Chương 29: Mưa rừng
Cao Từ cũng đã mệt tới không thở ra hơi. Cảm giác balo ở trên lưng càng lúc càng nặng. Mồ hôi tuôn ra từng giọt lớn, lăn dài trên gương mặt. Nhưng cô cảm thấy mình vẫn còn đủ sức để đi tiếp. Có điều.. vẫn không thể ngăn lại tiếng thở hồng hộc của mình.
Không chỉ Cao Từ, mà các thành viên khác cũng vậy, tiếng thở hồng hộc truyền vào mic, rồi truyền bá trực tiếp tới người xem.
Khán giả xem đài quen thuộc của chương trình này đều biết rõ, khi tham gia chương trình này, sẽ bị hành xác như thế nào. Bởi vậy họ càng phấn khích khi nhìn thấy mấy cảnh quay này. Vì lúc đó, họ sẽ nhìn thấy những gương mặt thật, biểu cảm thật của các nghệ sĩ.
“Đạo diễn ơi, còn bao lâu nữa mới tới nơi vậy đạo diễn?” Xuân Thành kêu rên hỏi.
Đạo diễn đi phía sau cũng không tốt hơn mọi người là bao, mồ hôi ướt đẫm cả lưng áo, thở hổn hển hổn hển. Nghe hỏi, liền phân phó PD Trần đáp lời. Rằng đi hết con đường này sẽ tới.
Nhưng ai biết được con đường này còn dài bao xa?
Mà lúc này, một tiếng sấm chớp đột ngột bổ xuống, ánh sáng chợt lóe mà qua, kèm theo đó là từng cơn gió mạnh.
Mọi người kinh hoảng.
“Đừng nói trời mưa nha!” Thành Nhân thốt lên.
“Đừng mà, cầu xin ông đó ông trời, xin ông đừng mưa vào lúc này mà!” Tường Tường kêu rên.
“Sẽ không mưa thật chứ?” Trương Cần Mẫn không xác định.
“ẦM ẦM ẦM!!!”
Vài tiếng sét nữa đánh xuống, gió thổi càng thêm mạnh. Thổi nghiêng ngã nhánh cây ở ven đường, gió thổi mạnh, đoàn người bị gió thổi lung lay, một bước khó đi. Đại Vân trượt một cái té nhào trên đất. PD cầm máy quay phim cho anh vội vàng vương tay đỡ anh, nhưng không đỡ được mà còn bị kéo té theo, vài người đi gần cùng với nhân viên trong tổ đạo diễn lập tức chạy nhanh tới đỡ hai người, lo lắng hỏi Đại Vân có bị thương hay không…
Phía sau, người bên tổ đạo diễn đang khiêng theo đạo cụ cũng nghiêng ngã chao đảo. Một vài người kêu than rằng không thể tiếp tục di chuyển được nữa.
Mày đạo diễn nhíu chặt, mở miệng chửi thề một câu.
Trên bầu trời tối đen trên kia bắt đầu thả xuống vài giọt nước mỏng manh, lác đác nhẹ rơi, xuyên qua ánh đèn pha sáng, từng giọt nước kia rơi rơi xuống trông như bông tuyết trắng.
Không cần ai nói, mọi người đều đoán biết rằng chốc lát sau trời sẽ đổ mưa.
Đạo diễn do dự trong chốc lát, rốt cuộc chấp nhận số phận, mở miệng nói:
“Được rồi, mọi người dừng lại đi, đêm nay chúng ta ngủ tạm ở nơi này, ngày mai sẽ di chuyển tiếp.”
Mọi người sửng sốt.
Xuân Thành nhìn nhìn hoàn cảnh chung quanh, bật thốt: “Ngủ… ngủ lại ở đây? Tại chỗ này? Đùa sao? Ở đây thì ngủ thế nào cho được?”
Tường Tường cũng kêu rên: “Ở chỗ này có rắn rết côn trùng nhiều như vậy, trời còn sắp mưa, sao có thể qua đêm tại chỗ này?”
Thành Nhân: “Sẽ không có rắn bò tới tìm chúng tôi vào lúc nửa đêm chứ?”
Đại Vân từ lúc bắt đầu đã không nói nhiều hay oán than nhiều, lúc này cũng đã mở miệng: “Qua đêm tại chỗ này? Ở chỗ ngay cả chỗ ngồi cũng không có? Mọi người bảo chúng tôi qua đêm bằng cách nào?”
Như Em lúc này không hề che giấu cảm xúc, mà trừng mắt, thái độ hung hăng nhìn về phía đạo diễn. Mím chặt môi nghiến răng nghiến lợi, như thể muốn ăn thịt người bên tổ đạo diễn.
