Chương 28: Thần giao cách cảm
Cao Từ ngồi xuống, mở hành lý của mình ra.
Một tấm vải chống thấm cùng loại với Lam Lan, một tấm vải nỉ khá giống với Lam Lan, một cái mùng, một cây dao nhỏ, vài bịch xà bông tắm và gội, bàn chải đánh răng, kem đánh răng, bật lửa, đèn pin, kem chống côn trùng, thau nhôm… Cuối cùng, Cao Từ có chút chần chừ mà lôi mấy gói gia vị ra, có muối, bột ngọt, đường… Vừa lấy ra vừa nhìn PD Trần, không xác định mà hỏi.
“Em mua gia vị… không phạm quy chứ? Gia vị không tính là thức ăn mà, có phải không?” Nói xong liền chuyển mắt nhìn chị Tường Tường và anh Cần Mẫn cầu cứu.
Tường Tường lập tức tiến lên, hồi hởi gật đầu.
“Đúng vậy đúng vậy, gia vị sao có thể tính là thức ăn. Mọi người không chịu cho chúng tôi thêm bất kỳ thứ gì, vậy chúng tôi mua cái này cũng là hợp lý đi có phải không?”
Xuân Thành cũng vội vã gật đầu hùa theo: “Chứ gì nữa, không cho chúng tôi gia vị, vậy chúng tôi mua gia vị để nêm nếm thức ăn. Mọi người cũng không thể bắt tụi tui ở trong rừng nhiều ngày mà không cho ăn muối đi? Chúng tôi sẽ chết vì thiếu muối đấy!”
Thành Nhân lúc này cũng gật tán đồng: “Đúng vậy đúng vậy, không được tịch thu mấy gói gia vị này đâu, nếu không tôi sẽ bãi công đó!”
Trương Cần Mẫn cũng gia nhập hội bãi công: “Gia vị không tính là thức ăn chống đói, chúng tôi có quyền sử dụng chứ có phải không?”
Bị những ánh mắt bức thiết của mấy người bọn họ, PD Trần lùi bức, mím môi một lát mới đỏ mặt nói: “Tôi cũng chưa nói là không hợp lệ mà.”
Nghe được lời này, mọi người đồng loạt vỗ tay hoan hô một tiếng. Tường Tường xoa xoa đầu của Cao Từ, khen ngợi.
“Được lắm Cao Từ, cậu còn nhớ tới mấy thứ này. Giỏi lắm!”
Xuân Thành cũng gật gù: “Đúng vậy, túi đường đó chắc nửa ký phải không? Nhiều như vậy, lúc chúng ta đói bụng, có thể pha đường với nước uống, đỡ… ưm… ưm…” Xuân Thành nói chưa hết câu đã bị chị Tường Tường và anh Cần Mẫn bụm miệng. Tường Tường thì trừng mắt như muốn giết Xuân Thành, mà Trương Cần Mẫn thì cười hì hì dùng ánh mắt lấy lòng nhìn về phía PD Trần.
Chỉ là vô dụng rồi. PD Trần mở miệng:
“Gia vị có thể giữ lại, nhưng chỉ được dùng vào việc nêm nếm thức ăn, không được pha với nước uống…”
Chị Tường Tường tức giận quá, thẳng chân đá Xuân Thành một cái, mắng lên: “Thằng này cậu bị ngốc hả? Muốn uống nước đường thì chờ xong việc lén lén mà uống, nói nhiều như vậy làm cái gì?”
Xuân Thành ôm chân mếu máo: “Ai biết chương trình này độc đoán tới như vậy đâu chứ?”
Tuy rằng bất mãn với quy luật của tổ đạo diễn đề ra, nhưng không khí này vẫn khiến mọi người cười vui vẻ.
Xuân Thành lấy lại bình tĩnh xong, chỉ vào miếng vải nỉ và tấm vải chống thấm của Cao Từ, rồi nói với Lam Lan: “Hai cậu có thần dao cách cảm hả? Mua đồ giống hệt nhau vậy? Mua cùng một tiệm hả?”
