Chương 6: Buổi đọc kịch bản
Rất nhanh, hai diễn viên chính là Hồ Thần và Linh Linh cũng được nhân viên dẫn vào. Hồ Thần và Linh Linh ngồi vào hàng ghế đối diện hai người Lâm Nhược.
Người đã đến đủ, đạo diễn và biên kịch lần lượt đứng lên nói vài câu diễn thuyết, sau đó các diễn viên lần lượt đứng lên chào hỏi, tự giới thiệu mình và nhân vật vào vai.
Chờ mọi người giới thiệu xong, đạo diễn mới gõ nhẹ vào mặt bàn, hỏi: “Mọi người đã nghiên cứu kỹ về nhân vật của mình chưa? Đã nắm bắt được diễn biến tâm lý nhân vật chưa? Có ai còn chưa nắm bắt được hay có cần biên kịch Mai Kha hỗ trợ thêm không?”
Mọi người lắc đầu tỏ vẻ họ điều nắm bắt được.
Đạo diễn liền nói: “Được rồi, vậy chúng ta bắt đầu đi. Từ trang một. Nha hoàn Thược Dược, bắt đầu.”
Thược Dược là nha hoàn của nữ chính Dương Hy.
Người vào vai nha hoàn Thược Dược ngồi ở phía cuối bàn. Là một cô diễn viên trẻ độ chừng trên hai mươi tuổi. Nghe đạo diễn gọi, cô nàng hít sâu một hơi, bắt đầu đọc kịch.
“Tiểu thư, hoàng thượng nghĩ thế nào mà ban hôn người cho tên thám hoa lang ngèo kiết xát đó? Hoàng thượng không muốn công chúa gả thấp, liền bắt người thấp gả sao?”
Người vào vai nha hoàng Thược Dược nói một tràng, giọng chưa đủ cảm xúc, nhưng cũng qua ải.
Linh Linh vào vai nữ chính Dương Hy lúc này mở miệng: “Thược Dược! Ngươi đi theo ta lâu như vậy, nhưng dường như lời ta nói ngươi không nghe lọt vào tai? Chuyện hoàng thượng làm ngươi có thể bàn luận sao? Còn nữa, Triệu Duật tuy chỉ là thám hoa lang, gia cảnh nghèo một chút. Nhưng hắn là….”
Mọi người lần lượt theo tập kịch bản trên tay mà đọc lời thoại của mình. Tới phiên Lâm Nhược, đạo diễn xen miệng nói một câu.
“Triệu Dung công chúa. Hiện tại cô chính là tức giận vì hoàng thượng ban hôn người trong lòng của mình với người khác. Cho nên công chúa sẽ rất tức giận, tìm tới nữ chính Dương Hy gây khó dễ. Công chúa Triệu Dung, cô nắm bắt được cảm xúc của nhân vật này không?”
Lâm Nhược gật đầu. “Nắm bắt được ạ.”
Đạo diễn gật đầu, nói: “Tốt! tiếp tục đi.”
Lâm Nhược hắn giọng một cái, hít sâu một hơi, sau đó mở miệng, giọng sắc lạnh và khinh bỉ, còn ẩn ẩn lộ ra sự ngạo mạn.
“Ngươi là cái thứ gì mà dám tranh giành người với bản cung? Hừ, chỉ là một tiểu thư nhà hộ bộ, lại dám dòm ngó người bản cung để mắt tới?”
Lâm Nhược nói tới đây thì hơi dừng lại, , giọng lạnh xuống mấy phần, khí chất trên người cũng thay đổi:
“Ngươi đừng nghĩ có thánh chỉ của phụ hoàng là có thể làm thê tử của huynh ấy. Ta nói cho ngươi biết, huynh ấy chỉ có thể là người của bản cung. Nếu ngươi dám mơ tưởng, vậy đừng trách bổn cung không khách khí. Trên đời này, thứ bản cung muốn —không ai được phép cướp.”
Lâm Nhược đọc xong phần của mình, liền phát hiện trong phòng yên tĩnh đến lạ. Lâm Nhược ngẩng đầu khỏi kịch bản, đưa mắt nhìn mọi người.
Chỉ thấy mọi người đều là dùng ánh mắt kinh ngạc nhìn cô. Lâm Nhược nghi hoặc, chớp chớp mắt nhìn về phía đạo diễn, gọi một tiếng.
“Bân đạo…, có… vấn đề gì sao?”
Đạo diễn hồi thần, ho khan một tiếng, sau đó vui mừng mà vỗ vỗ tay. Cười khen nói: “Lâm Nhược, cô quả thực là vượt sự kỳ vọng của tôi. Tôi tin cô sẽ diễn tốt vai diễn công chúa này.”
Biên kịch Mai Kha ngồi bên cạnh ông cũng không ngừng gật đầu tỏ vẻ hài lòng. Hiện tại chỉ là đọc kịch bản, nhưng Lâm Nhược lại có thể bộc lộ ra được cái khí chất của một công chúa tùy hứng. Chỉ mới đọc còn chưa nhập vai diễn đã như vậy, vậy khi bắt đầu quay, tin rằng sẽ càng nhập diễn.
Thẫm Lục ngồi sát cạnh Lâm Nhược là người cảm giác rõ ràng nhất. Vừa rồi, chỉ vài giây nhưng anh cảm giác được khí thế trên người Lâm Nhược thay đổi, thật giống như ngồi ạnh anh là một nàng công chúa kiêu căng tùy hứng. Chỉ một đoạn thoại ngắn, nhưng Thẫm Lục hoàn toàn tin tưởng Lâm Nhược người này có thể diễn cùng mình.
