Chương 79: Ngọc bài đệ tử Kiếm Tông

Người dịch: Ni

 

“Kiếm?” Phương Đông Mặc kinh ngạc nhìn ngọc bài trong tay Tô Vi Nguyệt, ngữ khí mang theo vài phần không chắc chắn: “Là chữ Kiếm sao?”

“Đúng vậy,” Tô Vi Nguyệt gật đầu, thần sắc có chút ngưng trọng, “Ta từng gặp qua loại ngọc bài này.”

Phương Đông Mặc cũng khẽ cười: “Thật trùng hợp, ta cũng từng gặp qua.”

Trong tu chân giới, đa số người đều nhận ra loại ngọc bài khắc chữ Kiếm này, bởi đó chính là tín vật thân phận của đệ tử Kiếm Tông.

Phương Đông Mặc lộ vẻ vui mừng: “A cha thế nhưng là đệ tử Kiếm Tông, thật quá tốt.”

Kiếm Tông là tông môn mạnh nhất trong tu chân giới, bao người mong muốn có thể kết giao.

Tô Vi Nguyệt bĩu môi: “Chỉ dựa vào nửa khối ngọc bài thì sao chứng minh được thân phận a cha? Hơn nữa, không chừng a cha còn có thù oán với Kiếm Tông.”

Phương Đông Mặc tấm tắc: “Ta biết trước kia ngươi từng bị đệ tử Kiếm Tông cướp mất đồ, cho nên trong lòng mang ấn tượng xấu. Nhưng đổi góc độ khác mà nghĩ, nếu chúng ta thật sự có quan hệ với Kiếm Tông, về sau gặp lại những kẻ từng cướp đồ của ngươi, chẳng phải ngươi sẽ thêm vài phần tự tin hay sao?”

Tô Vi Nguyệt hừ lạnh: “Kiếm Tông có đến một trăm linh tám phong, kiếm tu đông vô số, có chút quan hệ thì đã có thể chống lưng chắc chắn sao?”

Phương Đông Mặc chỉ vào Diệp Phong đang bị trói dưới đất: “Ta thấy a cha này, hẳn không phải kiếm tu tầm thường.”

Tô Vi Nguyệt trầm mặc. Quả thật nhìn hắn rất khác, linh thức cùng linh kiếm vốn chẳng mấy ai sở hữu, nhưng mà…

“Hắn hiện tại đến ký ức cũng không còn,” Tô Vi Nguyệt thở dài.

Phương Đông Mặc liền nói: “Cho nên chúng ta phải sớm giúp hắn tìm lại ký ức. Vả lại, cho dù a cha thực sự có thù với Kiếm Tông cũng chẳng sao, ngươi một người, hắn một người, chúng ta chẳng phải vừa khéo thành cả nhà là kẻ thù Kiếm Tông sao.”

Tô Vi Nguyệt: …

Nàng thật sự không muốn bình luận lời vô liêm sỉ kia, ánh mắt lại rơi xuống khối lệnh bài màu đen trong tay hắn. Lệnh bài này không khắc văn tự, nhưng ma khí dày đặc khiến người nhìn cũng cảm thấy bất an.

Tô Vi Nguyệt chợt nhớ ra, từ trong túi trữ vật lấy ra năm sáu khối lệnh bài đen y hệt.

Phương Đông Mặc kinh ngạc: “Ngươi lấy ở đâu ra?”

“Một khối đoạt được từ ma tu từng đuổi giết ta, mấy khối còn lại thì nhặt trên thi thể đám ma tu tập kích thôn.”

Phương Đông Mặc nhíu mày: “Ngươi mang theo mấy thứ này làm gì?”

Tô Vi Nguyệt đáp: “Vạn sự vạn vật đều có tác dụng. Dù sao cũng là vật vô chủ, mang theo bên người, biết đâu một ngày có thể dùng đến.”

“Lệnh bài Ma tu thì có thể dùng vào việc gì chứ…” Phương Đông Mặc lẩm bẩm, nhưng vẫn cất lệnh bài của mình đi.

Tô Vi Nguyệt: …

Đón lấy ánh mắt dò xét của nàng, Phương Đông Mặc thản nhiên nói: “Ngươi nói cũng đúng, lo xa một chút vẫn hơn.”