Cao Từ nghe vậy liền cười nói: “Nếu là thần giao cách cảm, đã không bị mua trùng món đồ rồi!”
Trương Cần Mẫn nói: “Mua trùng cũng không sao, đều là những vật dụng cần thiết.”
Tự nãy giờ mọi người cười đùa khen ngợi hai người Cao Từ và Lam Lan, đều là khen thật lòng, vui vẻ thật lòng vì món đồ hai người mua, chỉ có một người mặt thì cười trong lòng vẫn còn bất mãn.
Đó là Như Em. Cô nàng cảm thấy cực kỳ bất mãn. Rõ ràng cô cũng có ý tốt nên mới mua một cái chăn lớn, vừa dày vừa ấm, mọi người lại không thích mà đi thích mấy tấm vải cũ mèm kia.
Phải chi miếng vải kia là của những người nổi tiếng mua, họ đi theo xu nịnh cô cũng cam tâm tình nguyện, đằng này lại là của hai tên nhóc không có chút tiếng tăm.
Thật sự không hiểu nổi.
….
“Được rồi, bây giờ các bạn hãy di chuyển đến nơi trú ẩn của mình đi.” PD Trần dõng dạc nói.
Mọi người nghe câu này xong, khiếp sợ mà trừng mắt với PD Trần.
Tường Tường quát lên: “Cái gì? Còn phải đi tiếp? Mọi người đùa với tôi sao?”
Như Em mở to đôi mắt đẹp: “Sao không ở chỗ này mà còn đi chỗ nào nữa vậy?”
Xuân Thành: “Đi… đi nữa hả? Cái quái gì thế hả trời!”
Trương Cần Mẫn biết rõ chương trình này hạch sách tới cỡ nào. Biên kịch và đạo diễn của chương trình này đều là những người khởi xướng chương trình này cùng với anh, xét về độ biến thái, anh tự nhận không bằng họ.
Thở dài, bất lực mà lên tiếng: “Đi thôi đi thôi, chúng ta đi thôi!”
Mọi người nhao nhao kêu rên, nhưng vẫn phải nhấc bước đi theo hướng mà tổ đạo diễn chỉ định.
Cũng không biết sẽ đi tới nơi nào, khu vực nào, chỉ biết rằng họ phải vác theo hai cái balo nặng, đi thẳng vào rừng rậm đầy cây cối và côn trùng.
Lam Lan bước tới bên cạnh Cao Từ, nhỏ giọng nói:
“Đưa balo anh cầm phụ cậu.”
Cao Từ cũng không cậy mạnh, đưa một chiếc balo cho anh, rồi mới sánh vai đi theo mọi người. Vừa đi vừa quan sát nhìn ngắm cây cối hai bên đường.
Những PD cầm máy quay cùng với máy quay trên máy bay điều khiển từ xa vẫn làm tốt phận sự của mình, thời thời khắc khắc ghi lại hết những hình ảnh, biểu cảm và giọng nói của từng người.
Trong rừng, có rất nhiều côn trùng rắn rết. Đi trong chốc lát, mọi người liền nhìn thấy một tổ ong, đi chốc lát, liền thấy con bọ cạp, rồi thì kỳ nhông, rắn mối.
Đột nhiên Như Em hét to một tiếng. Mọi người giật mình, vội bước nhanh tới chỗ cô nàng, lo lắng hỏi: “Có chuyện gì vậy?”
“Bên kia… bên kia có con rắn!” Như Em hoảng sợ chỉ vào gốc cây phía bên đường.
Mọi người theo ngón tay của Như Em nhìn qua, thấy một con rắn màu đen đang nằm lù lù ở đó, lập tức cũng hoảng lên.
Trương Cần Mẫn lại rất bình tĩnh, trấn an mọi người: “Đi vào rừng, gặp rắn là chuyện thường thấy, mọi người đừng sợ.”
Chị Tường Tường nghe vậy càng sợ thêm: “Tôi nghe anh nói tôi càng sợ hơn đó!”
