Chương 20: Vụ án cái xác trong
túi nilon 3
Cũng vào lúc này, Thinh Thinh kinh hỷ kêu lên: “Sếp Cao, em tìm được cái nút này, trên nút còn có sợi chỉ nữa!”
Giọng của Thinh Thinh khá lớn, dẫn lấy sự chú ý của nhiều người, trong đó có tôi. Tôi quay đầu nhìn lại, Thấy Thinh Thinh cầm cây kẹp một chiếc cúc còn dính theo sợi chỉ dài tầm 5cm.
Sếp Cao cũng chú ý tới cái nút này, một tay anh vươn ra cầm lấy bàn tay đang cầm kẹp của Thinh Thinh, xoay qua xoay lại nhìn vào cái nút. Ma dam Nhu ở bên cạnh cũng tập trung nhìn, xong liền nói ra phán đoán:
“Rất có thể trong lúc dằn
co đã vô ý kéo đứt.”
Sếp Cao cũng nói: “Lấy về xét nghiệm đi, luôn tiện coi trong nhà này có cái áo nào bị đứt nút hay không.”
Thinh Thinh cười híp mắt hô: “Dạ!”
Lúc này chị Thục Hoàn cũng đi tới nói:
“Em đã kiểm tra rồi, không có dấu vết bị cạy cửa”
Lại nghe sếp Cao nói với madam Nhu:
“Madam, lúc nãy khi chúng ta vào đây cửa vẫn chưa đóng kín. Rõ ràng là do người đi ra vội quá cho nên mới không kịp đóng cửa. Dựa vào tình hình này, tôi suy đoán rất có thể nơi này chính là hiện trường gây án thứ nhất.” Dừng một chút sắp xếp lại suy đoán, anh nói tiếp.
“Sau khi xảy ra án mạng, có người muốn dời xác đi chỗ khác. Nhưng… căn nhà này thật sự rối quá, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, có bao nhiêu hung thủ, cô cho tôi thời gian để xâu chuỗi lại mọi việc đã”
Ma dam Nhu gật đầu.
….
Thu thập chứng cứ hơn nữa ngày, vật chứng thu về rất nhiều. Lúc trên xe trở về sở, mọi người đều thảo luận về vụ án, mà lúc này, cái bụng của tôi lại không biết tiết chế, nó phản kháng đòi ăn.
“Ọt!” một tiếng từ bụng tôi phát ra, cả xem phút chốc yên lặng hẳn dồn mắt nhìn về phía tôi. Tôi hơi bị xấu hổ cười ngượng gãi gãi đầu.
Sếp Cao đột nhiên lên tiếng: “Được rồi, muốn làm gì thì cũng phải có sức mới làm. Cậu Quốc Minh, cậu chạy xe tới quán ăn nào đó, chúng ta ăn xong hãy về!”
Thinh Thinh vừa nghe câu này, thích thú hô lên: “Hoan hô, tốt quá, em cũng đang rất đói, còn đang lo trở về căn tin trễ quá sẽ không còn đồ ăn ngon để ăn!”
….
Sau khi xét nghiệm và giám định các vật chứng, sếp cao liền tập hợp thành viên trong vụ án lần này tới thảo luận.
Trên bàn là những vật chứng đã được giám định, chị Thục Hoàn chậm rãi hướng mọi người nói về những manh mối quan trọng của vụ án này.
“Tổ giám định đã có kết quả, ở tại hiện trường có tất cả là mười dấu vân tay. Một người được xác nhận là của nạn nhân tên Joe, người còn lại là người bị thương là cô Mon, tám người còn lại vẫn chưa biết rõ, phải đợi cảnh sát tiếp tục theo dõi.”
Lúc này anh Quốc Minh cầm theo tài liệu đi tới: “Sếp cao”
Sếp Cao nhìn qua, “Có phát hiện mới à?”
“Bên
bác sĩ Cổ đã đưa móng tay của Joe tới, phát hiện
trong móng tay có biểu bì của con người, bây giờ Tina
đang xét nghiệm ADN, ngoài ra chúng tôi còn tìm được
loại vật liệu phản quang màu xanh dính trên nút áo kim
loại của tên Joe, chúng tôi đã kiểm tra và xác định
đó là sơn móng tay.
Chị
Thục Hoàn suy đoán: “Có khi nào tên Joe và Mon ấu đả
để lại không?”
Anh
Quốc Minh nói: “Tôi còn phát hiện trên móng tay của
Tên Joe còn có sợi quần áo, xác định được giống với
sợi quần áo trên áo mà cô Mon đang mặc.”
Sếp Cao liền nói: “Tên Joe và Mon là quan hệ nam nữ, thường xuyên có tiếp xúc, để lại sơn móng tay và sợi áo cũng không có gì lạ. Trừ phi có chứng cứ mang tính quyết định hay hướng dẫn.” Xong sếp Cao chỉ vào cây gậy bóng chày, hỏi:
“Trên cây gậy bóng chày có
phát hiện gì không?”
Anh Quốc Minh đáp lời: “Trên cây gậy bóng chày có tổ chức biểu bì của tên Joe, với lại vân tay của Joe và Mon nữa.”