Trương Cần Mẫn vẫn tính là bình tĩnh nhất, chỉ là sắc mặt cũng thực ngưng trọng mà nói:
“Nếu trời không mưa, ở tại đây một đêm cũng không sao, nhưng bây giờ trời sắp mưa rồi…” Anh tạm dừng vài giây, rồi mới dùng thái độ thương lượng mà nói:
“Mọi người sẽ cho chúng tôi mượng lều trại chứ?”
Đổi lại là cái lắc đầu thật vô tình của đạo diễn:
“Quy luật của chương trình đã đặt ra, mọi người hãy tuân theo, chỉ là trời mưa thôi, các kỳ trước đó cũng không thiếu trải qua những tình huống thế này, tôi tin mọi người chỉ cần cố gắng một chút là có thể vượt qua được.”
Cần Mẫn hít sâu một hơi, có chút tức giận nói: “Nhưng khi đó chúng tôi được phép đốn cây dựng nhà, mà lúc này, mọi người không hỗ trợ dụng cụ gì cho chúng tôi, chúng tôi phải sinh tồn ở chỗ này thế nào?”
Đạo diễn cắt lời: “Đó là chuyện của mọi người, trước đó chúng tôi đã thông báo rõ ràng tình huống lần này, là do mọi người không chuẩn bị tốt…” Đạo diễn nói tới đây liền dừng lại một chút, mới chỉ về phía hai người Cao Từ và Lam Lan.
“Mà chẳng phải hai cậu ấy có mua vải chống thấm nước sao?”
Nói xong một câu, lại nghiêm túc nói:
“Trước kia không có vải chống nước, còn ở nơi bắc cực lạnh lẽo, cậu và những người khác chỉ khoác một chiếc áo mưa mỏng manh, mọi người vẫn có thể chống chọi qua được. Điều kiện hiện tại tốt hơn khi đó rất nhiều, mọi người cũng đừng có đòi hỏi sự trợ giúp từ phía chúng tôi nữa. Trừ khi sự việc liên quan tới sinh mạng của mọi người, thì chúng tôi mới ra tay trợ giúp. Còn lại mọi người phải tự nghĩ cách mà vượt qua đi, đừng có mang suy nghĩ sẽ dựa dẫm vào chúng tôi.”
“Nghĩ cách? Nghĩ cách thế nào đây? Ở chỗ này mặt đất thì dơ, côn trùng rắn rết khắp nơi, trời thì sắp mưa, ông kêu nghĩ cách là nghĩ cách thế nào? “Thành Nhân giận dữ mà kêu thẳng đạo diễn Trịnh hỏi.
Lúc này không ai còn đủ kiên nhẫn để che giấu cảm xúc của mình, nếu không phải lý trí còn nhắc nhở rằng trước mặt bọn họ là ống kính quay trực tiếp, họ đã nhào lên đánh người rồi.
Sự bất mãn thể hiện rõ trên nét mặt từng người, rồi nghi ngờ, hoang mang lo sợ. Ánh mắt oán trách cũng bắn về phía đạo diễn và Trương Cần Mẫn.
Họ đều là nghệ sĩ đấy, sao có thể đối xử với họ như vậy? Trước ống kính thì thể hiện cho khán giả xem thôi, đằng sau ống kính, cũng phải tìm cách hỗ trợ giúp đỡ bọn họ chứ?
Đạo diễn Trịnh Thuần đã quá quen với mấy ánh mắt giết người kiểu này, trước kia ông còn lo sợ mích lòng nghệ sĩ, nên sẽ thỏa hiệp một hai, nhưng cuối cùng vì quá dễ dãi với người tham gia, chương trình mất đi sự hấp dẫn vốn có. Sau đó ông đã quyết tâm, sẽ không nhúng nhường nghệ sĩ bọn họ. Dù sao chỉ cần không ảnh hưởng tới tính mạng của mọi người, còn lại ông mặc kệ, phải có khó khăn gian khổ, mới tạo được điểm nhấn đặc biệt cho chương trình.
Trịnh Thuần giữ vững ý tưởng như vậy, cho nên một chút cũng không thỏa hiệp, mới mặt kệ người khác dùng biểu cảm thế nào nhìn mình, ông chỉ quay đầu phân phó nhân viên trong tổ của mình lập tức tìm chỗ hạ trại.
Trong đội lúc này cũng chỉ có ba người Cao Từ, Lam Lam và Trương Cần mẫn là có thái độ tốt nhất. Cao Từ và Lam Lan đã sớm đoán được sẽ có những tình huống thế này, từ lúc nhận được hợp đồng, đại diện Bách đã liên tục nhắc nhở hai người, rằng bọn họ chỉ là những người không nổi tiếng, khi tham gia chương trình, có thể những nghệ sĩ khác được ưu tiên, được phía đạo diễn lén cho thức ăn để ăn, nhưng hai người sẽ không được những ưu tiên phía sau ống kính đó.
