Chương 6 Căn phòng trống rỗng, chỉ còn mình Vô Ngạn ngồi yên lặng. Cửa khẽ mở. Thân hình tiểu Phúc – chính là tên tiểu nhị mà vẫn hay chiếu cố Hạ Tịch Mạn – tiến vào. Khuôn mặt hắn lộ vẻ chân chó điển hình, kêu lên 1 tiếng chủ nhân.
Danh mục: (HOÀN) DUYÊN PHẬN NGÀN NĂM – [XUYÊN KHÔNG – CỔ ĐẠI]
Duyên Phận Ngàn Năm (Chương 5)
Chương 5 Có lẽ, ta là 1 đứa không biết cách biểu lộ tình cảm. Gần 20 năm sống trên đời, phần tình cảm của ta cũng không phong phú là bao. Cha mẹ ta là viên chức nhà nước. Cả hai đều bận rộn. Sinh ta xong, ta được đưa về quê sống với ông bà. Hơn…
Duyên Phận Ngàn Năm Chương 4
Chương 4 Ta quyết định vì kế sinh nhai, việc gì cũng phải gắng mà làm. Đầu tiên, ta dốc ba lô ra, kiểm tra tài sản. Giấy vẽ cả 1 tệp dày. Cả tranh đã vẽ, tranh chưa vẽ. Màu có 4 hộp, từ dạ, đến chì, màu dầu và màu nước. Như vậy cũng đủ choáng nửa cái…
Duyên Phận Ngàn Năm (Chương 3)
Chương 3 Ngày hôm sau, ăn sáng xong ta xách cặp, hỏi tiểu nhị đường đi. Kì thực ta vốn mù đường. Quãng đường nửa canh giờ ta đi mất hơn 1 canh giờ. Vì vậy đến nơi người đã đông nghẹt. Xếp hàng thêm nửa canh giờ, phần lớn người đến đều không thể vào. Ta liếc nhìn những…
Duyên Phận Ngàn Năm (chương 2)
Chương 2 Có lẽ, đã được 2 hôm không ngủ đã, ta ngủ rất say. Tỉnh dậy, theo thói quen hua hua tìm đồng hồ. thế nhưng mới chợt nhớ ta không ở hiện đại. mong sao chỉ là giấc mơ. Mở mắt, lại ngây ngốc 1 hồi. Hắn đâu?
Duyên phận ngàn năm chương 1
Chương 1 Ta muốn nói, thế giới này cũng thật ảo diệu. Năm phút trước, ta còn đang nai lưng trên đường lớn đạp xe trong mưa để đi thi, đùng một cái, ta xuyên. Mất năm phút nữa để tự đánh vào mặt mình, xác định đây không là mơ, ta thực muốn khóc ròng. Xuyên thật rồi!