Không riêng gì mấy người Thẫm Lục, mà những người khác có mặt lúc này cũng đều giật mình kinh ngạc. Camera ở bốn góc lúc này cũng hướng ống kính về phía Lâm Nhược. Tổ thu âm cũng vội vàng thu âm thanh vừa rồi, nghĩ rằng về sau sẽ cắt ghép đoạn vừa rồi làm cảnh hậu trường.
Đạo diễn tán thưởng xong, liền giơ tay làm tư thế mời về phía người vào vai nữ chính Dương Hy. Nói:
“Linh Linh, tới cô rồi!”
Linh Linh bị khí thế vừa rồi của Lâm Nhược làm hoảng thần, lúc này có chút lúng túng không tiếp kịp. Phải mất vài giây mới điều chỉnh cảm xúc, sau đó mới mở miệng:
“Triệu Dung công chúa, đây là ý chỉ của hoàng thượng, nếu công chúa không hài lòng, vậy cứ tìm hoàng thượng mà phân xử, người tìm tới ta cũng không làm được gì.” Giọng của Linh Linh hơi có chút bị khớp, xong chỉ là buổi đọc kịch bản, nên không ai bắt bẻ.
Mà Linh Linh vừa dứt lời, Lâm Nhược đã quát lớn, âm giọng giận dữ, sắc lạnh.
“Hỗn xượt! Tên của bản cung ngươi cũng dám gọi? Người đâu! Vả miệng ả cho ta!”
…….
Qua vài trang kịch bản, lại tới phân cảnh Lâm Nhược phối diễn Thẫm Lục, vai vương tử nước Sở – Sở Trạm Dạ.
Thẫm Lục hơi hơi mỉm cười, giọng nhẹ như gió: “Tại hạ thất lễ. Không ngờ công chúa Đại An lại đẹp hơn giai thoại. Hóa ra lời đồn còn chưa đủ.”
Giọng Lâm Nhược lạnh như băng:
“Ngươi muốn nói chuyện thì vào thẳng vấn đề. Còn nếu muốn buông lời trêu chọc… bản cung không có hứng.”
Thẫm Lục cười khẽ: “Sao lại gọi là trêu chọc? Khen thật mà. Một quốc gia có nữ tử như công chúa, hẳn là trời thương Đại An.”
Lâm Nhược nheo mắt, ngữ điệu sắc lẻm: “Trời thương Đại An… bằng cách để bản cung đi làm vật trao đổi hòa thân với nước Sở của ngươi sao?”
Nụ cười trên mặt Thẫm Lục không đổi: “Công chúa nói vậy là oan cho tại hạ. Tại hạ chỉ nghĩ… nếu phải chọn một nữ nhân để nắm tay cả đời, thì nên là người vừa kiêu hãnh vừa rực rỡ như người.”
Lâm Nhược lạnh giọng: “Ngươi không xứng.”
Lý Ba ngồi hàng ghế sau nghe thấy chữ “Ngươi không xứng!” này của Lâm Nhược, liền rùng mình một cái. Anh cảm thấy Lâm Nhược chỉ đọc thoại thôi mà đã có khí thế như vậy, nếu là lúc diễn thật, không biết sẽ thành thế nào. Lý Ba nghĩ thầm, xem ra không cần phải đổi diễn viên rồi.
Là lúc này, giọng của Thẫm Lục vẫn rất thản nhiên, nhẹ nhàng.
“Có lẽ. Nhưng người đời đâu cần xứng mới thành đôi? Chỉ cần hợp tâm, hợp mệnh, hoặc… hợp lợi.”
Giọng Lâm Nhược như muốn thổi ra lửa:
“Nếu Đại Sở muốn ép bản cung… bản cung thà chết chứ không gả.”
Giọng Thẫm Lục bỗng chậm lại, sâu và lạnh hơn: “Công chúa… trên đời này, không có ai là không thể gả. Chỉ là… gả trong tự nguyện, hay trong thế buộc mà thôi.” Thẫm Lục nói tới đây thì hơi mỉm cười, nhưng nụ cười đã không còn ấm áp.
“Tại hạ… rất có kiên nhẫn.”
…
Buổi đọc kịch bản rất thanh công. Nhờ vào buổi đọc kịch bản này, Lâm Nhược thành công thay đổi định kiến trong lòng của mọi người trong đoàn. Đồng thời càng được đạo diễn và biên kịch coi trọng.
Buổi trưa trở về, vì đã trễ, nên Lý Ngọc hỏi ý Lâm Nhược, sau đó lái xe tới quán ăn gia đình gần công ty Thiên Nham Ảnh Nghiệp để dùng bữa.
Lâm Nhược và hai người Lý Ngọc vừa bước vào cửa, thì xe của Thẫm Lục cũng vừa lúc chạy vào bãi đỗ. Lý Ba nhìn về phía cửa ra vào, cười nói với Thẫm Lục.
“Sếp, thật trùng hợp. Cái cô Thẫm Nhược kia cũng vào đây ăn cơm.”
Thẫm Lục thông qua kính xe nhìn về phía cửa vào quán ăn, chỉ thấy bóng lưng chậm rãi của Thẫm Nhược. Anh chỉ nhìn, không nói.
…..
Lượt xem: 16
Số người xem: 15
Mã ID của bài viết này là: 36324