Khóe môi Tô Vi Nguyệt khẽ giật, hai người lại tìm thêm mấy vòng quanh đó, ngoài vài mảnh vỡ ngọc xanh thì không thu hoạch được gì.

Phương Đông Mặc cẩn thận nhặt từng mảnh ngọc, rồi mới nói: “Đi thôi, chúng ta trở về. Ra ngoài lâu như vậy, e muội muội đang sốt ruột chờ.”

Nghe hắn nhắc đến A Chiêu, Tô Vi Nguyệt liếc mắt nhìn, trong lòng dâng lên nghi hoặc. Với nàng, ấn tượng về Phương Đông Mặc luôn là xảo trá, thủ đoạn tàn nhẫn, chỉ coi trọng lợi ích. Sao hắn lại có thể thân thiết, chu đáo với một tiểu cô nương ba tuổi đến vậy?

Nghĩ đến đây, nàng bất giác nhìn hắn thêm mấy lần. Tu vi hắn hiện tại chỉ mới Luyện Khí tầng hai.

Trong mắt nàng lóe lên tia trầm tư. Nàng nhớ rõ, sở dĩ hắn bị gia tộc xem như phế vật, chính là vì hắn vốn không có linh căn.

Nhưng ở Tiên Nhai ngày ấy, nàng gặp lại hắn thì hắn đã ngộ đạo nhập đạo.

Chẳng lẽ sự nhập đạo của hắn có liên quan đến A Chiêu?

Nếu đúng là vậy, cũng có thể giải thích được vì sao hắn lại để tâm đến A Chiêu đến thế.

Hai người cùng khiêng Diệp Phong, đi về hướng Tầm Tiên trấn.

Trên đường, có kẻ từ xa trông thấy họ khiêng người chạy đi, thoáng ngẩn ra, rồi lập tức hô lớn: “Có ma tu bắt người chạy kìa!”

Hai người không hề hay biết phía sau đã dấy lên động tĩnh, cứ thế tiếp tục hành trình.

Đi được một đoạn, Phương Đông Mặc bỗng nhớ ra, gọi với lại: “Ngươi không phải còn có pháp bảo có thể phi hành sao? Lấy ra dùng đi?”

Tô Vi Nguyệt lạnh lùng: “Hỏng rồi.”

Phương Đông Mặc ngẩn ngơ: “Hỏng rồi? Không phải ngươi quý trọng món pháp bảo ấy lắm sao?”

Hắn còn nhớ rõ khi nàng luyện chế được pháp bảo ấy, vốn không nỡ đem bán, coi như bảo bối giữ lại.

Sắc mặt Tô Vi Nguyệt không chút biểu tình. Nó hỏng là vì bị ma tu đuổi giết, đối phương một kiếm chém nát, bằng không nàng đã thoát từ lâu.

Nàng thầm nghĩ, về sau không thể chỉ khắc mỗi trận pháp phòng ngự lên pháp bảo, mà còn phải thêm công kích trận pháp, bằng không sẽ chỉ mãi chịu đòn.

Màn đêm buông xuống, hai người dừng lại chỉnh đốn, thay phiên canh gác.

Sáng sớm hôm sau, Tô Vi Nguyệt nhìn Diệp Phong vẫn chưa có dấu hiệu tỉnh lại, liền hỏi: “Sao hắn vẫn không tỉnh?”

Phương Đông Mặc cười cười: “Đó là mê dược ta đặc biệt mua từ đệ tử Thần Nông cốc. Nghe nói tu sĩ Kim Đan chỉ cần hít một hơi cũng có thể ngủ suốt một ngày một đêm.”

Tô Vi Nguyệt: …

Nếu nàng nhớ không lầm, a cha mới nhận về này hiện tại… căn bản chẳng có tu vi gì.

Phương Đông Mặc dường như đoán được ý nghĩ của nàng, ngượng ngùng cười: “Không còn cách nào khác, chiến lực a cha có chút quái dị, khi thì rất mạnh, khi thì yếu ớt, cho nên ta phải dùng liều thật nặng mới chắc ăn.”

Loại mê dược quý giá ấy, một lọ cũng chẳng còn, nhưng hắn không hề đau lòng. Dù sao linh thạch còn có thể kiếm lại, còn mạng thì mất là hết.

Cứ thế hai người cứ thế khiêng Diệp Phong hôn mê bất tỉnh trở về nơi ở tạm tại Tầm Tiên trấn.

