng. Bởi vậy mới không thể nhanh chóng về nhà gặp hai người. Hắn viết thư này mục đích là để cho hai người yên tâm, nói không lâu nữa sẽ trở về.”

“Tốt, tốt, tốt, tiểu ca ngày mai phải đi Bội Thành, có thể nhắn nhủ với Đại Bảo nhà chúng ta vài câu hay không?”

Cố Bạch Mạt miễn cưỡng cười nói. “Được, tất nhiên không có vấn đề gì.”

Thực xin lỗi, lão gia gia, lão thái thái, là ta lừa các ngươi. Phong thư này kỳ thực không phải của Đại Bảo viết, lúc trước hắn ở trên chiến trường bị thương, đã hôn mê bất tỉnh nhiêu ngày nay. Tuy ý thức mơ hồ, nhưng hắn vẫn còn tâm tâm niệm niệm gia gia nãi nãi mình, chiến hữu hắn thấy thế bèn viết phong thư này, bảo hai vị lão nhân gia chuẩn bị tốt tâm lý, bởi vì tình huống Đại Bảo không lạc quan cho lắm.

Nhưng nàng sẽ tìm được Đại Bảo, tự mình nói với hắn, chuyển cáo lại với hắn những lời mà gia gia nãi nãi hắn dặn dò. Huống chi, hiện tại thân phận của nàng vẫn là Vương phi của Tây Kỳ quốc, ở trong quân đội của phu quân mình tìm một người, hẳn không phải là việc khó chứ? Hẳn là như vậy……..

 

Chương kế>>

Lượt xem: 16

Số người xem: 15

Mã ID của bài viết này là: 12695

TÁC GIẢ

Thích đọc các loại sách tài liệu về các lĩnh vực như, sử, y...
Thích ngôn tình, phim ảnh, nghe nhạc
Thích sáng tác truyện.
Ghét: Ồn ào, giả tạo, tham sân si..., mặc dù bản thân đôi khi cũng sẽ có mấy loại tính xấu này, nhưng vì thế nên càng thêm chán ghét và cố tu tâm dưỡng tính tốt.

TRUYỆN ĐƯỢC ĐỀ XUẤT

Để lại một bình luận

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *

Website này sử dụng Akismet để hạn chế spam. Tìm hiểu bình luận của bạn được duyệt như thế nào.

error: Content is protected !!