Chương 11: Ăn không khống chế

Bên ngoài lúc này, Chương Hi đang ngồi ủ rũ ở ghế sô pha, Giang Nhị ngồi bên cạnh vỗ vỗ vai cậu nói vài câu an ủi khô khan, Trịnh Thất ngồi ở ghế đối diện, lâu lâu liếc Chương Hi một cái, nhưng chỉ nhìn mà không nói. Mà phía xích đu bên kia, Châu Hồ đang ngồi nhởn nhơ gặm dưa chuột.

Nhìn cảnh này, Cao Từ liền hiểu được nguyên do vì sao Châu Hồ lại không được các thành viên khác thân thiết hay yêu thích rồi. Châu hồ người này mặc dù vui tính, hòa đồng, nhưng lại không có được sự đồng cảm. Ngược lại Trịnh Thất và Giang Nhị ngày thường trông vô tâm như vậy, nhưng lại có sự đồng cảm kia.

Sự đồng cảm, chính là khi nhìn thấy một ai đó trải qua một sự việc gì đó, họ có thể ít hoặc nhiều sẽ hiểu được cảm xúc của đối phương, sau đó tùy theo kiểu quan hệ mà có thái độ thích hợp.

Cao Từ liếc Châu Hồ một cái, mỉm cười lắc lắc đầu, cầm theo cái quần đi tới ngồi vào phía bên trái Chương Hi, đưa chiếc quần tới trước mặt anh, nhẹ giọng nói:

“Trả lại cho anh, nhìn xem có thể mặc được hay không?”

Chương Hi vẫn còn đang ủ dột, nghe Cao Từ nói, cũng chỉ nhàn nhạt liếc mắt nhìn cô một cái, lại theo tầm mắt của cô mà nhìn xuống chiếc quần, sau đó biểu cảm của cậu trở nên phong phú.

Từ buồn bã ủ dột chuyển sang nghi hoặc, khó hiểu, rồi sau đó là đôi mắt vụt sáng lên, kích động bừng bừng mà cầm theo cái quần nhảy dựng lên.

“OA nha nha nha!!! Cậu đã vá nó lại sao?!!” Vừa nói vừa xoay tới xoay lui cái quần, nhìn vào hình trái tim được may đắp che lại chỗ rách, biểu cảm kinh ngạc. Cao Từ thấy anh vui vẻ, cũng rất cao hứng, nhưng hành động kế tiếp của Chương Hi lại làm Cao Từ trợn mắt chết trân.

Bởi vì Chương Hi cứ đứng ở giữa phòng khách, trước mắt bao nhiêu là thành viên, nắm lưng quần đang mặc tuột xuống, chỉ chừa chiếc quần lót duy nhất ôm sát mông, sau đó nhấc chân mặc chiếc quần vừa được Cao Từ tái chế.

Kéo khóa, xoay tới xoay lui, biểu tình kích động chạy thẳng trở về phòng của mình, đứng trước tấm kính xoay qua xoay lại nhìn xem, miệng thì cứ “U OA, U OA!!!” liên tục.

Cao Từ vẫn còn đơ mặt ngồi ngốc ở sô pha, trong đầu cứ liên tục xuất hiện hình ảnh nóng bỏng khiến mặt cô càng lúc càng đỏ. Mà Giang nhị ngồi bên cạnh thì tò mò mà nhìn Chương Hi đang xoay qua xoay lại xem chiếc quần mới vá lại. Lát sau quay đầu, vương tay vỗ mạnh vào bả vai Cao Từ một cái, cười nói: “Cậu làm cách nào vá được vậy?” Thái độ thân thiết.

Trịnh Thất ngồi đối diện cũng thu hồi biểu cảm kinh ngạc mà chuyển mắt nhìn lại Cao Từ, tấm tắt:

“Nhìn còn đẹp hơn so với trước đó!”

Châu Hồ cầm theo quả dưa chuột đứng trước cửa phòng Chương Hi, chớp chớp mắt nhìn chiếc quần Chương Hi đang mặc, kinh ngạc qua đi, ánh mắt chợt lóe, sau đó nhảy vọt tới ngồi xổm trên ghế bên cạnh Cao Từ, biểu cảm xum xuê nói:

“Tiểu Từ à, cậu khéo tay như vậy, vậy cậu có thể sửa giúp anh mấy cái quần luôn được không? Anh cũng có mấy cái quần bị rách, nhưng không nỡ bỏ….”

