Chương 5: Đi quay quảng cáo

Sáng ngày hôm sau Cao Từ vừa thức dậy đã cảm thấy cả người đau nhức giống như bị bánh xe nghiền qua, nát nhừ cả rồi. Cố gắng chống tay kéo thân mình ngồi dậy, đập vào mắt chính là một mảnh bầm tím ở đùi trái. Cao Từ kéo cao ống quần lên nhìn kỹ, bắp đùi của cô lúc này đã tím đem một mảnh, nhìn rất dữ tợn.

Cao Từ nhìn bắp đùi của mình, tay run run chạm nhẹ vào vết bầm, hốc mắt lại nhòe đi. Đau quá!

Có tiếng mở cửa, Lam Lan từ vừa đánh răng xong trở về. Vừa thấy Lam Lan, Cao Từ theo bản năng mà xoay đầu che giấu giọt nước mắt chực rơi, cũng nắm kéo ống quần xuống, che lại vết bầm đen trên đùi của mình.

Lam Lan liếc Cao Từ một cái, cũng không chú ý tới biểu cảm của cô. Đi vào phòng liền tiến về phía tủ quần áo chuẩn bị thay đồ.

Cao Từ vừa thấy anh chuẩn bị thay quần áo, vội vàng tốc chăn nhảy xuống khỏi giường, muốn đi ra ngoài. Chỉ là hai chân vừa chạm đất đã cảm nhận được một cổ cảm giác đau buốt từ lòng bàn chân và đùi truyền tới, cơn đau ập tới quá nhanh và mãnh liệt, khiến Cao Từ nhất thời không chống đỡ được mà ngã quỵ xuống đất tạo ra một tiếng “phịch” nhỏ.

Lam Lan nghe tiếng động chuyển mắt nhìn qua, liền thấy Cao Từ đang nhăn mày ôm lấy chân ngồi ở trên nền đất, gương mặt vô cảm của anh hơi trầm xuống, mày nhíu nhíu. Thằng nhóc này sao cứ bị té hoài như vậy? Lúc luyện tập vũ đạo cũng bị té liên tục, bây giờ cũng bị như vậy. Nếu về sau lên sân khấu mà còn mang theo cái chứng “té” này, sẽ phải làm sao đây?

Nghĩ là nghĩ vậy, nhưng khi thấy gương mặt tái nhợt không bình thường của Cao Từ, Lam Lan liền buông bộ quần áo trên tay xuống, nhấc bước đi qua.

“Cậu không sao chứ?” Rõ là ánh mắt quan tâm, nhưng âm giọng cùng với thái độ lại tỏ vẻ như thể không kiên nhẫn.

Cao Từ ngửa đầu nhìn Lam Lan, cơn đau ở chân truyền tới khiến thần kinh của cô nhất thời bị tê liệt, phải mất vài giây mới hồi thần. Liền thấy được ánh mắt của ảnh đảo xuống đôi chân của mình, Cao Từ vội vàng ngồi thẳng người, gắng gượng nở nụ cười đáp lời:

“Em không sao, cảm ơn anh.”

Lam Lan nheo mắt nhìn Cao Từ nửa ngày, mới chậm rãi mở miệng hỏi: “Chân cậu bị sao vậy?”

Cao Từ xoa xoa bắp đùi, tươi cười có chút gượng gạo mà bịa chuyện:

“Chắc do lúc ngủ gác chân hơi cao, nên bị tê chân.” Nói xong còn làm bộ vỗ vỗ nhẹ vào đùi của mình như là giúp máu lưu thông để khỏi tê chân. Một lát sau, cảm giác cơn đau ở chân giảm đi một ít, Cao Từ mới nắm thành giường chống thân đứng lên.

“Em… em đi đánh răng..” Cao Từ nói một câu, xong liền nhấc bước đi ra cửa, nhìn kỹ sẽ thấy bước chân của cô lung lay không bình thường.

Lam Lan nheo mắt nhìn theo bóng lưng của Cao Từ, mày nhíu nhẹ lộ biểu cảm trầm tư.

……

Cao Từ bị đau như vậy, cả người ê ẩm tới như vậy, nhưng vẫn không có than thở mà ngược lại càng thêm dốc sức cố gắng luyện tập. Cô biết, nếu hôm nay cô vì đau mà dừng lại không luyện tập, thì về sau cô cũng không cần đứng trong cái nghề này. Luyện tập cao độ cũng giống như bơi ngược dòng vậy, nếu vì bơi ngược mỏi tay mà dừng lại, thì sẽ bị nước cuốn ngược trở về điểm bắt đầu. Cho nên, dù đau, cũng phải cố gắng đi luyện tập, chờ cơ thể quen dần với việc vận động cao độ là tốt rồi.

Từ hôm nay trở đi, ngày nào cũng vậy, hễ các thành viên khác luyện tập xong ra về, thì trong phòng tập sẽ còn lại Cao Từ cùng Tiểu Lý.