Phương Đông Mặc đặt Diệp Phong xuống, tính toán thời gian, muội muội hắn hẳn đã thu quán mà về nhà. Hắn bước lên gõ cửa: “Muội muội, a huynh đã về rồi.”

“A huynh!” Bên trong rất nhanh vang lên giọng nói mừng rỡ của A Chiêu.

Nàng lộc cộc chạy tới, phát hiện cửa cài then cao, với không tới. Nàng đảo mắt nhìn quanh, tìm được một chiếc ghế nhỏ, liền leo lên, rút then, mở cửa: “A huynh ~”

Rất nhanh, ánh mắt nàng liền sáng lên, nhìn thấy sau lưng Phương Đông Mặc là Tô Vi Nguyệt, kinh hỉ reo lên: “A tỷ, ngươi cũng đã về rồi ~”

 

Cuối cùng nhìn thấy hai người khiêng A Cha đang bị trói, A Chiêu nghiêm túc hỏi:

“A Cha lại nhập ma?”

Nếu không, nàng thật nghĩ không ra vì sao a huynh cùng a tỷ lại phải trói A Cha, khiêng chạy như thế.

Phương Đông Mặc cười cười: “Muội muội thật thông minh.”

Nghe vậy, A Chiêu vội vàng tránh sang một bên: “Nhanh vào đi.”

Phương Đông Mặc cùng Tô Vi Nguyệt khiêng Diệp Phong vào cửa. A Chiêu còn lo lắng thò đầu nhìn ra ngoài, xác định xung quanh không ai thấy cảnh A Cha nhà mình bị mất mặt, nàng mới âm thầm thở phào, “phịch” một tiếng đóng chặt cửa.

“Đã trở về?”  Lý Kinh Tuyết từ phòng bếp bước ra, trong tay còn cầm dao thái rau. Nàng vừa thấy Diệp Phong bị trói liền dừng mắt lại, thản nhiên hỏi:

“Lại nhập ma?”

Giọng nàng vô cùng bình tĩnh, dường như đã quen thuộc với cảnh này.

Phương Đông Mặc cùng Tô Vi Nguyệt khiêng Diệp Phong vào phòng, sơ lược kể lại chuyện đã xảy ra.

Khi nghe hai người nói nhặt được một khối ngọc bài nghi là thân phận lệnh của đệ tử Kiếm Tông, Lý Kinh Tuyết hơi ngẩn ra: “Đưa ta xem.”

Tô Vi Nguyệt lập tức lấy nửa khối ngọc xanh đưa cho nàng.

Phương Đông Mặc cũng lấy ra một đống mảnh vỡ: “Chúng ta không dám chắc lắm, nên ta nhặt hết mảnh nhỏ trên đất về, biết đâu có thể ráp lại.”

Lý Kinh Tuyết nhận lấy, đầu ngón tay nhẹ chạm vào bề mặt lạnh lẽo của ngọc bài. Trên đó chữ Kiếm đã không còn hoàn chỉnh, nhưng vẫn có thể nhận ra.

Nàng khẽ gật: “Không cần ghép lại, đây đúng là ngọc bài thân phận của đệ tử Kiếm Tông.”

Phương Đông Mặc khoa trương kêu lên: “Oa! Vậy thì A Cha chúng ta chính là đệ tử Kiếm Tông rồi!”

A Chiêu chớp đôi mắt to tròn: “Ủa? Mẹ cùng A Cha đều là người của cùng một tông môn sao?”

Một câu này khiến Phương Đông Mặc cùng Tô Vi Nguyệt đồng loạt giật mình, ánh mắt đều nhìn về phía Lý Kinh Tuyết. Thì ra mẫu thân cũng là đệ tử Kiếm Tông.

Đối diện ánh nhìn kinh ngạc của cả hai, Lý Kinh Tuyết chỉ thản nhiên gật đầu: “Đúng vậy, ta vốn là đệ tử Kiếm Tông.”

Nói xong, nàng cũng hơi ngoài ý muốn nhìn nữ nhi. Hình như nàng chưa từng kể cho con gái chuyện này thì phải?

A Chiêu nghiêng đầu, đôi mắt đen láy lộ vẻ nghi hoặc: “Mẹ cùng A Cha trước kia chưa từng gặp nhau sao?”

