HỒI 3
SỦI CẢO….
Buổi tối, Giang Bất Dư nấu nước tắm rửa một cái, tức khắc cảm thấy thanh tân thoải mái rất nhiều. Đột nhiên nghĩ đến, lão phụ nhân kia hẳn cũng mấy ngày không tắm rửa, khẳng định sẽ rất khó chịu.
Vì thế lại nấu nước, đem bồn tắm vào phòng lão phụ nhân.
“Mẹ, con giúp ngài tắm một cái đi” Cuốn lên ống tay áo chuẩn bị tiến lên.
Ánh mắt phụ nhân lóe lóe, nhưng thật ra không có động tác cự tuyệt.
Giang Bất Dư xốc chăn lên, đỡ phụ nhân ngồi dậy, cẩn thận mà đem quần áo của bà cởi ra. Đều là nữ nhân, đảo không có cái gì gọi là thẹn thùng. Chỉ là thời điểm nàng nhìn thân hình gầy gò trơ xương của phụ nhân, trong lòng không nhịn được lại có chút khó chịu.
Cố sức đem phụ nhân dỡ tới trong bồn tắm, Giang Bất Dư ngồi một bên giúp bà chà lưng, vừa nhẹ giọng nói: “Mẹ, về sau con nhất định sẽ chăm sóc người thật tốt. Mẹ hiện tại một người cô đơn, con cũng không có chỗ để đi không có nơi nương tựa. Trời cao cho chúng ta trở thành người một nhà, như vậy chúng ta liền cùng nhau hảo hảo sinh hoạt.”
Phụ nhân vừa nghe vậy, bả vai hơi run rẩy.
Lúc giúp phụ nhân rửa chân, Giang Bất Dư thầm nghĩ: chờ trong nhà rảnh rỗi, nàng liền làm một chiếc xe lăn cho bà. Bằng không mỗi ngày luôn nằm trên người, người sẽ càng ngày càng không có tinh thần.
Tắm rửa xong, thay quần áo mới sạch sẽ. Giang Bất Dư đem đỡ phụ nhân ngồi ở trên ghế, sau đó đem khăn trải giường thay đổi. Chăn ngày hôm qua đã thay mới, cho nên chỉ giũ sạch liền có thể dùng lại. Rồi hầu hạ phụ nhân nằm xuống.
Đem bồn tắm này nọ trong phòng khiêng trở ra ngoài, lau sạch nước trên đất, đem cửa sổ đóng lại.
“Mẹ, người nghỉ ngơi đi.” Giang Bất Dư thổi tắt đèn dầu, liền đi ra ngoài. Thuận tiện đem cửa đóng lại.
Trong bóng đêm, lão phụ nhân lặng lẽ chảy nước mắt.
Lại một ngày mới.
Giang Bất Dư dùng xong cơm sáng, liền quyết định đi hậu viện hái ray dưa.
Hiện tại biết hậu viện có cải thu trắng, hoa phiến cùng dưa tím.
Trên tay có cam la, ớt chuông, bắp, bạch khỉ cùng hạt giống cả trắng.
Hiện giờ đã vào thu, cải trắng là khong thể gieo, bắp tạm thời không có chỗ để trồng. Chờ thu hoạch vụ thu xong, đến lúc đó lại suy xét xem có thể lấy ra một mẫu đất để trồng.
Giang Bất Dư hứng thú bừng bừng mà ở trong đất trong hậu viện vẽ loạn, vẽ ra ba khố.
Vẽ xong rồi, hôm nay không thể trực tiếp gieo hạt. Bạch Khỉ cùng ớt chuông đều yêu cầu xử lý hạt gống trước khi trồng. Hơn nữa còn phải chuẩn bị phân bón. Này cũng không phải cuộc sống nhẹ nhàn.
Phơi giống, ngâm giống, thúc mầm…
Thu thập hủ diệp, cỏ khô, cát đất, phân…
Một ngày liền bận rộn như vậy đi qua.
Trong lúc vất vả trong đất, Giang Bất Dư ngẫu nhiên nhớ tới sinh hoạt trước kia, chính là khi ngẩn đầu nhìn về phía xa xa, dãi núi phập ơphoongf, không khỏi bị cảnh sắc thanh sơn vờn quanh, thôn xá khói bếp này hấp dẫn.