Một hai ngày đầu, Cao Từ sẽ tự mình luyện tập các động tác ở trước gương, đợi khi các động tác đã tạm ổn định theo nhịp rồi, thì lại chủ động nhờ Tiểu Lý hỗ trợ. Tiểu Lý sẽ làm theo động tác của Trịnh Thất, đứng lên đùi của cô. Cao Từ muốn rèn luyện sức chịu đựng ở đùi của mình, có như vậy, khi kết hợp vũ đạo với các thành viên khác cô mới có thể chịu đựng được sức nặng của Tiểu Thất, không làm hỏng phần vũ đạo khi tới phần này.

Lẽ ra Tiểu Lý không có nhiệm vụ hỗ trợ mấy người Cao Từ luyện vũ đạo, nhưng với sự nhờ vả của Cao Từ, Tiểu Lý lại không mở miệng từ chối. Thay gì ngồi một chỗ thảnh thơi bấm điện thoại, anh lại dùng thời gian thảnh thơi này đó của mình mà giúp đỡ Cao Từ. Cũng vì thế, anh càng thêm khâm phục sự kiên trì cố gắng của cô. Rõ ràng đau tới như vậy, chân run rẩy tới mức anh đã vịn vào vách tường lại vẫn không đứng vững, nhưng cô lại vẫn cắn răng kiên trì luyện tập tới cùng, làm cho anh vừa thương tiếc vừa kính trọng.

Cũng bởi vì ngày nào cũng luyện tập như vậy, cho nên vết bầm đen trên bắp đùi của Cao Từ không thuyên giảm mà càng có xu thế lan rộng hơn, tím lịm một mảnh lớn, trông càng dị hợm.

Mà Cao Từ, có lẽ chịu đựng đau đớn đã quen rồi, lúc này kiểu như bị chết dây thần kinh biểu cảm khi đau đớn vậy. Dù rằng cả người mệt tới không thể mệt hơn, đau tới không thể đau hơn, nhưng cảm xúc trên mặt không mảy mai thay đổi. Người khác còn cho rằng Cao Từ đã luyện tập quen rồi, nào đâu biết mỗi ngày của cô luôn chiến đấu với những cơn đau thấu tận xương tủy thế này, kiểu đau đớn mà trái tim cũng phải co thắt.

…..

Một tuần qua, từ ngày bắt đầu cho tới hiện tại thời gian đã trôi qua một tuần, ngày nào Cao Từ cũng là bị vắt kiệt sức ở phòng tập, buổi tối đều là được Tiểu Lý nửa ôm nửa đỡ đưa về phòng ký túc.

Người khác không biết, nhưng Tiểu Lý đi theo sát bên cạnh Cao Từ, tự nhiên biết được sự chịu đựng khắc khổ của cô, ngoại trừ khâm phục nghị lực phi thường của cô, đồng thời anh lại cảm thấy thương cảm cho cậu thiếu niên này.

Chỉ mới mười tám tuổi mà thôi!

Mà hậu quả của một tuần dốc cạn sức đó là Cao Từ bị gầy đi hơn 7kg. Cao Từ cao 177, thời điểm mới chuyển tới ký túc xá Cao Từ đã cân qua, cân nặng gần 63kg, mà hiện tại chỉ còn có hơn 56kg mà thôi. Lúc này Cao Từ vừa ốm yếu lại xanh xao, nhìn vào không có một chút sức sống, khiến đại diện Bách tới ký túc thăm bọn họ nhìn thấy cũng hết hồn.

“Cậu… Cậu làm thế nào mà gầy thành ra như vậy?” Đại diện Bách thốt lên thành tiếng.

Cao Từ vừa luyện tập trở về, cả người mệt mỏi, thấy đại diện Bách, chỉ gật gật đầu chào một tiếng, nghe anh hỏi, liền thành thật đáp lời:

“Em cũng không biết!”

“Cậu….” Đại diện Bách bất đắc dĩ thở dài: “Được rồi, mấy ngày qua cậu cũng đã vất vả rồi. Hôm nay anh tới là để báo tin vui cho các cậu, anh vừa nhận được hợp đồng quảng cáo bánh SoChi cho nhóm các cậu, dù chỉ là hợp đồng nhỏ, nhưng các cậu có thể xuất hiện trước ống kính là một chuyện tốt. Các cậu chuẩn bị một chút, tới lúc đó hãy gắng mà thể hiện tốt nhất.”

Cao Từ gật gật đầu. Đại diện Bách thấy Cao Từ trước sau biểu cảm nhàn nhạt không lộ cảm xúc, đã trở về giống với thái độ của Cao Từ trước kia, anh có chút bất đắc dĩ.

“Cậu có gì bất mãn với tôi sao?” Đại diện Bách hỏi thẳng.

Cao Từ ngước mắt nhìn anh, thấy anh nghiêm túc nhìn mình chờ câu trả lời, Cao Từ vội lắc lắc đầu: “Không có ạ, em không có cái gì bất mãn cả.”

Đại diện Bách than thở: “Không có thì tốt rồi, mặc dù tôi là đại diện của nhóm các cậu, nhưng cũng là anh của các cậu, thành công của các cậu cũng là thành công của anh. Có thể ngày thường anh hơi nghiêm khắc, nhưng cũng là vì muốn tốt cho các cậu.”