“Kiếm Tông có một trăm linh tám phong, đệ tử đông như cá trong biển. Nếu A Cha ngươi thật sự là đệ tử Kiếm Tông, ta không gặp hắn cũng là bình thường…” Lý Kinh Tuyết nói đến đây, bỗng khựng lại.

Bởi vì đệ tử có linh thức cùng linh kiếm trong Kiếm Tông vốn hiếm hoi, lại đều nổi danh khắp tông. Nàng nhớ rõ, mấy chục năm trước, bản thân cũng là một trong số ít thiên tài nổi bật, nên hầu như biết mặt tất cả những kiếm tu lợi hại.

Hơn nữa, trăm năm nay cũng chưa từng nghe nói có ai được linh kiếm nhận chủ.

Nghĩ đến đây, nàng dần dần loại bỏ khả năng Diệp Phong là đệ tử Kiếm Tông.

Lý Kinh Tuyết do dự rồi nói: “Có lẽ A Cha các ngươi chưa chắc đã là đệ tử Kiếm Tông.”

Phương Đông Mặc vội kêu: “Nhưng nửa khối ngọc bài này là nhặt được ở gần chỗ A Cha phát điên!”

Tô Vi Nguyệt tiếp lời: “Không phải, chúng ta còn nhặt được khối lệnh bài tràn đầy ma khí sao? Biết đâu A Cha nổi điên chính vì thứ đó, hoặc cũng có thể chủ nhân của ngọc bài này từng có thù oán với A Cha.”

Lý Kinh Tuyết hơi nhíu mày: “Vi Nguyệt nói đúng. Hai khả năng đều có thể. Cứ chờ Diệp đạo hữu tỉnh lại rồi nói, hy vọng hắn có thể khôi phục được một phần ký ức. Đưa ta xem khối lệnh bài ma khí kia.”

Phương Đông Mặc lấy ra khối mộc bài đen giấu trong người.

Lý Kinh Tuyết cầm lấy, xem xét hồi lâu. Chỉ thấy ma khí dày đặc bao trùm, ngoài ra không có dấu hiệu gì khác. Lúc này nàng không có linh lực, càng không thể nhìn ra điều gì khác thường.

A Chiêu tò mò nhón chân, muốn nhìn kỹ. Thấy vậy, Phương Đông Mặc bèn ngồi xổm xuống, đưa mộc bài đến trước mặt muội muội.

Tiểu cô nương nhìn trái nhìn phải, rồi nghiêng đầu, giọng nãi thanh nãi khí: “Trên này chẳng có gì cả.”

Phương Đông Mặc gật gù: “Đúng thế, đen kịt như mực. Nếu không phải vì dính ma khí, ta còn tưởng nó chỉ là một khối mộc bài vô dụng.”

Không ai chú ý, đúng lúc hắn lấy khối mộc bài đen kia ra, Tiểu Bạch vốn đang nằm lười biếng dưới giàn nho bỗng nhiên bật dậy. Đôi đồng tử đen láy thoáng hiện lên kim quang, trong đầu nó chợt lóe qua một hình ảnh của tương lai…

 

 

Chương 80: Đột Nhiên Xuất Hiện Hình Ảnh

 

Ngọn lửa hừng hực, khắp nơi là cảnh người người chạy trốn, tiếng kêu thảm thiết.

Những hình ảnh ấy chợt lóe rồi biến mất.

Tiểu Bạch không nhìn rõ, nó ngẩn người. Đôi mắt thú màu vàng kim khôi phục lại sắc đen như thường ngày, nó cẩn thận hồi tưởng. Vừa rồi trong những hình ảnh kia hoàn toàn không có bóng dáng A Chiêu cùng mọi người, là sao vậy?

Tiểu Bạch thong thả bước tới trước mặt bọn A Chiêu, mở miệng:
“Đem tấm mộc bài nhỏ này cho bổn tọa xem một chút.”

Phương Đông Mặc biết rõ Tiểu Bạch không phải đơn giản, liền cung kính hai tay dâng tấm mộc bài màu đen tới trước mặt nó:
“Tiểu Bạch đại nhân, xin mời.”

Tiểu Bạch rất vừa lòng với thái độ của hắn, ngẩng cao cằm:
“Ân, để bổn tọa nhìn kỹ xem.”