Châu Hồ vừa dứt lời, đôi mắt của hai người Trịnh Thất và Giang Nhị vụt sáng mà nhìn qua Cao Từ.

Cao Từ bị phản ứng này của ba người làm cho hồi thần, đưa tay vỗ vỗ má hai cái để lấy lại bình tĩnh, thấy ba người đang nhìn mình chằm chằm, trong mắt mang theo chờ đợi cùng biểu cảm khẩn cầu. Cao Từ nhướng mày khó hiểu, không phải ngày thường hai người Trịnh Thất và Giang Nhị không bao giờ chủ động tiếp cận nói chuyện với cô sao? Sao lúc này lại nhìn cô bằng ánh mắt kiểu ‘nịnh nọt’ đó?

Chẳng lẽ đang có camera ẩn?

Nuốt một ngụm nước miếng, do dự không chừng hỏi: “Sao… Có chuyện gì ạ?”

Ba người Châu Hồ, Trịnh Thất và Giang Nhị đảo mắt nhìn nhau, sau đó xà tới tranh nhau ngồi sát bên cạnh Cao Từ, cười hì hì nhắc lại:

“Cậu có thể giúp bọn anh sửa lại mấy cái quần không? Tụi anh không cần sửa gấp! Chừng nào cậu rảnh thì sửa, bọn anh chờ được. Có được không?”

Thì ra là chuyện này, Cao Từ mỉm cưới gật gật đầu:

“Được, các anh mang qua phòng cho em. Có đều… em muốn sửa thế nào là tự em quyết định, đẹp xấu không được chê hay trách. Nếu đồng ý thì cứ mang tới, khi rảnh em sẽ sửa giúp mọi người.”

Sửa vá quần áo cũ sao? Đó là sở trường của Cao Từ. Đời trước khi còn là con gái, sở thích của cô là may vá quần áo, chỉnh sửa thay đổi kiểu dáng này nọ, cho nên khá có hứng thú với chuyện này. Chỉ cần chiếc máy may hoặc một cây kim trên tay, nhẹ nhàng vài đường chỉ, chiếc quần bị rách đã trở nên lành lặn, nhìn không chút nào giống như hàng đã qua sửa chữa. Hoặc một chiếc quần hoặc chiếc áo bị rách một lỗ to, hoặc rách ngay những chỗ bí hiểm, cô cũng đều dựa vào cách này sử dụng cách kia mà chỉnh sửa thay đổi, trở thành một món đồ hoàn toàn mới và hợp thời. Bởi vậy lúc này các thành viên nhờ vả cô chỉnh sửa quần áo cô cũng không ngần ngại. Chuyện nhỏ mà thôi.

Bất quá… Cao Từ sẽ không biết, thời điểm các thành viên mang quần áo tới đưa cho Cao Từ, cô mới biết chuyện này không đơn giản như cô tưởng, không phải cô không thể chỉnh sửa lại những chỗ rách kia, mà là quá nhiều quần áo cần chỉnh sửa.

Cũng không biết mấy người bọn họ làm cái gì, một người thế nhưng có tới mười mấy hai mươi món quần áo cần được chỉnh sửa, cùng nhau đưa tới, lúc này trong phòng của cô nồng nặc mùi ẩm mốc của quần áo cũ phát ra từ một núi quần áo cần được sửa chữa mà mấy người họ mang tới.

Nói tới vấn đề này, liền nói tới hoàn cảnh của nhóm IMB đi, bọn họ là nhóm nhạc mới, hiện tại vẫn chưa được trả tiền lương cao. Nói rằng là nghệ sĩ, nhưng thật tình thì nhóm bọn họ rất là nghèo, gia cảnh thành viên nào giàu có thì còn đỡ, còn có thể trợ cấp, nhưng nếu hoàn cảnh khó khăn hoặc không được gia đình trợ cấp thêm, thì thực sự là ăn một đồng hết một đồng.