Từ lúc nàng chỉ còn một người, bước chân cơ hồ không có đình qua. Đại bộ phận sông núi ở Trung Quốc nàng đều đã did qua. Các bằng hữu hâm mộ nàng tự do tiêu sái, có thể không cần hành lý mà lữ hành khắp nơi. Nhưng mà, không phải nàng yêu thích lữ hành, mà là bởi vì không có nhà, chỉ có thể bốn biển là nhà.
Ngoài ý muốn tới thế giới này, ngoài ý muốn có một gia đình. Nàng cảm giác, có phải hay không đã đến lúc nàng dừng bước chân?
“A Dư!” Hoa đại thẩm vừa đi vào sân vừa gọi.
Đang phát ngốc, Giang Bất Dư nghe tiếng gọi vội chạy ra ngoài.
“Đại thẩm, chuyện gì?”
Hôm nay Nhị Lang nhà Mộc Thúc săn về được một con lợn rừng, có cho ta khối thịt, ta nghĩ nhà các ngươi đã lâu không có ăn thịt rồi, liền cắt một miếng cho lại đây, ngươi cùng mẹ chồng ngươi đều nếm thử.”
“Này sao được…” Giang Bất Dư đi tới bên cạnh Hoa đại thẩm, nhìn thịt tươi trên tay bà, không có tiếp.
“Cầm đi.” Hoa đại thẩm đem thịt đưa cho Giang Bất Dư, cười nói. “Đầu năm nay, ăn được một ngụm thịt cũng không dễ dàng. Tô Thành nhà ngươi là một thợ săn giỏi, đáng tiếc… bị bắt đi tòng quân, bằng không các ngươi cũng không phải mỗi ngày ăn cháo rau xanh.”
Giang Bất Dư bị ép cầm thit, cảm kích không thôi. “Hoa đại thẩm, ngươi thật tốt quá!”
“Không có gì, trước kia nhà ta ít nhiều cũng nhờ Tô Thành cùng mẹ hắn hỗ trợ, nếu không phỏng chừng cũng không qua được.”
Nguyên lai mấy năn trước nơi này từng có nạn đói, cơ hồ không thu hoạch được lương thực. Lúc ấy dựa vào một tay săn thú của Tô Thành, cùng với công phu thiêu thùa của Tô Hà thị mà đổi về một ít tiền. Lúc đó một nhà Hoa đại thẩm là nhờ vào Tô Thành tiếp tế mà thuận lợi vượt qua một năm mất mùa.
Giang Bất Dư cảm thán, không thể tưởng được trượng phu tiện nghi kia lại là người có tâm địa khá tốt. Người ở thôn này cũng thực giản dị, được chỗ tốt đều ghi tạc trong lòng, có cơ hội liền sẽ hồi báo.
“Được rồi, ta không nói với ngươi nữa, nhớ rõ, phải chiếu cố Hà tỷ a” Nói xong liền xoay người về nhà.
“Hà tỷ? Giang Bất Dư chụp cái trán, rốt cuộc cũng biết họ của bà bà, “Tô Hà thị.
Lại nhìn thịt heo trong tay, Giang Bất Dư nghĩ, có thời gian nhất định phải vào núi một chuyến, nói không chừng có thể tìm được một ít rau dại có thể ăn. Nếu như nhiều, còn có thể cầm đi bán.
Thời điểm quét tước nhà nàng từng ở ngăn kéo tìm được một cái hộp, bên trong có mười tám văn tiền. Chỉ một chút tiền như vậy thì có thể mua được cái gì? Cho nên yêu cầu vẫn là tìm cách kiếm tiền.
Cầm thịt heo trở lại phòng bếp, Giang Bất Dư quyết định buổi tối sẽ ăn sủi cảo. Trong tủ còn một chút bột mì. Trước nhồi với nước ấm rồi để một bên. Sau đó đem thịt heo cắt thành từng lát rồi băm nhuyễn, thêm chút muỗi, rượu, gia vị.. quấy đều một hồi. Không sai biệt lắm qua nửa canh giờ, lại đi hậu viện hái một cây cải thu trắng, một cây hoa phiến cùng một ít hành. Cắt lát để một chút nấu cùng với nước làm nước súp, đồng thời băm nhuyễn một ít bỏ vào trong thịt quấy lên.