Nhưng lần này, cho dù nó nhìn thế nào cũng không thấy được hình ảnh gì. Nó sắp nhìn nát tấm mộc bài màu đen ấy rồi mà vẫn không phát hiện khác thường.

Tiểu Bạch cau mày. A Chiêu thấy nó vẫn không lên tiếng, liền hỏi: “Tiểu Bạch, thế nào?”

Tiểu Bạch hơi chần chừ: “Có chút kỳ quái, cái gì cũng nhìn không ra.”

Thật không thích hợp. Vốn bất kể vật gì, nó đều có thể nhìn ra đại khái quá khứ cùng tương lai. Nhưng tấm mộc bài này, ngoại trừ cái thoáng hiện ban đầu, thì giống hệt một khối gỗ bình thường.

A Chiêu nghiêng đầu:
“Vậy có phải nói tấm mộc bài này vốn không có vấn đề?”

Sắc mặt Phương Đông Mặc trầm trọng. Hắn tuy không rõ năng lực cụ thể của Tiểu Bạch, nhưng cũng biết nó có thể nhìn thấy sự việc thông qua đồ vật.

Nếu ngay cả Tiểu Bạch cũng không thấy gì, vậy chẳng lẽ có người đã động tay chân trên mộc bài này?

Động thủ đến mức thần thú cũng nhìn không ra, Phương Đông Mặc nhìn chằm chằm vào tấm mộc bài, cố tìm ra điều kỳ lạ.

Lúc này, trong tầm mắt hắn xuất hiện một bàn tay khớp xương rõ ràng, làn da hơi tái xanh. Bàn tay ấy dùng ngón cái và ngón trỏ nhặt tấm mộc bài màu đen lên. Ánh mắt Phương Đông Mặc lập tức dời theo.

Chính là tay của Lý Kinh Tuyết.

Nàng khẽ vuốt mặt ngoài nhẵn bóng của tấm mộc bài, rồi đặt nó lên bàn đá, nói với nữ nhi trước mắt:
“Lệnh bài thân phận của Ma tộc cùng Nhân tộc không giống nhau.”

Nói xong, khi mọi người còn chưa kịp phản ứng, nàng đã rút chủy thủ, nhẹ nhàng rạch một đường trên ngón tay mình.

“Lách tách.”

Một giọt máu đỏ tươi nhỏ xuống tấm mộc bài đen.

“Mẹ!” A Chiêu hoảng hốt kêu lên, vội vàng nắm lấy tay nàng:
“Người chảy máu rồi, mau cầm máu đi!”

“Không sao, chỉ là một vết thương nhỏ, lát nữa sẽ ổn.” Lý Kinh Tuyết vội trấn an con gái.

Khuôn mặt tròn trịa của A Chiêu đầy lo lắng:
“Thật vậy không?”

“Thật, ngươi xem.” Lý Kinh Tuyết đưa ngón tay ra trước mặt nàng. A Chiêu nhìn kỹ, thấy quả nhiên máu đã ngừng, chỉ còn lại một vết trắng nhỏ.

A Chiêu thở phào, nhưng lại cau mặt, giọng nghiêm túc:
“Mẹ, sau này người không được làm vậy nữa.”

“… Về sau hẵng nói.” Lý Kinh Tuyết không đáp ứng, hơi chột dạ dời ánh mắt đi. Nhưng khóe mắt nàng lại thoáng liếc sang bàn đá, chỉ thấy giọt máu kia từ từ thấm nhập vào trong mộc bài.

Ngay sau đó, tấm mộc bài đen bừng lên ánh sáng đỏ như máu, từng hoa văn đỏ sẫm hiện ra. Chỉ chốc lát, những hoa văn ấy biến thành hình đầu lâu và những ký tự kỳ quái khó hiểu.

“Đây là cái gì?” Tô Vi Nguyệt giật mình.

Đôi mắt Lý Kinh Tuyết nheo lại:
“Văn tự Ma tộc. Trên đó viết hai chữ —— ‘Nhị Vương’.”

“Nhị Vương? Nghĩa là sao?” Tô Vi Nguyệt và Phương Đông Mặc đều ngẩn người.

“Là một trong các Ma Vương dưới trướng Ma Tôn.” Lý Kinh Tuyết giải thích ngắn gọn, rồi quay đầu nhìn Tiểu Bạch:
“Ngươi nhìn ra điều gì không?”