Do nhóm IMB bọn họ không phải là nhóm nhạc nổi tiếng, nên ngoại trừ được trợ cấp nhà ở và ăn uống, thì không được hưởng thêm chế độ nào nữa.

Nhóm sáu người, nhưng trước đó chỉ có một quản lý là anh Khang Thành, hiện tại có thêm Tiểu Lý. Nhóm không có trợ lý hay stylist riêng nữa, mỗi khi đi biểu diễn hay gì đó đều là công ty cho mượn người. Người của công ty chứ không phải người của nhóm bọn họ, cho nên không thể nhờ vả họ làm cái gì. Thế cho nên mới có tình trạng mỗi người có một đống quần áo cũ rách không có người may vá.

Mà lúc này, Chương Hi ngắm nghía đủ rồi, liền hưng phấn chạy nhanh đi ra ôm chầm lấy Cao Từ, xoa xoa đầu cô cười tươi rói nói:

“Tiểu Từ, anh quyết định rồi, từ nay về sau cậu là em của anh, anh sẽ chăm sóc cho cậu. Nói đi, hôm nay cậu muốn ăn gì? Anh đãi cậu!”

Thái độ nhiệt tình so với thái độ dửng dưng phía trước quả thực khác biệt một trời một vực.

Châu Hồ nghe thế, vội chen miệng. “Chương Hi, cậu cũng không thể thiên vị Tiểu Từ như vậy, còn tụi anh làm chi, ít nhất cũng nên mời tụi anh một miếng pizza chứ!”

Châu Hồ vừa dứt lời, Giang nhị và Trịnh Thất vội chuyển mắt nhìn Chương Hi, trong mắt có chờ đợi. Chương Hi đang vui vẻ, huống hồ khó có khi mọi người chủ động tiếp chuyện với cậu, thế nên gật đầu đồng ý rồi.

Bởi vì đây là lần đầu tiên các thành viên trong nhóm chủ động cùng nhau ra ngoài ăn, nên dù rằng cả nhóm đang bị quản lý chế độ ăn, đại diện Bách vẫn đã đồng ý cho phép mấy người Cao Từ ra ngoài dùng bữa, đồng thời còn nói mấy người Cao Từ cứ ăn thoải mái, anh cho phép, còn nói sẽ chịu phân nửa tiền cho bữa ăn này.

Mấy người Châu Hồ vừa nghe, mừng quá đỗi. Bọn họ luôn bị quản chặt về việc ăn uống. Nhất là trong khoản thời gian này, do bọn họ sắp comback, nên là ngoại trừ Cao Từ vẫn còn đang trong thời gian được bồi bổ, những thành viên khác ăn uống đều bị đong đo từng chút từng chút một.

Bởi biết Chương Hi cũng không dư giả gì, cho nên trước khi vào quán, sáu người đã chụm đầu lại với nhau âm thầm thảo luận, nói rằng Chương Hi cứ gọi món nhiều vào, chờ trở về, họ sẽ chia tiền phụ thêm, Chương Hi tự nhiên đồng ý.

Vì thế, thời điểm tới tiệm pizza, Châu Hồ, Chương Hi và Trịnh thất gọi liền một lúc mười hai cái bánh pizza, đồng thời còn gọi thêm các món chiên như xúc xích, tôm thẻ, chạo cá, nem nướng, mực rang me….

Từng người gọi món ăn thêm xong, liền chuyển thực đơn cho Cao Từ. “Tiểu Từ, cậu cũng chọn thêm vài món đi.” Chương Hi nói một câu, lại cười nói thêm:

“Cứ yên tâm gọi, bọn họ trả thêm tiền cho bữa ăn, còn cậu cứ để anh lo hết, cậu cứ gọi thêm món cậu muốn ăn đi. Cậu gầy lắm, không sợ mập.”

Cao Từ cười ngọt gật đầu với Chương Hi, vương tay nhận thực đơn từ anh.

CHƯƠNG KẾ>>>

Lượt xem: 16

Số người xem: 15

Mã ID của bài viết này là: 20790

TRUYỆN ĐƯỢC ĐỀ XUẤT

Để lại một bình luận

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *

Website này sử dụng Akismet để hạn chế spam. Tìm hiểu bình luận của bạn được duyệt như thế nào.

error: Content is protected !!