Đổ nước vào nồi, nhóm lửa rồi nấu lên, một bên chờ nước sôi, một bên bắt đầu cán bao da sủi cảo.
Nàng quen làm việc, trước kia lữ hành mệt mỏi, khi đến chỗ dừng chân nghỉ ngơi, nàng nhất định sẽ làm một phen đồ ăn ngon thưởng cho chính mình. Sủi cảo là món ăn nàng thực thích.
Nhìn thịt không nhiều lắm, nhưng cũng gói được tận sáu mươi cái sủi cảo. Chậm rãi luột qua nước sôi, chờ vừa chín còn không chờ nguội đã lấy một cái nếm thử, nóng tới mức phải hà hơi mất cái. Bất quá tuy rằng gia vị thiếu, nhưng vùi vị cũng không tệ. Đời trước khó mà ăn được thịt lợn rừng thiên nhiên cùng với rau dưa xanh biết không phân thuốc thế này. Tươi ngon vô cùng.
Chờ sủi cảo chín, Giang Bất Dư liền múc ra dĩa, vừa canh vừa sủi cảo, mang lên phòng cho Tô Hà thị.
Có lẽ mấy ngày nay nàng chiếu cố Tô Hà thị quá tốt, thể lực của bà đã khôi phục không ít, ít nhất sẽ không tới mức tay chân run rẩy không cầm được thứ gì.
Nhìn thấy trong măm đựng sủi cảo trắng noãn, Tô Hà thị cầm cái muỗn ngẩn người.
Giang Bất Dư tưởng rằng bà ngẩn người là vì lai lịch của thịt heo, vì thế liền giải thích nói”
“Vừa rồi Hoa đại thẩm ở bên cạnh tặng lại đâu một ít thịt lợn rừng, cho nên con lấy làm sủi cảo. Mẹ, người nếm thử.”
Tô Hà Thị lúc này mới động thủ gắp sủi cảo ăn. Xem ra hương vị sủi cảo rất hợp khẩu vị của bà, một cái lại một cái ăn lên.
Giang Bất Dư thật cao hứng, đem toàn bộ sủi cảo mang lại đây, cũng ngồi xuống cùng bà cùng nhau dùng cơm.
Hai người ăn uống thật tốt, không sai biệt lắm ăn khoản bốn mươi cái.
“Mẹ, sủi cảo này chúng ta bưng cho Hoa đại thẩm được không?”
Tô Hà thị nhìn nàng một cái, hơi gật đầu.
Chờ thu thập xong chén dĩa ra ngoài, Giang Bất Dư liền cầm một mâm sủi cảo đem qua nhà Hoa đại thẩm.
Trời lúc này đã tối, ban đêm u tĩnh ngẫu nhiên có thể nghe thất một ít tiếng chó sủa, tiếng ve kêu. Gió đêm thổi tới, Giang Bất Dư phá lệ thấy thoải mái.
Hoa đại thẩm, ta là Giang Bất Dư, ngươi có ở nhà không?”
Cánh cửa cót két một tiếng, cửa mở ra, trước cửa là một nam hài độ chừng mười tuổi. Hắn tò mò nhìn Giang Bất Du, cũng không cho nàng vào.
“Mễ o, làm cái gì vậy? Mau mời khách vào.” Hoa đại thẩm từ bên trong đi tới. “A Dư, ăn cơm chưa? Tìm thẩm có chuyện gì không?”
Giang Bất Dư đi vào, đem mâm ở trên tay đặt lên bàn, cười nói: “Đêm nay ta có làm chút sủi cảo, liền nghĩ đem một ít qua cho các ngươi nếm thử.”
“Sủi cảo?” Hoa đại thẩm tò mò mà vạch cái khăn che ra, nhìn đồ vật trắng nõn bên trong, kinh ngạc nói. “Đây là món gì?”
Giang Bất Dư cũng thật kinh ngạc, chẳng lẽ nơi này không có sủi cảo? Trong lòng nghi hoặc, ngoài miệng trả lời: “Đây là sủi cảo, là dùng bột mì làm bao da, thịt và rau củ làm nhân.”