Tiểu Bạch lắc đầu:
“Cái gì cũng không có.”

Nó bắt đầu nghi ngờ hình ảnh mình thấy vừa rồi chẳng qua là ảo giác do mơ màng sinh ra.

Lý Kinh Tuyết trầm ngâm:
“Vậy sao…”

Nếu nhìn không thấy gì, chỉ có hai khả năng: hoặc mộc bài này là bình thường, hoặc nó dùng bí thuật để ẩn giấu tin tức. Vì đây là vật của Ma tộc, nàng nghiêng về khả năng thứ hai.

“Đáng tiếc Hứa thúc thúc đã rời Tầm Tiên trấn, bằng không nhờ hắn tính toán giúp.” A Chiêu tiếc nuối nói.

Lý Kinh Tuyết biết rõ “Hứa thúc thúc” trong miệng con gái chính là Hứa Bán Tiên, vị đạo tu có tính tình quái gở, không thích kiếm tiền kia.

Tiểu Bạch dựng lông:
“Ý ngươi là bổn tọa còn kém hơn tên nhân loại đó?”

A Chiêu chớp mắt, giọng đầy vô tội:
“Nhưng ngươi chẳng phải cái gì cũng không nhìn ra sao? Ta chỉ nghĩ nhờ Hứa thúc thúc xem thử, biết đâu hắn nhìn ra được gì.”

“Hừ, kẻ hèn nhân loại sao sánh được với bổn tọa!” Tiểu Bạch ngẩng đầu cao ngạo.

Phương Đông Mặc vội vàng phụ họa: “Tiểu Bạch đại nhân chính là thần thú lợi hại nhất.”

Tiểu Bạch càng đắc ý, liếc hắn một cái: “Vẫn là Tiểu Mặc có mắt nhìn.”

Tô Vi Nguyệt cũng nhanh chóng nịnh nọt:
“Tiểu Bạch đại nhân vốn khác hẳn những thần thú bình thường. Nhìn bộ lông này, thân hình oai phong này, vừa thấy liền biết phi phàm.”

Tiểu Bạch ánh mắt sáng lên, tràn đầy tán thưởng: “Ngươi cũng không tồi, bổn tọa cho phép ngươi làm người hầu của ta.”

Tô Vi Nguyệt: “Đa tạ Tiểu Bạch đại nhân.”

Trong lòng nàng thật ra rất hoài nghi. Con linh thú trông chẳng khác gì một con cẩu này, thật sự lợi hại vậy sao? Nhưng nghĩ tới Phương Đông Mặc vốn không bao giờ nịnh bợ vô ích, chắc Tiểu Bạch quả thật bất phàm.

A Chiêu: …

“Mẹ, sao người lại biết chữ Ma tộc?” Phương Đông Mặc chú ý thấy muội muội có vẻ ngượng ngùng muốn nói mà thôi, liền nhanh chóng đổi đề tài.

Dù là muội muội hay Tiểu Bạch, đều là cái “đùi” to cần ôm. Là người muốn ôm đùi, hắn tất nhiên không để hai cái đùi này cãi nhau vì chuyện nhỏ.

Lý Kinh Tuyết đáp:
“Trong Kiếm Tông có chương trình học dạy về văn tự Ma tộc, cho nên ta cũng có chút hiểu biết.”

“Có thể nói cho chúng ta nghe về thế lực Ma tộc không? Ví như vị Nhị Vương này?”

Lý Kinh Tuyết gật đầu, ngồi xuống ghế bên bàn đá.

A Chiêu lập tức nhào vào lòng nàng như kẹo mạch nha, được mẹ ôm ngồi trên đùi. Phương Đông Mặc và Tô Vi Nguyệt cũng ngồi xuống, cùng lắng nghe.

“Nhị Vương là một Ma Vương dưới trướng Ma Tôn. Nghe đồn y vốn là tu sĩ nhân tộc sa ngã thành ma, nguyên danh là Vương Nhị. Sau khi thành ma tu, cái tên này bị các Ma tộc khác giễu cợt. Nhưng hắn không biết nhiều chữ, bèn quyết định đảo ngược tên mình, thành Nhị Vương. Nhị Vương, nghe qua liền thấy rất oai phong.”

