Chương 23: Bị thương

Đột ngột bị điểm tên, tôi hơi sửng sốt một chút, tôi còn tưởng hai người họ quên mất sự có mặt của tôi rồi chứ. Nghĩ nghĩ một lát, tôi đáp.

“Thực ra còn có một cách thế này!” Nói một câu, tôi liền tiến tới cầm lấy cây gắp trên tay của bác sĩ Cổ. Lùi lại vài bước, ngồi thụp xuống, đem nó đặt ở trên đất. Sau đó ngước đầu nhìn lên hai người.

Bác sĩ Cổ và sếp Cao đứng ở bên trên nhìn xuống thôi, ánh mắt chuyên chú chờ đợi.

Tôi nhìn hai người, nghiêm túc mà nói:

“Nếu cầm thứ này đánh vào đầu nạn nhân, thì sẽ không thể tạo thành thương tổn bởi vì vật này vừa nhỏ vừa nhẹ. Nhưng nếu…” Nói tới đây, tôi lấy bàn tay của mình ấn vào cây gắp trên đất, đè mạnh xuống một chút. Sau đó cầm theo cây gắp đứng lên, xòe bàn tay mà ban nãy mình ấn vào cây gắp có răng cưa đó giơ ra trước mặt sếp cao và bác sĩ Cổ, nói:

“Nhưng nếu vật này nằm ở trên đất, và nạn nhân là té ngã đập mạnh ót xuống. Có phải sẽ có khả năng hay không?”

Nhìn mấy dấu răng cưa hằn nhẹ trong lòng bàn tay của tôi cùng với lời của tôi nói. Bác sĩ Cổ lẫn sếp Cao đều kinh ngạc, đôi mắt lóe sáng. Bác sĩ Cổ nhanh tay hơn, giữ lấy bàn tay của tôi, cúi người kề sát vào nhìn. Sếp Cao cũng nắm bàn tay của tôi, lật lật nhìn một chút, rồi gật gù.

“Loại khả năng này… rất hợp lý!” Nói một câu, nhưng rất nhanh sếp đã bàn ra.

“Bất quá hung khí chắc không phải vật này, bởi độ dày răng cưa mỏng, cơ bản không thể tạo thành hình răng cưa trên da đầu…”

Bác sĩ Cổ gật gù. Sếp Cao lại nói:

“Nhưng chúng ta có thể đi theo hướng này mà tìm hung khí. Rất có thể hung khí là một thứ gì đó trên sàn nhà. Thâm, cậu gọi điện nói cho ma dam Lương Tiểu Nhu biết đi, để cô ấy cho người bên tổ điều tra tìm kiếm theo hướng này.” Nói với bác sĩ Cổ xong, sếp Cao liền quay đầu nhìn tôi, cười khen nói:

“Tốt lắm, bình thường không nói nhiều, nhưng khi lên tiếng, luôn nói ra trọng điểm!”

Tôi nghe sếp khen, không thấy tự hào mà ngược lại còn cảm thấy một chút hổ thẹn.

Vì có hướng điều tra mới, cho nên sếp Cao và sếp Cổ nói phải trở về. Tôi không có xe, tự nhiên được sếp lôi kéo đi chung.

Nhưng thời điểm đi tới thang máy cuốn, nhìn nhìn thang máy, tôi nghĩ, hay là lúc này…

Vừa nghĩ thế, tôi liền nhìn theo bóng lưng đỉnh đạc của hai người đàn ông ở phía trước cách mình một mét. Hai người họ đã bước lên thang cuốn.

“Sếp Cao, bác sĩ Cổ!” Tôi gọi một tiếng.

Hai người nghe tiếng gọi liền quay đầu nhìn về phía tôi. Tôi không bước lên than cuốn mà đứng nguyên ở đó, chỉ chỉ xuống đất chỗ mình đang đứng. Vị trí tôi đang đứng đã là bước vào khu vực than cuốn rồi, nền phía dưới chân có hình răng cưa dài theo chiều ngang.

Sếp Cao và bác sĩ Cổ còn chưa hiểu ý tôi là gì, tôi đang định mở miệng nói chuyện với họ, thì phía sau chợt vang lên âm thanh cười đùa: “Thằng quỷ đứng lại!” Âm thanh khá lớn, cũng thật gần với mình, tôi theo bản năng quay đầu nhìn lại.

