Chương 13: Boss Cũng Có Thể Trở Thành Thần Thú

       Mười năm, gần mười năm rồi, cô đã quen sống một mình, lâu lâu nhỏ Ngọc sẽ ghé nhà cô ở vài bữa. Hiện tại có người muốn xin vào ở trong nhà mình, Y Linh cảm thấy…

       Quan sát chị Viên, Y Linh nghĩ đến, nếu trong nhà có thêm chị và hai đứa nhóc kia cũng không tệ. Nhưng có một điều cần phải làm rõ:

            “Vì sao chị muốn tới đây? chồng chị cho phép chị ở đây à?”

            Y Linh vừa hỏi xong liền nhìn thấy ánh mắt rưng rưng và nụ cười chua xót trên mặt chị, Chị Viên cười gượng nói:

            “Nó (ý nói chồng chị) còn muốn chị nhanh một chút ra khỏi nhà để nó được dẫn con bồ của nó về nữa kia. Hôm qua nó nói nó muốn ly dị với chị. Nó nói nếu chị không đồng ý thì mỗi ngày nó sẽ đem các con của chị ra hành hạ, để cho chị biết cái gì là đau lòng.” Nói tới đây chị liền cười thành tiếng “Ha ha… con là con của nó với chị, vậy mà nó có thể mở miệng nói những câu như vậy, Linh, em nghĩ đã tới như vậy rồi chị còn có thể sống ở ngôi nhà đó được sao?”

            Y Linh nghe vậy thì thở dài, đồng thời cũng buồn bực, ừm… cô cũng biết, trên đời loại người nào cũng có. Nhưng tới mức độ này thì vẫn là khiến người ta không nhịn được mà bất bình dùm.

Cô cũng hiểu rõ, lúc này mà ly hôn chị sẽ không được cái gì cả, bởi vì ngôi nhà chị đang ở không phải chồng chị đứng tên, mà do ba mẹ chồng chị đứng tên. Luật pháp Việt Nam nhiều khi bất công như vậy đấy. Một người con gái gả cho người, sống mấy mươi năm nhưng khi ly dị lại ra đi với hai bàn tay trắng. Bởi vì nhà đang ở không phải chồng đứng tên, nên cái gì “của chồng công vợ” đều không có.

            Mà chị lại là người thất học, không quen biết nhiều, cũng không hiểu luật. Chỉ bị bên nhà chồng chị hăm he vài tiếng chị liền sợ hãi rồi.

            Bất quá cũng tốt, ly dị xong chị được phép mang theo hai đứa con đi.

            Y Linh cũng không chần chờ lâu mà gật đầu. Xong cô lại nói:

            “Em đồng ý cho chị mang theo con đến đây ở, còn tiền lương thì vẫn để nguyên đi, dù sao em cũng không thiếu vài triệu đó. Nhưng…. Chị cần phải làm giấy tờ đàng hoàng.” Y Linh nhíu mày nghiêm túc nói:

“Chị cần phải làm giấy tờ có công chứng rằng hai đứa con của chị từ nay sẽ do chị chăm sóc và chiếu cố, bên chồng của chị không được quyền cướp đoạt hay dành giựt lại.” Y Linh nhìn vẻ mặt khó hiểu của chị Viên thì kiên nhẫn nói tiếp:

            “Hiện tại chồng chị có tình nhân mới nên sẽ buông bỏ con chị, nhưng ai biết về sau hắn có đổi ý hay không? lỡ như lúc đó hắn đòi quyền nuôi con, lúc đó chị cũng khó mà phản đối lại được. Bởi vì bên chồng chị có điều kiện hơn chị, nếu thực xảy ra chuyện như vậy, quan toà sẽ nghiêng về phía chồng chị. Mà em… không muốn chị lại vướng phải lằng nhằng.”

            Nghe Y Linh nói xong, chị Viên cảm động gật mạnh đầu, ánh mắt đầy cảm kích hướng về phía Y Linh. Bị ánh mắt như vậy nhìn Y Linh cảm giác cơm nuốt vào bụng cũng không tiêu xuống nổi. Cô… thật không quen bị người ta dùng ánh mắt như vậy để nhìn.

………

            Cứ như vậy chị Viên dẫn theo hai nhóc con đến nhà Y Linh ở, lại nói, hai nhóc con này cũng cực đáng yêu. Đứa lớn tên Triệt, đứa nhỏ tên Miên. Đứa lớn sang năm đã học lớp hai, còn đứa nhỏ năm sau cũng có thể đi lớp lá mẫu giáo.

Từ khi có hai nhóc con này, cuộc sống của Y Linh cũng có thêm màu sắc. Những lúc cô rãnh rỗi thì sẽ đi ra sân sau cùng chơi với hai nhóc con, có thể nói, cô giống như lại trở về cái thời con nít. Không có sầu lo, không có bất an. Cứ thản nhiên vô tư tự tại.

            Bởi vì chơi với trẻ nhỏ, cho nên tâm tình của Y Linh cũng nhẹ đi rất nhiều, thời gian gần đây, nụ cười càng thường xuyên xuất hiện trên mặt cô.

