Chương 13: Cứu người nhảy lầu
Trên đường tới bệnh viện, tôi chợt nhìn thấy một người rất quen, nhìn kỹ, hóa ra là bác Thông cha của sếp Cao.
Vốn tôi cũng tính không để ý mà đi tới bệnh viện thăm dì Ngọc, nhưng khi nhìn dáng vẻ kỳ lạ của bác Thông, tôi đột nhiên có linh cảm xấu. Cũng vừa lúc làm tôi nhớ lại một chuyện.
Hình như… hình như trong phim có một cảnh là bác Thông muốn nhảy lầu tự tử, lúc đó bác ấy nói là bác ấy giết vợ của sếp Cao, nhằm gánh tội thay cho sếp Cao.
Vừa nhớ tới tình tiết này, tôi vội vàng đối tài xế taxi hô to: “Dừng xe! Mau dừng xe!”
Vừa nói tôi vừa móc tiền trong túi, nhét vội cho tài xế, chờ xe vừa dừng, tôi liền bước nhanh xuống, sau đó chạy theo phương hướng của bác Thông.
Tôi thấy bác vào thang máy đi thẳng lên tầng cao của tòa nhà. Tôi cũng vội vàng bấm thang máy để đi theo, nhưng thang máy đang bị kẹt. Tôi lo quá, cho nên lựa chọn chạy thang bộ.
Từ hồi xuyên vào thân thể này tới nay, tôi rất ít vận động nhiều như vầy, nhiều nhất của tôi chính là chạy xe đạp. Chứ nào có vừa chạy vừa leo cầu thang thế này đâu. Tôi mệt, đầu óc cũng muốn hoa lên. Nhưng tôi vẫn cố gắng hướng tầng cao trên sân thượng mà chạy.
Vừa chạy, tôi vừa lấy cái điện thoại cùi bắp của mình ra, bấm dãy số quen thuộc của chị Thục Hoàng, ấn nút gọi. Rất nhanh đã nghe giọng chị.
“Chị đây, có chuyện gì không Hạ Anh?”
Tôi vừa chạy vừa hổn hển nói nhanh: “Chị Thục Hoàn, em vừa thấy bác Thông ba của sếp Cao, bác ấy rất kỳ lạ, bác ấy… bác ấy đi lên sân thượng của một tòa nhà cao, nhìn giống như… giống như muốn tự tử vậy. Em đang chạy theo bác ấy, chị, em có nên… có nên báo cảnh sát không?”
Nếu chỉ nhìn thấy bác Thông thôi tôi cũng sẽ không đưa ra phỏng đoán như vậy. Nhưng vì tôi nắm rõ nguyên tác, cho nên tôi mới dám nói phỏng đoán của mình.
Chị Thục Hoàn nghe xong tựa hồ cũng thật kinh sợ, tôi nghe giọng chị hấp tấp cùng lo lắng mà nói nhanh: “Em đang ở đâu? Mau ngăn bác ấy lại. Chị sẽ liên lạc với sếp Cao và mọi người!”
Tôi gật đầu, vừa thở hổn hển vừa mở miệng: “Em biết rồi, em đang chạy theo bác ấy đây! Bác ấy đi thang máy, em chạy cầu thang bộ.”
Giọng chị Thục Hoàn cũng hấp tấp: “Em chạy nhanh theo, đừng để bác ấy làm chuyện dại dột!”
“Dạ!”
Vừa nói xong câu này, cũng liền hì hục hì hục dùng toàn bộ sức bình sinh mà chạy lên.
Leo cầu thang thật sự không dễ dàng, chạy cầu thang càng mệt. Dựa vào tốc độ chạy của tôi, tôi nghĩ tôi mà lên tới chắc cũng không kịp cản bác lại.
Quả nhiên, lúc tôi lên tới sân thượng, thì bác Thông đã một thân một mình tiêu nghiên đứng ở bên ngoài lan can. Lúc này chỉ cần có một cơn gió mạnh thổi tới, sợ rằng bác Thông sẽ đi theo cơn gió mà bay xuống.
Lúc này phía bên dưới tòa nhà cũng có người đã phát hiện ra bác, cũng đã gọi điện báo cho cảnh sát khu vực. Tôi đã nghe thấy tiếng loa cảnh báo của cảnh sát từ bên dưới, ẩn ẩn tôi còn nghe được tiếng hoảng sợ trầm trồ xì xào của nhiều người.
Nhìn bác Thông chơi vơi đứng ở đó, tôi cũng thật sự hoảng sợ, nhưng tôi biết, càng vào lúc thế này tôi càng phải bình tĩnh. Hít sâu, thở ra, hít sâu, thở ra. Chờ hồi phục lại một chút thể lực, tôi mới chậm chạp bước về phía bác.
Bác Thông nghe tiếng bước chân, liền quay đầu nhìn, thấy tôi đi tới, liền chỉ vào tôi hô lớn: “Không được lại đây? Không được tới gần, nếu không, nếu không tôi sẽ nhảy xuống!”
Tôi đứng lại, giơ tay bình ổn tâm tình bác, cười hòa hoãn nói: “Bác là bác Thông phải không? Bác làm gì ở đây? Bác có nhớ cháu là ai không?”