Nên hai người đã sớm chuẩn bị tâm lý cho những tình huống xấu nhất. Lúc đi mua đồ, hai người cũng là nghiêm túc suy xét nên mua cái gì mới tốt, chứ không giống những người khác chỉ cố diễn trò trước ống kính, rồi chờ đợi phía sau đạo sẽ sẽ hỗ trợ mình.
Bởi vậy lúc này cũng không có bất mãn hay oán hận cái gì, thái độ còn tính là ổn định.
Còn Trương Cần Mẫn, ông đã quá quen với mấy loại khó khăn kiểu thế này. Huống hồ đây cũng là điều tất yếu của chương trình, phải càng khó khăn càng khắc khổ, chương trình mới giữ được độ nóng.
Mà những người khác có thái độ phẫn nộ kia cũng âu là do họ chủ quan. Bởi vì cho rằng chương trình tuy khắc khổ, nhưng họ cho rằng chỉ thể hiện ở trước ống kính, đằng sau ống kính họ vẫn sẽ được chăm sóc, được giúp đỡ chút đỉnh.
Nhưng lúc này xem ra, có lẽ độ nổi tiếng của họ còn chưa đủ đến mức được đạo diễn ưu tiên, xem ra, chương trình này thực sự ma quỷ chứ không phải giống như họ tưởng, rằng chỉ thể hiện trước ống kính thôi.
Nhưng giờ này, họ đã không còn cơ hội hối hận rồi, đã bước lên thuyền, thuyền ra khơi, họ không thể tự mình lội ngược trở về. Xem ra chỉ có thể cố gắng vượt qua những ngày này, sau lần này, họ tuyệt đối… có chết cũng không quay trở lại dù chỉ là một ngày.
Trương Cần Mẫn thấy tâm trạng của mọi người hạ thấp, chỉ thở dài một cái rồi vỗ vỗ tay:
“Mọi người tập hợp”
Mọi người chuyển mắt nhìn anh, Trương Cần Mẫn nói: “Trời sắp mưa, trước mắt chúng ta cần phải tìm vị trí đất bằng rộng rãi để căng lều. May mà chúng ta có vải chống thấm nước, nên ít nhiều cũng có thể giúp chúng ta vượt qua cơn mưa đêm nay.”
“Nhưng chúng tôi đói quá rồi, chúng ta phải ăn cái gì đây?” Tường Tường mở miệng.
Trương Cần Mẫn dừng một chút, mới nói: “Chia thành hai đội người, một đội phụ trách dựng lều trại, một đội đi chung quanh tìm xem có trái cây dại gì đó không. Hái về ăn tạm cho qua đêm nay.”
“Trời tối như vậy, đi đâu mà tìm đây? Mà trời tối như vậy, lỡ gặp phải rắn độc bị cắn thì ai chịu trách nhiệm?” Như Em bất mãn nói.
Thành Nhân cũng mím môi, không vui nói: “Tôi không muốn đi tìm thức ăn đâu, tôi kiệt sức rồi!”
Mọi người đã muốn bãi công.
Trương Cần Mẫn nhíu nhíu mày, nghĩ thầm trong lòng. Lần nào cũng vậy, mỗi lần bắt đầu dẫn đội, luôn phải trải qua giai đoạn kiểu thế này. Anh ghét nhất chính là giai đoạn này, mọi người chỉ biết oán trách mà không chịu cố gắng.
Chỉ mới bắt đầu mà thôi, khổ còn ở phía sau kia kìa.
Cao Từ thấy mọi người tránh né việc sẽ đi tìm thức ăn, liền ngước đầu nhìn Lam Lan.
Thấy ánh mắt như hỏi ý của Cao Từ, Lam Lan gật nhẹ đầu.
Cao Từ liền giơ tay nói với Trương Cần Mẫn.
“Anh Cần Mẫn, Em và anh Lam Lan sẽ đi tìm thức ăn!”
Trương Cần Mẫn nhìn qua, thấy người nói là Cao Từ và Lam Lan, ánh mắt nhu hòa một chút.
Suốt đường đi những người khác đều than phiền, nói chuyện, tìm cách này cách nọ để tạo cảnh thú vị, để có thể chiếm sóng ở màn hình chính. Nhưng hai cậu nhóc này từ lúc bắt đầu, luôn luôn ít lời, chỉ âm thầm đi ở phía sau, lặng lẽ giống như không tồn tại. Tuy còn trẻ, nhưng ổn trọng trấn định, hiểu chuyện, lễ phép. Quả nhiên anh nhìn người không lầm.
Nghe Cao Từ chủ động giải quyết chuyện khó xử hiện giờ. Trương Cần Mẫn âm thầm thở phào, gật gật đầu đồng ý.
“Được rồi, vậy hai cậu đi tìm thức ăn đi, nhớ cẩn thận một chút.”
Lượt xem: 17
Số người xem: 15
Mã ID của bài viết này là: 21430