 

Lý Kinh Tuyết nhìn gương mặt vẫn còn mang nét trẻ con của Phương Đông Mặc và Tô Vi Nguyệt, nghĩ nghĩ, rồi đem những điều mình biết về Ma tộc kể cho hai người.

 

Phương Đông Mặc và Tô Vi Nguyệt từ nhỏ gần như không có ai quản, cũng không có người dạy dỗ. Trong tu chân giới, con đường sống đều là tự mình mò mẫm, những tin tức có được cũng là do chính bản thân tìm hiểu.

 

Ma tộc lại hiếm khi đặt chân vào địa bàn Nhân tộc, nên hai người tự nhiên chẳng biết gì nhiều, nói chính xác ra là cơ bản không biết. Vì thế, những điều Lý Kinh Tuyết nói, cả hai đều hết sức chăm chú lắng nghe.

 

Cẩn thận như Phương Đông Mặc còn lấy bút mực ra, ghi chép lại từng điều nàng nói. Tô Vi Nguyệt vốn là luyện khí sư, có chút tiền, liền dùng lưu ảnh châu để ghi hình.

 

Lý Kinh Tuyết nhìn một người múa bút ghi chép, một người mặt mày nghiêm túc cầm lưu ảnh châu, không khỏi ngừng lại một chút:

“Hai người không cần khoa trương như vậy, nhớ hay không cũng không sao, cũng chẳng phải tin tức gì trọng yếu.”

 

Thực ra nàng chỉ biết đại khái về thế lực của Ma tộc, những tin tức sâu hơn thì nàng cũng không rõ.

 

Phương Đông Mặc lắc đầu:

“Không sao, ta chỉ thuận tay ghi lại một chút, để nhớ kỹ những điều ngươi nói.”

 

Tô Vi Nguyệt cũng nói:

“Trí nhớ ta không tốt, nên muốn ghi lại, sau này rảnh còn xem lại. Mẹ ngươi đừng để ý tới chúng ta, ngươi cứ tiếp tục nói.”

 

Phương Đông Mặc có chút hâm mộ liếc nhìn lưu ảnh châu trong tay nàng, rồi phụ họa:

“Đúng vậy, mẹ đừng để ý chúng ta, ngươi cứ giảng tiếp.”

 

A Chiêu học theo bộ dáng của huynh và tỷ, nãi thanh nãi khí nói:

“Mẹ, ngươi tiếp tục giảng ~~”

 

Lý Kinh Tuyết: …

 

Nàng đành phải tiếp tục.

 

“Hiện tại Ma tộc chỉ có một vị Ma Tôn. Bất quá vị Ma Tôn kia tính tình ru rú, vẫn luôn né tránh Nhân tộc, bởi vậy nhiều người thậm chí quên mất Ma tộc còn có một Ma Tôn.

 

Nhưng vị Ma Tôn ấy tuy điệu thấp, lại luôn âm thầm phát triển thế lực, tránh khỏi ánh mắt Nhân tộc. Giờ hắn đã nắm giữ quá nửa sức chiến đấu của Ma tộc, có thể nói là một lời hiệu triệu, vạn người ứng theo. Không thể coi thường sự tồn tại này.”

 

Phương Đông Mặc và Tô Vi Nguyệt nhìn thấy ánh mắt trịnh trọng của nàng, liền gật đầu thật mạnh, tỏ vẻ sẽ ghi nhớ kỹ vị Ma Tôn này.

 

Lý Kinh Tuyết lại kể cho họ nghe về vài thế lực khác của Ma tộc: Ma Vương ở biên giới, thích ăn thịt trẻ con; Ma Vương Nam Diện trăm độc…

 

Ngoài ra, nàng cũng nói thêm cho bọn trẻ biết, Ma tộc và Nhân tộc khác nhau, cho dù có ngụy trang thành Nhân tộc thì cũng có cách để phá giải lớp ngụy trang đó.

 

 

Ban ngày nhanh chóng trôi qua.

 

Màn đêm buông xuống, A Chiêu ôm gối đầu, lăn qua lộn lại trên giường.

 

Tiểu Bạch nhẹ nhàng nhảy lên.  “phanh!” một tiếng,  cả chiếc giường rung lên.

 

A Chiêu nghe tiếng động, quay đầu nhìn, liền bắt gặp đôi mắt to tròn đen láy của Tiểu Bạch: …

 

Đáng ghét! Cái giường vô dụng này, chỉ chút động tĩnh đã kêu toáng lên, thật đáng chết.