Vừa quay đầu, liền nghe một tiếng hô to: “Tránh ra!” vang lên sát bên tai, một cậu thiếu niên độ chừng mười mấy tuổi đang vội vã chạy tới, thời điểm chạy ngang qua tôi bởi vì chen lấn giành đường mà dùng cánh tay cọ vào tôi một cái. Nói cọ, thay gì nói vô ý đẩy trúng.

Đột nhiên bị đẩy, tôi mất thăng bằng mà lảo đảo ngã về phía trước thang cuốn. Hoảng hốt kêu lên một tiếng, mắt nhắm chặt lại, nghĩ rằng lần này thế nào cũng bị thương. Thang cuốn đang chạy mà té như vậy…

Nhưng tôi không bị té đau như mình tưởng, mà rất nhanh đã cảm nhận được có người nhào tới đỡ lấy thân thể mình, còn mang theo âm giọng lo lắng nói “Cẩn thận!”

Tôi cảm nhận được một bàn tay đàn ông đang giữ chặt eo mình, một tay khác đỡ lấy vai, ngăn cho mình té xuống.

“Cô không sao chứ?” Tôi còn đang bàng hoàng thì tiếng sếp Cao vang lên ở sát bên tai. Nghe tiếng, tôi theo bản năng ngẩng đầu nhìn lên.

Vừa ngẩn đầu, liền cảm giác bờ môi của mình qua quẹt vào thứ gì đó mềm mềm, ấm ấm, cũng không biết là chạm vào cái gì, bên mũi lại nghe được mùi hương nam tính, mà trước mắt, gương mặt tròn tròn của sếp Cao đang kề thật sát mặt mình, trong mắt thì lo lắng, mà biểu tình lại giống như… có chút sửng sốt cùng với xấu hổ rối rắm?.

Mất mười giây tôi mới lấy lại bình tĩnh, mới hiểu được mình không bị té, là được sếp Cao đỡ. Hiện còn đang bị sếp ôm ở trong lòng.

Đôi mắt vừa chuyển, lại nhìn thấy biểu cảm kỳ quái của bác sĩ Cổ đứng ở bên cạnh, đôi mắt của anh đang đảo qua đảo lại giữa tôi và sếp Cao.

Tôi mới chợt nhớ mình còn đang được sếp Cao “ôm”, vội vịn vào ngực sếp Cao rồi đứng thẳng dậy, xấu hổ nói: “Xin.. xin lỗi, cảm ơn sếp!” Nhưng còn chưa tách ra đứng vững, thì một cổ đau xót ở cổ chân truyền tới khiến tôi chao đảo, một lần nữa ngã vào vòng tay của sếp Cao. Tôi… bị trật chân rồi.

Sếp Cao đỡ vội, lo lắng hỏi: “Cô không sao chứ?” Mà bác sĩ Cổ cũng chuyển mắt nhìn xuống mắt cá chân của tôi kiểm tra.

Hôm nay tôi mặc chiếc quần jean xanh ống bó, mang đôi giày gót vuôn hai tất. Lúc này ở mắt cá chân của tôi có chút sưng đỏ. Bác sỉ Cổ nhìn xong rồi nói: “Có lẽ cô bị trật cổ chân rồi!” Sau đó lại mở miệng trách: “Mấy đứa nhỏ này, thật là không biết nguy hiểm gì cả.”

Vừa lúc này thang cuốn đã chạy xuống tới bên dưới, Sếp Cao liền nói: “Ra thôi! Tôi đưa cô đi bệnh viện!” Nói xong liền dìu đỡ tôi đi ra.

Tôi gật gù nương theo lực đỡ của sếp Cao mà cà nhắc bước theo ra khỏi thang cuống. Chỉ là… vì sao tôi cảm thấy biểu cảm của sếp Cao cùng bác sĩ Cổ có chút kỳ quái?

Vừa rồi… đã xảy ra chuyện gì kỳ lạ sao? Hình như là không có ah. Tôi xém bị ngã được sếp Cao đỡ lại, tôi bị trật chân, xếp Cao đỡ tôi. Như vậy… có cái gì kỳ quái sao?