“Để ta nếm thử.” Hoa đại thẩn cầm tới đôi đũa, gắp một cái đưa vào miệng. Gật đầu kinh ngạc nói. “Hương vị thật ngon, ở đây chúng ta chỉ dùng bột mì làm một ít mặt bánh này nọ, không thể tưởng được còn có thể làm như vậy.”
Giang Bất Dư bừng tỉnh, thầm nghĩ, vừa rồi chắc là Tô Hạ thị không biết sủi cảo cho nên mới có thần sắc như vậy.
“Mẹ, ta cũng muốn ăn, ta cũng muốn ăn!” Mễ oa xem mẹ mình ăn ngon như vậy liền vui vẻ chạy tới cọ ăn.
Hoa đại thẩm lập tức đút cho hắn một cái, Mễ oa ăn xong liên tục gật đầu. “Ăn ngon, ăn ngon, so với bánh nhân thịt hôm nay còn ngon hơn.” Tiếp theo liền chạy đi lấy đôi đũa, tự mình gắp ăn lên.
Hoa đại thẩm đánh vào đầu của hắn một cái, đối Giang Bất Dư cười nói: “Hắn ăn cơm chiều không ít, hiện tại còn thèm ăn như vậy, đúng là một tiểu quỷ đói mà”
“Tiểu hài tử ăn nhiều mới tốt.”
“Cảm ơn ngươi, về sau có thể dạy ta làm cái này hay không?”
“Đương nhiên có thể, cái này rất đơn giản.”
Hai người hàn huyên một hồi lâu, Giang Bất Dư thấy thời gian đã khuya, liền đứng dậy cáo từ. Chợt nghe thấy âm thanh mở cửa. Một người hán tử độ chừng bốn mươi tuổi dáng người trung đẳng tiến vào. Hắn nhìn thấy Giang Bất Dư trong phòng, ngẩn người.
Hoa đại thẩm cười giới thiệu. “A Dư, đây là tướng công nhà ta, ngươi kêu hắn Trùy thúc là được.”
“Trùy thúc.”
Hán tử được xưng là Trùy Lúc ngượng ngùng gật đầu, liền hướng sau phòng đi đến.
Giang Bất Dư lại cùng Hoa đại thẩm lải nhải vài câu, liền cáo từ.
Đi ra sân, mơ hồ nghe được âm thanh nói chuyện bên trong.
“Đây là tức phụ mà Tô Thành mua về? Thoạt nhìn cũng không giống như lời đồn đã.”
“Ngươi nói cái gì đâu, Nha đầu này đột nhiên bị bán tới thâm sơn cùng cốc, nên sợ hãi, hiện tại bình tỉnh lại, tự nhiên liền tốt.”
“Nguyên lai là như thế này, cũng khó trách, gả tới đây không mấy ngày trượng phu liền đi đánh giặc, lưu lại một mẹ già không tiện đi lại cho nàng chiếu cố. Nàng thoạt nhìn cũng liền mười sáu mười bảy tuổi, có thể chiếu cố cái nhà này được sao?”
“Ngươi đừng có xem thường người ta, ta thấy nàng là người có khả năng. Hai ngày qua cùng nàng tiếp xúc, bất luận là nói chuyện, làm việc, đều thực nhanh nhẹn, hơn nữa còn nói một đạo tiếng phổ thông. Phỏng chừng trước kia là người thành đô. Khẳng định so với chúng ta có kiến thức. Liền nói sủi cảo này thôi, ta thật là lần đầu nhìn thấy.”
“Phải không? Nói như vậy, xem ra Tô Thành cũng là có phúc phần, mua được một tức phụ xinh đẹp lại có khả năng.”
“Cũng không phải là….”
Giang Bất Dư cười cười, đạp bóng đêm chậm rãi đi về nhà của chính mình.
Bạn nào có thời gian giúp ta beta lại truyện đi, nhắn tin cho ta qua mail: nhatycohanh2307@gmail.com
Lượt xem: 28
Số người xem: 25
Mã ID của bài viết này là: 14316
Hay ma ra tip di pan
tHANK..HAY AH
Truyện hay lắm nàng, thanks nàng nha, ngóng chương mới
thanks