Trương Cần Mẫn cười khà khà.
Allen, một người dân bản xứ đi cùng mọi người lúc này đi tới, nhìn nhìn con rắn một lát rồi nói một câu tiếng Anh. “Mọi người đừng sợ, con rắn không có độc.”
Phiên dịch viên lập tức dịch lại lời của người bản xứ. Nghe nói không phải rắn độc, mọi người mới bớt sợ hãi, lại tiếp tục chậm rãi lên đường.
Như Em là thực sự sợ hãi, lúc này cô ta bước một bước, nhìn ba bước… tay níu chặt lấy bàn tay của Thành Nhân đi ở phía trước.
….
Mọi người đi thật lâu, băng qua rất nhiều đoạn đường, chân cẳng đã mỏi nhừ, bụng cũng bắt đầu đói, ông mặt trời cũng dần chuyển hướng phía tây.
Đạo diễn vẫn cứ bảo mọi người đi tới, cũng chẳng biết đi tới chừng nào, chỉ cảm thấy đoạn đường phía trước dài hun hút, đoàn người đã thực sự mệt nhọc.
Thành Nhân vừa đi vừa thở hổn hển, than thở nói: “Em xem chương trình, biết rằng đi quay chương trình này rất vất vả, nhưng em không nghĩ rằng mệt tới như vầy. Anh Cần Mẫn à, em thật khâm phục anh!”
Mọi người lập tức gật gù hùa theo, vừa than thở vừa khen ngợi Cần Mẫn.
Trương Cần Mẫn chỉ cười cười, rồi tiến về phía trước. Anh đã quen với những lời khen như vậy. Lần quay nào, mọi người cũng đều sẽ khen ngợi anh. Đôi lúc tự anh cũng cảm thấy mình thực phi thường.
Mọi người cứ như thế mà đi, ông mặt trời thì đã xuống núi, ở rừng trời tối rất nhanh, mới ban nãy còn mờ mờ ánh sáng, lúc này đã tối mịt mù. Đạo diễn chỉ huy nhân viên mở đèn pha chiếu sáng đường đi. Chiếc đèn được lắp đặt trước các ống kính máy quay cũng đã được bật mở, đảm bảo quay được rõ ràng từng chi tiết ở trước mắt.
Tiếng than thở càng lúc càng nhiều bước chân càng lúc càng nặng. Không chỉ các thành viên, mà những người bên tổ đạo diễn cũng đã có người sắp không chịu được, thở hì hục nện bước, màn hình máy quay cũng trở nên rung lắc vì các anh quay phim đã mỏi đừ. Trước đó vài tiếng đồng hồ, mọi người tuy rằng than thở, nhưng phần nhiều đều chỉ cố tỏ vẻ mà thôi, khi đó sắc mặt ai nấy đều tươi tỉnh, có sức sống, mà lúc này đây, gương mặt ai nấy đều phờ phạt, biểu cảm cũng trở nên u ám, còn ẩn ẩn mang theo sự hối hận, có lẽ họ đang hối hận vì đã tham gia chương trình này.
Thể hiện rõ nhất chính là cô nàng Như Em, nhìn sắc mặt âm trầm của cô nàng lúc này, ai nấy đều nhìn ra được cô nàng đang cực kỳ cực kỳ không vui vẻ.
Chỉ mới bắt đầu, mọi người đã sắp không trụ được, huống chi phải sinh tồn ở nơi hoang dã này hơn mười ngày, thật là… sợ rằng khi về họ thật sự mất nửa cái mạng rồi.
Trước kia xem trên màn hình, họ cũng từng nhìn qua nhiều những khách mời có biểu cảm tương tự, nhưng khi đó họ cảm thấy nghệ sĩ tham gia càng chịu khổ, họ càng phấn khích, mà lúc này bản thân tự mình trải nghiệm, mới hiểu hết được, những thứ đó là sự thật, chứ không phải các nghệ sĩ cố ý diễn.
Lượt xem: 13
Số người xem: 11
Mã ID của bài viết này là: 21429