Thấy biểu cảm Cao Từ vẫn trước sau như một, anh phất tay thở dài: “Được rồi, đã trễ rồi, anh cũng đi về đây, các cậu cũng đi ngủ sớm đi, dưỡng cho tinh thần tốt nhất cho lần quay chụp vài ngày tới.”

Nói xong liền đứng lên, trước khi ra về còn quay đầu lại dặn dò Tiểu Lý. “Cậu Lý, từ hôm nay trở đi, cậu có nhiệm vụ bồi bổ, dưỡng cho thằng nhóc này mập lên một chút, gầy quá trông không có chút sức sống gì cả!”

Tiểu Lý vâng dạ, Cao Từ và mấy người Châu Hồ tiễn đại diện Bách ra cửa. Sau đó Cao Từ mới đi tắm rửa rồi trở về phòng ngủ.

….

Ba ngày sau, đúng tám giờ, quản lý Khang lái xe tới đón cả nhóm đi tới studio. Lúc lên xe, Châu Hồ hào hứng hỏi quản lý Khang.

“Anh, quần áo phụ kiện quay chụp hôm nay là công ty cho bọn em luôn hay chỉ là cho mượn ạ?”

Quản lý Khang lắc đầu: “Anh không rõ nữa, có lẽ cho luôn cũng có thể chỉ mượn mặc đỡ!”

Châu Hồ vò đầu: “Anh trả lời cũng như không trả lời!”

Chương Hi ở bên cạnh nhỏ giọng: “Cũng không biết hôm nay quần áo phụ kiện trông như thế nào.”

Thường mỗi khi tham dự các buổi chụp quảng cáo này nọ, quần áo đều là của công ty hoặc của công ty đối tác tài trợ. Xong có đôi khi bên kia sẽ cho quần áo quay chụp lúc đó cho bọn họ, có khi sẽ thu lại.

Mấy người bọn họ là nghệ sĩ mới, thông thường nếu có các show, quần áo khi quay các show đó đều là bọn họ tự chuẩn bị chứ còn chưa có nhà tài trợ. Bởi vậy mặc dù thời gian qua bọn họ không có quá nhiều show, xong cứ mỗi một show là bọn họ phải mua một bộ quần áo mới, nên cả nhóm vẫn tốn không tí tiền trong việc chuẩn bị trang phục này. Nhưng lương của bọn họ thực sự không cao, trừ chi phí ăn ở, mỗi tháng từng người chỉ lãnh được một vài triệu.

Cho nên mỗi khi tham dự quay chụp quảng cáo, ai nấy đều hy vọng được nhà tài trợ tặng quần áo và phụ kiện.

….

Mà Cao Từ, vừa lên xe liền nghiêng đầu tựa vào vai Tiểu Lý chợp mắt. Tình trạng cơ thể của cô hiện tại đang ở mức báo động, nên có thể ngủ cô liền ngủ. Nếu không tận dụng thời gian dưỡng sức, sợ rằng cô không trụ nổi những buổi tập cật lực kia.

Xe chậm rãi chạy vào một tòa nhà, mấy người Cao Từ đi thang máy lên tầng lầu, gõ cửa vào một studio quay chụp.

Studio quay chụp hôm nay được trang trí theo kiểu một căn phòng của các cậu học sinh. Bên trong là sách vở bài học, trên bàn trưng bài đồng hồ cát, mô hình địa cầu… Hoàn toàn là không gian căn phòng của một cậu học sinh.

Vừa đi vào, đạo diễn đã đi tới triển khai nội dung kịch bản buổi quay chụp quảng cáo hôm nay. Nhóm của Cao Từ sẽ vào vai những cậu bạn học cùng trường, tới nhà của một người bạn học nhóm, sau đó cả nhóm học tập mệt mỏi, các thành viên gục gật mà ngủ gục. Rồi cậu trai trong vai trò người chủ nhà kia sẽ đi lục tủ bánh ngọt, rồi lôi ra một túi bánh ngọt SoChi của thương hiện họ đang quảng cáo, rồi kéo cả nhóm cùng ăn. Ăn xong, cả nhóm đột nhiên tươi tỉnh lên tinh thần, học bài thật tốt.

Kịch bản ngắn gọn như vậy, mấy người Cao Từ chỉ biểu diễn thể hiện biểu cảm, còn lời thoại chỉ có một câu. “Có bánh SoChi, lo gì mệt nhọc học tập!”

Mấy người Cao Từ nghe xong nội dung buổi quay chụp hôm nay, liền bị đẩy vào phòng thay quần áo.

Chương kế>>>

Lượt xem: 15

Số người xem: 14

Mã ID của bài viết này là: 20660

TRUYỆN ĐƯỢC ĐỀ XUẤT

Để lại một bình luận

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *

Website này sử dụng Akismet để hạn chế spam. Tìm hiểu bình luận của bạn được duyệt như thế nào.

error: Content is protected !!