Sếp Cao trầm tư: “Kết luận ban đầu của bác sĩ cổ là tên Joe bị vật cứng đập mạnh vào sau gáy dẫn tới cái chết. Giờ trên cây gậy bóng chày đó có tổ chức biểu bì của tên Joe, cho nên rất có thể là hung khí.”
Thinh Thinh nghe xong liền phát biểu: “Trên cây gậy có vân tay của Joe và Mon, tên Joe thì không thể tự đánh chết mình…” Thinh Thinh giống như suy nghĩ, rồi đột nhiên nói: “Không lẽ hung thủ là cô Mon?”
Mọi người nghe Thinh Thinh suy đoán thì trầm mặt, biểu cảm tựa như cũng bắt đầu suy đoán theo hướng này. Chỉ có tôi vẫn không cho là như vậy. Bởi tôi biết rõ hung thủ trong vụ này là ai, và một vài vấn đề liên quan tới cái chết của tên Joe. Cho nên tôi có mục tiêu đều tra rõ ràng, không giống mọi người vẫn còn mờ mịt suy đoán nhiều hướng.
Chỉ là lúc này vết thương chí mạng còn chưa hiện rõ, bên bác sĩ Cổ còn chưa có thông tin chính xác về vết thương chí mạng này, cho nên lúc này tôi chỉ có thể chờ đợi.
Mà lúc này, bên tổ điều tra
cũng đã báo tin về, nói rằng cô Mon đã tỉnh lại.
Thông qua lời khai và lấy khẩu cung, phát hiện ra mẹ của
cô Mon cũng đã từng tới nhà của nạn nhân tên Joe vào
hôm hắn bị hại. Bà nói bà tới đó để kêu tên Joe
tha cho con gái bà, đừng rủ rê con gái của bà nữa. Sau
đó tên Joe cùng bà có xảy ra tranh chấp, tên Joe còn đánh
bà bị bầm tím cánh tay.
Lời khai là như vậy, tuy
rằng hai mẹ con của cô Mon đều hô mình bị oan, mình
không có giết người, nhưng tạm thời vẫn bị madam cho
lệnh tạm giam chờ điều tra.
Mấy thông tin có liên quan tới vụ án này đều được chuyển qua phòng pháp chứng bên chúng tôi, cho nên tôi nắm tin tức khá nhanh. Bởi vậy thời điểm bác sĩ Cổ phát hiện phát hiện thêm một vết thương khác, nói rằng vết thương đó mới là vết thương chí mạng, thì đã vội gửi tin tức qua phòng pháp chứng. Sếp Cao lại tập họp mọi người lại thảo luận về vấn đề này. Tôi nhìn bản báo cáo, rốt cuộc biết được những thứ cần thiết đều đã có đủ, lúc này chỉ cần tìm cách chỉ điểm cho mọi người là được.
Phát hiện vết thương chí mạng mới, mà hình dáng vết thương có hình răng cưa. Tạm thời trong số vật chứng mang về không có vật chứng nào có hình dạng tương tự, cho nên sếp Cao liên hệ với tổ điều tra, hẹn với nhau chiều nay sẽ tới hiện trường vụ án để điều tra và tìm vật chứng hung khí. Người đi cùng trong chuyến này gồm có sếp Cao, chị Thục Hoàn, Thinh Thinh cùng với tôi.
Thời đểm ngồi xe tới hiện trường, dọc đường đi, liền gặp xe của nhóm người bên tổ điều tra dừng ở bên đường, tựa hồ xe chết máy.
Sếp Cao dừng xe, chúng tôi đi xuống hỏi thăm. Anh Thẩm nói xe đã chết máy.
Sếp Cao đi tới nhìn nhìn một lát, chỉ điểm một hồi, rốt cuộc xe đã nổ máy trở lại, người bên tổ điều tra lại trầm trồ khen ngợi sếp Cao một hồi, nói rằng anh là một người cái gì cũng biết. Là bách khoa toàn thư.
Tôi đứng cạnh xe nhìn mọi người dùng ánh mắt hâm mộ kính ngưỡng sếp Cao, nhìn ánh mắt Madam Nhu tựa hồ có chút gì đó, tôi thầm nở nụ cười. Nhìn xem, lúc này hai nhân vật chính đã bắt đầu dần có thiện cảm với nhau rồi.
Lúc xem phim này, tôi thích nhất là madam Nhu và sếp Cao, thích nhất cặp đôi này. Madam Nhu thì xinh đẹp, thông minh, rộng rãi còn hào phóng, cũng rất hòa đồng, và cũng rất tốt bụng, chỉ có khuyết điểm nhỏ là hơi bị nóng tính.
Còn sếp Cao, tôi cảm thấy người đàn ông như sếp Cao là rất tốt, trên đời rất khó tìm được một người đàn ông tốt như vậy. Không nói tới vấn đề nghề nghiệp ổn định hay trong tay có nhiều tiền, chỉ nói tới tính cách. Anh bình tĩnh, anh tốt bụng, học thức uyên bác, còn là một người rất chung tình. Tuy rằng.. ngoại hình không thể so với những người khác, nhưng tôi cho rằng anh như vậy vẫn đạt được con số điểm mười tuyệt đối.
Lượt xem: 19
Số người xem: 17
Mã ID của bài viết này là: 16802