Ba người bước ra khỏi than cuốn cũng chưa rời đi mà còn đứng lại. Không khí có chút kỳ quái. Cũng may, bác sĩ Cổ nhanh chóng ngồi xuống, cẩn thận xem xét mắt cá chân của tôi, sau đó nói:

“Đúng là đã bị trật khớp rồi, trước vào bệnh viện đi!” nói dứt câu lại quan tâm hỏi tôi.

“Có đau lắm không?”

Nghe bác sĩ Cổ hỏi, tôi nhìn xuống chân của mình, rồi cười lắc lắc đầu: “Không đau lắm, thật xin lỗi, lại làm phiền hai anh rồi.”

Sếp Cao vừa đỡ tôi vừa thở dài nói: “Ơn nghĩa cái gì, đi thôi, tôi đưa cô đi bệnh viện!” nói xong liền hơi buôn tôi ra, tôi còn chưa kịp phản ứng, anh đã bế tôi lên, là bế theo kiểu công chúa.

Tôi hoảng hốt, theo bản năng choàng tay ôm lấy cổ của sếp Cao để tránh bị sếp ném té. Mắt mở to mở to vì kinh ngạc. Mà bác sĩ Cổ đứng ở bên cạnh lại tiếp tục nở nụ cười quái quái.

Sếp Cao không để ý tới anh, nhấc chân bước đi. Bác sĩ Cổ như nén cười một lúc, rồi mới nhấc chân đuổi theo sánh vai đi cùng tôi và sếp cao.

Tôi lúc này vẫn có chút choáng váng vì chưa kịp phản ứng. Bị sếp Cao ôm, lần đầu tiên trong đời tôi được người đàn ông ôm trên tay, … à.. mà không. Phải nói từ lúc tôi trưởng thành tới nay lần đầu tiên được người khác ôm bế. Cái loại cảm giác này… thật phức tạp!

Đời trước thân hình tôi béo mập, nặng như vậy, ai bế nổi? Mấy lúc trong văn phòng có đồng nghiệp nữ bị bệnh bị ngất xỉu, nhìn đồng nghiệp nam chạy tới ôm bế đồng nghiệp nữ lên đưa vào phòng y tế mà tôi hâm mộ muốn chết. Trước đó tôi cũng từng vì làm việc quá độ mà kiệt sức tới ngất xỉu, nhưng… tôi không được ôm bế như vậy, mà bị mọi người khiêng kéo lên một chiếc xe đẩy thường dùng đẩy giấy tờ này nọ mà đẩy tôi đi. Thật sự rất mất hình tượng.

Cũng từ lúc đó, tôi bắt đầu luôn luôn tự nhắc nhở mình, tuyệt đối đừng để bị ngất xỉu.

Mà hiện tại… được một người đồng nghiệp nam bế mình, cái cảm giác đời trước cầu mà không có đời này lại đột nhiên có này.. thật sự… thật sự… rất… phức tạp. Chỉ là thời điểm sếp Cao ôm tôi đi tới cửa tự động ra vào, tôi mới chợt nhớ, nhiệm vụ còn chưa hoàn thành ah.

“Sếp Cao, khoan đã!” Tôi vội kêu lên một tiếng.

Sếp Cao bị tiếng kêu của tôi làm cho giật mình, cúi xuống nhìn tôi, dùng ánh mắt hỏi tôi có chuyện gì.

Chương kế>>>

Lượt xem: 19

Số người xem: 19

Mã ID của bài viết này là: 16897

TÁC GIẢ

Thích đọc các loại sách tài liệu về các lĩnh vực như, sử, y...
Thích ngôn tình, phim ảnh, nghe nhạc
Thích sáng tác truyện.
Ghét: Ồn ào, giả tạo, tham sân si..., mặc dù bản thân đôi khi cũng sẽ có mấy loại tính xấu này, nhưng vì thế nên càng thêm chán ghét và cố tu tâm dưỡng tính tốt.

TRUYỆN ĐƯỢC ĐỀ XUẤT

1 Comment

  1. avatar

    Tới đoạn hồi hộp

Để lại một bình luận

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *

Website này sử dụng Akismet để hạn chế spam. Tìm hiểu bình luận của bạn được duyệt như thế nào.

error: Content is protected !!