Chương 3

 

Editor: Hân Hân Khả Ái
Biên Tập: Viễn Giả Lai Ni

 

“Tiểu muội, ngươi làm gì ngồi ở đây? Bệnh còn chưa khỏi đã ra đây phơi gió?” Giọng tiểu nam hài vang lên phía sau Tôn Nhược.

Tôn Nhược quay đầu, ra là Tôn Trưởng, ca ca của thân thể này. Tôn Nhược thở dài, vẻ mặt đáng thương nói: “Ca, ta đói!”

Tôn Trưởng nghe thấy, mặt vẫn biểu tình buồn buồn lạnh băng, nhưng trong mắt lại lóe lên một tia đau lòng. Hắn thở dài, xong giọng vẫn lạnh như cũ.

“Ngươi đói thì đi vào trong bếp tìm xem còn cái gì ăn không, hồi sáng nương còn chừa lửng một chén cơm, ngươi ăn đi!”

Tôn Nhược vừa nghe, lại nhăn mặt.

Thật ra nàng hiểu nàng không được quyền kén chọn vào lúc này, nhưng mà… thử nghĩ xem, một người sinh trưởng ở hiện đại, ăn uống phong phú, cơm thơm mềm dẻo, hiện tại lại… cơm thì cứng rắn như nhai cơm phơi khô, lại do hấp tới hấp lui nhiều, dù khô, nhưng bở rẹt, cộng thêm hột cơm cũng biến chất, mất đi mùi gạo, còn lại mùi hôi hôi kỳ cục, thật sự là nuốt không vô. Nếu như vậy cũng liền thôi, đằng này, cơm kia lại chính là cơm thừa cơm cặn của người khác.

Là của khách tới tiểu lâu ăn không hết, cha mẹ gói ghém xin ông chủ cho mang về nấu lại ăn cho đỡ tốn tiền. Tuy rằng rửa qua nước nhiều lần, nhưng khi ăn, Tôn Nhược vẫn không tránh khỏi cảm giác muốn nôn ói. Cho nên… nàng dù đói, nhưng vẫn cố tình không muốn nhớ tới chén cơm thừa kia.

Tôn Trưởng nhìn biểu cảm Tôn Nhược như vậy, ấy nhưng lại hiểu được. Trong lòng lại càng thêm tự trách. Hắn chỉ mới tám tuổi, nhưng từ nãy tới giờ đã thở dài không dưới năm lần.

“Nhược nhi, ta biết muội ghê tởm khi ăn đồ cặn thừa, nhưng… chúng ta biết làm sao, cha mẹ hiện tại đã đủ vất vả. Chỉ trách là do ta làm hại tới cha mẹ, nếu không có ta, cha mẹ và ngươi cũng sẽ không chịu khổ như vầy!”

 

Tôn Nhược giật mình ngẩng đầu nhìn, vội vàng đứng lên. Thân thể của nàng nhỏ xíu thôi, chỉ đứng ngang vai Tôn Trưởng.

Tôn Nhược níu lấy ống tay áo của Tôn Trưởng, kéo kéo, giọng mềm nhẹ an ủi.

“Ca, ngươi đừng để mấy chuyện này trong lòng, chuyện của ngươi bất quá chỉ là một giọt nước nhỏ làm tràn nước trong ly thôi. Ta đoán ông nội đã sớm muốn tống cổ một nhà chúng ta, vừa lúc có chuyện của ca, nên ông nội mới….” Thấy Tôn Trưởng vẻ mặt càng thêm âm trầm, Tôn Nhược vội nói thêm.

“Thật ra ta cảm thấy như hiện tại tốt lắm, chúng ta mỗi ngày muốn cười đùa giỡn cợt thế nào cũng được, không cần lúc nào cũng phải dè dặt lo sợ nhìn sắc mặt của người ta. Ca, đâu phải không có nhà kia chúng ta liền không sống được!”

 

Tôn Trưởng nghe Tôn Nhược an ủi mình, kinh ngạc nhiều hơn. Dùng đôi mắt to tròn đánh giá lên xuống Tôn Nhược, mới mở miệng.