 

“Khụ.” Tiểu Bạch hắng giọng, phá vỡ sự im lặng giữa nó và tiểu cô nương, rồi nói:

“Ta đã hồi tưởng rất lâu, ngươi liên hệ thử cái tên ‘người sáng suốt’ kia đi.”

 

“Hả?” A Chiêu ngẩn ra:

“Liên hệ Minh tiền bối làm gì?”

 

“Ban ngày khi ta nhìn thấy tấm mộc bài dính ma khí kia, ta đã thoáng thấy một vài hình ảnh.” Tiểu Bạch đem cảnh tượng mình nhìn thấy mô tả lại cho tiểu cô nương nghe.

 

“Tuy sau đó không còn thấy gì thêm từ mộc bài, nhưng cẩn thận nhớ lại, cảnh tượng kia giống như có biển. Kết hợp với những việc ngươi gặp gần đây, ta đoán hình ảnh ấy có lẽ liên quan đến thượng cổ bí cảnh đột nhiên xuất hiện kia.”

 

“Ngươi nên nhắc nhở cái tên ‘người sáng suốt’ đó.”

 

Dù sao hắn là đệ tử Thần Nông Cốc, lời hắn nói chưa chắc có trọng lượng, nhưng trưởng bối của hắn mở miệng thì khẳng định có sức nặng. Đem việc có khả năng nguy hiểm báo cho bọn họ, chắc chắn sẽ hữu ích.

 

A Chiêu nghe đến đây, lập tức đồng ý. Nàng lấy ra truyền âm thạch mà “người sáng suốt” đã đưa, ngồi xếp bằng trên giường, nhìn chằm chằm vào nó thật lâu.

 

Một lúc sau.

 

Tiểu Bạch nhịn không được hỏi:

“Truyền âm cho hắn đi chứ.”

 

“Ừm… nhưng cái truyền âm thạch này dùng như thế nào?” A Chiêu đôi mắt cong cong, ngượng ngùng hỏi.

 

Tiểu Bạch: …

 

 

 

 

Hết chương 80

 

Lượt xem: 12

Số người xem: 10

Mã ID của bài viết này là: 37321

TÁC GIẢ

Thích tìm hiểu và đọc các loại sách tài liệu về các lĩnh vực như, sử, y...
Thích truyện ngôn tình, phim ảnh, nghe nhạc. Dạo này còn có sở thích thích ngắm các anh soái ca đẹp trai. :)) Cảm giác dạo này mình có chút.. phóng túng. hihi :)))
Thích sáng tác truyện. Là đam mê, cũng là sở thích mà mình rất trân trọng.

Nhiều lúc mình tự hỏi, mình sống tới ngày hôm nay, kỷ niệm đẹp nhất, thứ khiến mình vui vẻ nhất là gì. Mình suy nghĩ rất lâu, cuối cùng thứ khiến mình vui vẻ nhất lại chính là việc có thể sáng tác truyện và được các bạn yêu thích đón đọc.
Những bình luận hối truyện, khen truyện, góp ý về truyện từ các bạn là động lực, là niềm vui, là thứ khiến cho mình cảm thấy cuộc sống này còn niềm vui để mình trân trọng.

Sâu trong nội tâm mình, mình luôn cảm thấy biết ơn với các bạn đọc. Cũng cảm thấy có lỗi với các bạn đọc. Các bạn đã ủng hộ mình rất nhiều, nhưng khả năng của mình vẫn còn nhiều hạn chế, chưa thể làm cho các bạn thỏa lòng.

Nếu bắt mình lựa chọn, giữa việc lấy chồng và ở vậy để dành tâm trí sáng tác, mình lựa chọn ở vậy để dành tâm trí sáng tác. Mình yêu công việc này còn hơn cả tình yêu nam nữ. mà các bạn chính là những người giúp mình càng vững chắc vào niềm tin yêu này.

Mình muốn nói, mình thực sự rất rất trân trọng và rất yêu các bạn. Cảm ơn các bạn.

TRUYỆN ĐƯỢC ĐỀ XUẤT

Để lại một bình luận

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *

Website này sử dụng Akismet để hạn chế spam. Tìm hiểu bình luận của bạn được duyệt như thế nào.

error: Content is protected !!