            Mà thay đổi này của Y Linh đã làm cho mấy người Xích Diễm kinh ngạc. Mà nhất là Mỹ Ngọc, cô nàng thời gian này đi chụp ảnh ngoại cảnh ở tận An Giang, cho nên vẫn không biết trong nhà Y Linh có thêm thành viên mới. Thấy tâm tình Y Linh dạo này rất tốt, Mỹ ngọc lấy làm nghi ngờ, xong cô nàng cũng không mở miệng hỏi. Bởi Mỹ Ngọc lo sợ, sợ hỏi xong lại làm Y Linh nhớ tới chuyện buồn.

            Lại nói, từ ngày có hai đứa nhóc kia đến Y Linh liền cho hai nhóc ngồi cùng bàn ăn cơm với mình. Lúc đầu chị Viên lo sợ không dám, vì chị sợ hai đứa con ăn vung vãi sẽ làm Y Linh phật lòng.

            Nhưng khi thấy Y Linh vui vẻ cùng chúng ăn cơm, mà giống như còn ăn nhiều hơn lúc trước một chút, lo lắng trong lòng chị Viên mới buông xuống.                  

            ….

            Hôm nay vừa đăng nhập vào game Y Linh đã chạy một mạch tới ngôi nhà nhỏ do chính tay cô dựng ở trong rừng Mộc Lâm, sau đó mon theo đường cũ đi tới dòng suối ôn tuyền. Thay ra bộ trang phục mỏng, Y Linh liền thả người bước xuống ngâm suối ôn tuyền.

            Từ khi cô lên được tới cái cấp 15, cô liền có thể tự do ra vào khu rừng mà không bị cấm chế như lúc mới đầu nữa. Vì thế, mỗi ngày cô sẽ bắt Tiểu Lục chở cô về đây, cô sẽ ở lại ngôi nhà nhỏ chế dược và luyện tâm pháp, sau đó sẽ ra ngoài suối tắm.

            Mỹ Ngọc từ hôm bữa cùng Y Linh làm nhiệm vụ bảo tiêu xong thì đã bị NPC chủ thành giao cho một nhiệm vụ thân phận. Nghe đâu làm xong sẽ được tặng một bộ trang phục đẹp gì gì đó. Mỹ Ngọc là người thích ăn diện, cho nên cô nàng không hề nghĩ ngợi mà châu đầu làm nhiệm vụ liên hoàn trong cả tuần.

Ngồi ngâm mình trong ôn tuyền, Y Linh híp mắt hưởng thụ một phen. Từ khi vào game đến nay, thứ cô thích nhất chính là được ngắm phong cảnh đẹp đầy hùng vỹ, được tận mắt chứng kiến những thành cổ, những núi non trùng điệp. Cùng đó là những trang phục hoa lệ và những con người bằng số liệu chân thật sống động, mà quan trọng nhất là được ngâm mình trong dòng ôn tuyền ấm áp này. Nói thật, từ khi vào game cô liền bắt nguồn được cảm hứng đã bị mất, bắt đầu có cảm giác muốn viết một cuốn tiểu thuyết cổ trang. Có điều hiện tại vẫn chưa được, chưa đủ để cô có thể bắt đầu viết.

            Y Linh híp mắt tận hưởng cái cảm giác được nước ôn tuyền ấm áp vỗ về người, dần dần cô chìm vào giấc ngủ lúc nào không hay. Bỗng dưng lúc này, từ sâu trong rừng vang lên một tiếng gầm lớn, Y Linh giật mình mở choàng mắt. Đôi mắt còn mơ màng ngáy ngủ mang theo một tia kinh ngạc bất ngờ.

            Y Linh vội vã leo lên bờ rồi mặc quần áo vào, sau đó triệu hồi tiểu Lục ra, bảo nó mang cô đến chỗ có phát ra tiếng gầm.

            Tiểu Lục vì thường xuyên chạy nhảy trong rừng, cho nên nó rất quen thuộc đường đi nước bước. Chưa đầy mười phút đã chở Y Linh đến nơi phát ra tiếng gầm gừ kia.

            Y Linh ngồi trên lưng tiểu Lục nhìn xuống, bên dưới là hai con thú lớn đang đánh nhau. Một con có thân hình giống như con hổ, có điều cái đuôi nó to hơn và dày hơn một chút, con còn lại thì giống như một con khỉ, có điều…. nó quá là lớn, phải lớn gấp hai ba lần con hổ.

            Y Linh bảo Tiểu Lục nấp vào một bên ngọn cây rồi im lặng quan sát hai con phía dưới, cũng đồng thời dùng tâm thức nói chuyện với tiểu Lục.

            “Tiểu Lục, có chuyện gì mà chúng nó đánh nhau thế?”