“Nhược nhi, ngươi… không phải ngươi vẫn luôn oán hận ca sao? Vì sao hiện tại lại thay đổi? còn an ủi ca?”

Tôn Nhược hơi ngơ ngơ một chút, lại cười, mới dõng dạc nói:

“Ai nói ta oán hận ca, ca là ca ca của ta, là người nhà của ta, là chỗ dựa tinh thần của ta và cha mẹ, ta làm sao sẽ oán hận ca. Lúc trước ta mặt không phải mặt, mũi không phải mũi kia còn không phải là ta đang oán giận ông nội sao? Ca nghĩ xem, cha ở trong nhà kia nhiều năm như vậy, không có công lao cũng có khổ lao, lại nói, cha dù không bằng đại bá và tam thúc, nhưng nói thế nào cũng là con của ông nội. Vậy mà ông nội một chút cũng không thương, chỉ vì một chuyện nhỏ lại đoạn tuyệt quan hệ, đuổi chúng ta đi, còn chẳng thèm cho một văn tiền. Hừ… muội ghi nhớ kỹ, về sau sẽ làm ông nội phải hối hận vì đã đối xử với chúng ta như vậy!”

Tôn Nhược nói một hơi, còn làm như thật mà cung tay hầm hừ nheo nheo mắt. Tôn Trưởng thấy vậy, vừa cảm động vừa thở phào. Thật ra cậu rất sợ người nhà sẽ vì chuyện này mà bỏ qua cậu, chán ghét cậu. Mấy ngày qua, tới chết cậu cũng đã nghĩ tới. Cậu còn tính dùng cái chết để uy hiếp ông nội, để ông hồi tâm chuyển ý mà không đuổi cha mẹ nữa. Nhưng… cậu lại không đủ can đảm để làm những thứ mình nghĩ đó.

Bây giờ chính miệng muội muội nói không chán ghét cậu, cậu cảm thấy, trời quang mây tạnh rồi. Nghĩ lại lại cảm thấy cảm động. Cậu như vậy, nhưng muội muội một chút cũng không oán trách, là cậu sai mới khiến muội muội chịu khổ, muội muội còn không để bụng, còn đi khuyên nhủ an ủi cậu.

 

Đang lúc này, bụng của Tôn Nhược lại réo lên “ọt” một tiếng nữa. Tôn Nhược giương đôi mắt sủng nước nhìn nhìn Tôn Trưởng, mấp máy môi, mới nói:

“Ca, nếu không… chúng ta đi ra bờ suối tìm bắt cá nướng ăn đi, muội đói sắp nhịn không được nữa!”

Tôn Trưởng vừa nghe, hoảng hốt lắc đầu lia lịa.

“Không được! không được phép ra suối, cha mẹ đã dặn, không cho huynh muội chúng ta đi ra bờ suối, nguy hiểm. Vả lại, cá dưới suối cũng không có dễ bắt như vậy!”

“Nhưng muội đói!”

Tôn Trưởng lại thở dài, chỉ vào hướng bếp: “Thì trong bếp còn hơn nửa chén cơm đấy, muội cứ ăn hết đi. Ca không dành với muội!”

Tôn Nhược lại lần nữa muốn rơi nước mắt. Nhưng đói bụng quá, biết làm thế nào đâu.
 

Chương Kế>>>

Lượt xem: 14

Số người xem: 13

Mã ID của bài viết này là: 10068

TÁC GIẢ

Thích đọc các loại sách tài liệu về các lĩnh vực như, sử, y...
Thích ngôn tình, phim ảnh, nghe nhạc
Thích sáng tác truyện.
Ghét: Ồn ào, giả tạo, tham sân si..., mặc dù bản thân đôi khi cũng sẽ có mấy loại tính xấu này, nhưng vì thế nên càng thêm chán ghét và cố tu tâm dưỡng tính tốt.

TRUYỆN ĐƯỢC ĐỀ XUẤT

2 Comments

  1. avatar

    Haa bà cô già

  2. avatar
    BÍCH VÂN PHẠM

    Thank…

Để lại một bình luận

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *

Website này sử dụng Akismet để hạn chế spam. Tìm hiểu bình luận của bạn được duyệt như thế nào.

error: Content is protected !!