Tôi hỏi xong câu này, đã thấy bác Thông bớt kích động mà nhìn kỹ tôi, trong mắt nhiều hơn một tia tìm tòi, bác lại hỏi: “Cô… cô là ai? Tôi không nhận ra cô, không biết cô. Cô là ai? Không được tới đây!”
Tôi lại cười với bác, chân vẫn đứng yên như cũ. Tôi nhẹ giọng nói: “Cháu không đi ra đó đâu, bác cứ bình tĩnh!” Xong lại nói tiếp: “Cháu là cấp dưới của sếp Cao, đã từng gặp qua bác một lần, bác không nhớ cháu sao?”
Nghe tôi nói tới con bác, mắt bác Thông sáng hơn một chút, bác gấp gáp hỏi: “Cô nói cái gì? Cô là đồng nghiệp với con trai tôi à? Có thật vậy không? Nếu vậy, cô mau điện cho nó, gọi nó tới đây đi, tôi có chuyện muốn nói với nó!”
Tôi cười với bác, lấy điện thoại bấm nút gọi cho chị Thục Hoàn, mới nói với bác.
“Được rồi, cháu đang gọi cho sếp Cao đây, bác chờ một lát sếp Cao sẽ tới!” Tôi vừa nói xong thì chị Thục Hoàn cũng đã nghe máy, tôi liền đối với chị nói.
“Chị Thục Hoàn, bác Thông thực sự muốn… chị, bác ấy nói muốn gặp sếp Cao!”
Chị Thục Hoàn lo lắng nói với tôi: “Chị đã điện cho bác sĩ Cổ và madam Nhu để họ đi báo với sếp Cao rồi. Em ở đó, cố gắng kéo dài thời gian có biết không? Nhớ, đừng làm bác ấy kích động!”
Tôi “Dạ” một tiếng.
“Bác Thông, cháu đã nhờ người đi gọi cho sếp Cao rồi, bác… cháu hứa sẽ không đi ra đó, cho nên bác đứng cẩn thận một chút, đừng có kích động, nếu bác kích động lỡ như xảy chân rơi xuống, thì bác sẽ không chờ được tới lúc sếp Cao tới đấy, chuyện bác muốn nói muốn làm cũng sẽ không được nữa. Bác Thông, bác cần phải thật bình tĩnh và cẩn thận, đi xích vào bên trong một chút và ngồi xuống đi có được không? Cháu hứa, cháu sẽ đứng yên ở đây mà không đi ra đó.”
Tôi vừa nói xong câu này, bác Thông giống như cũng bị thuyết phục, bác thấy tôi chỉ đứng yên mà không có ý định đi ra, bác cũng bớt đề phòng, liền di chân đứng xích vào bên trong một chút, và từ từ ngồi xuống. Chính là đang lúc bác vừa ngồi xuống đó, cũng vừa lúc có hai anh cảnh sát khu vực chạy lên tới.
“Này ông ơi, ông cẩn thận một chút, ngoài đó nguy hiểm lắm, ông mau trèo xuống đi!” Một trong hai người cảnh sát vừa lên liền muốn chạy lại chỗ bác Thông đem bác ấy kéo vào, nhưng bị bác Thông chỉ tay ngăn lại. Bác thông nhìn thấy cảnh sát muốn đi ra kéo mình vào, liền nóng nảy di chân xích ra bên ngoài kia, giọng vừa kinh vừa hoảng.
“Đừng bước tới gần, không được tới đây, các người mà tới đây, tôi sẽ… sẽ nhảy xuống dưới đó đó!”
Hai người cảnh sát nghe vậy, vội vàng dừng bước chân. Vừa hay chỗ họ dừng cách tôi vài bước.
Hai người cảnh sát vừa quay đầu thấy tôi, liền dùng ánh mắt nghi ngờ dò xét: “Cô là ai? Ở đây làm gì? Đã xảy ra chuyện gì với bác ấy?” Bộ dáng như hỏi cung tôi vậy.
Tôi còn chưa trả lời, bác Thông đã thay tôi trả lời.
Bác chỉ ngón tay về phía tôi, rồi đối với hai người cảnh sát mới tới nói:
“Không được la cô bé đó, nó là đồng nghiệp của con trai tôi, nó đang điện thoại cho con trai tôi tới!”
Hai người cảnh sát nghe vậy, càng dùng ánh mắt nghi ngờ nhìn tôi, tôi mím môi không phản ứng. Một trong hai người lại hỏi.
“Cô là đồng nghiệp của con trai bác ấy? Vậy cô có biết lý do vì sao bác ấy trèo lên đó hay không? Cô có điện cho con trai bác ấy hay chưa?”
Tôi nhíu đầu mày gật đầu với hai người cảnh sát đó, tôi không thích thái độ như nhìn tội phạm của hai người đó nhìn mình. Cho nên chỉ đơn giản ngắn gọn nói:
“Tôi đã liên lạc với cảnh sát rồi, con bác ấy rất nhanh sẽ tới. Hai người trước hãy gọi điện cho xe cứu hỏa để bọn họ chuẩn bị cứu hơi an toàn, còn bây giờ hai người cũng đừng nói cái gì hay làm cái gì khiến bác ấy bị xúc động!
Hai người cảnh sát liếc nhìn tôi, nghiêm giọng nói: “Chúng tôi biết phải làm gì, không cần cô dạy bảo!”
Lượt xem: 19
Số người xem: 16
Mã ID của bài viết này là: 16287
Cảnh sát mà như vậy là không được rồi.