            Tiểu Lục lúc này có bộ dạng rất phấn khích, hai con mắt nhỏ tròn vo của nó được mở lớn hết cỡ mà nhìn chằm chằm vào động tác và chiêu thức của hai con vật bên dưới, nghe Y Linh nói, nó hào hứng bừng bừng nói:

            “Chủ nhân, ở bên dưới là Hoàng Hổ Vương và Tinh Tinh Vương. Ngày trước khi ta còn mới cấp ba thì đã từng cùng chúng nó giao đấu, có điều bọn chúng rất là mạnh, cho nên ta không thể đấu lại chúng. Lúc ta bị thương nặng kia chính là bị chúng nó đánh đấy.” Tiểu Lục lại nói thêm:

“Nhưng ta cũng không biết vì sao hai con vật này lại giao đấu với nhau? Thật kỳ lạ, địa bàn của chúng không phải ở chỗ này. Chủ nhân, ta nghĩ có thể bọn chúng đang tranh giành cái gì đó!”

            Y Linh nghe thế liền càng nghi hoặc.

            “Tranh dành? Không phải boss chỉ là con số liệu thôi sao? Cũng đâu phải NPC, chúng làm sao có đủ thông minh để đi tranh giành này nọ?”

            Tiểu Lục vẫn chăm chú quan sát động tĩnh bên dưới, xong giống như nghĩ đến điều gì nó bật thốt lên.

            “Chủ nhân, chúng ta mau đến giúp con Hoàng Hổ Vương đi!”

            Y Linh nhíu mày: “vì sao phải giúp nó?”

            Tiểu Lục gấp gáp giải thích.

            “Chủ nhân, theo những gì truyền thừa lại, ta được biết. Trước khi Tiên Lão Nhân về trời thì có để lại một vài bảo bối cho nhân gian. Tương truyền, con boss nào sở hữu được bảo vật kia thì có thể từ con boss trở thành một con thần thú có sức mạnh vô cùng to lớn. Cho nên ở thế giới này, những con Boss điều không phải vô tri vô vị, mà chúng có thể có cảm xúc, có khi còn tranh giành đấu đá giành địa bàn. Mà nhất là, khi bọn chúng phát hiện ra bảo vật của Tiên Lão Nhân thì liền sẽ ẩu đả để tranh giành lấy.

            Chủ nhân, theo ta quan sát thì có vẻ con Hoàng Hổ Vương đã chiếm được bảo vật đó rồi. Bởi ta cảm nhận được trên người hắn phát ra một mùi vị của thần thú. Có điều làm ta không hiểu là…  Vì sao Hoàng Hổ Vương còn chưa biến thành thần Thú? Nếu hắn biến thành thần thú, kia con Tinh Tinh Vương sẽ không làm gì được nó.”

            Nghe Tiểu Lục nói, mắt của Y Linh sáng lên. Được rồi, cô thừa nhận cô đang có lòng tham. Chơi game lâu như vậy cô đương nhiên biết thần thú lợi hại thế nào. Nếu như cô có thêm một con, kia có thể để nó chơi cùng tiểu Lục, lúc cô bị người khác ức hiếp cũng có thể đem chúng nó ra hù doạ người ta.

            Vừa nghĩ thế, Y Linh liền xác nhận với tiểu Lục:

            “Tiểu Lục, ý ngươi là bảo ta thu phục con Hoàng Hổ Vương?”

            Tiểu Lục nghe Y Linh nói thì mắt sáng lên, gật mạnh đầu.

            “Đúng vậy chủ nhân, hiện tại người xuống dưới giúp nó một tay, sau đó chỉ cần dùng tâm thức câu thông với nó, rồi thuần phục nó. Ta tin, nếu là chủ nhân nó nhất định sẽ đồng ý đi theo người.”

 

<<                                 >>

Lượt xem: 16

Số người xem: 14

Mã ID của bài viết này là: 3124

TÁC GIẢ

Thích đọc các loại sách tài liệu về các lĩnh vực như, sử, y...
Thích ngôn tình, phim ảnh, nghe nhạc
Thích sáng tác truyện.
Ghét: Ồn ào, giả tạo, tham sân si..., mặc dù bản thân đôi khi cũng sẽ có mấy loại tính xấu này, nhưng vì thế nên càng thêm chán ghét và cố tu tâm dưỡng tính tốt.

TRUYỆN ĐƯỢC ĐỀ XUẤT

7 Comments

  1. avatar

    Y linh bắt đầu mở rộng lòng mình rồi , Ko biết quá trình thu phục hoàng hổ vương như thế nào ta , mong chương mới thanks Ni

  2. avatar

    hic, hic chỉ một chương thôi ư huhuhuhu……………..

  3. avatar

    truyen hay lam nang, iu nag qua ,thanks nang nhieu

  4. avatar

    nag da cho lai voi bon ta, ta mung qua,om om nang

  5. avatar

    Chị viên thật tội nghiệp nhưng may mắn đã gặp đc Y linh rồi. Bây giờ cô ấy đã có khả năng giúp người khác thật mừng vì cô ấy đã vui vẻ lại?

    1. avatar

      ừm, về sau chị Viên sẽ trở thành cánh tay đắc lực cho Y Linh á.

Để lại một bình luận

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *

Website này sử dụng Akismet để hạn chế spam. Tìm hiểu bình luận của bạn được duyệt như thế nào.

error: Content is protected !!