Chương 117b:
Người dịch: Ngọc Mai
Quân Khanh Duệ khó mà kiềm chế kích để không động, vốn dĩ hắn
còn muốn an ủi vài câu, nhưng với thái độ này của Y Diễm, bây giờ hắn có nói gì
cũng đều mang ý châm chọc, sắc mặt hắn trở nên thật khó coi. Quân Minh Châu
nhìn Y Diễm lãnh đạm đứng đó, gương mặt xinh đẹp thoát tục, nàng ta toan mở miệng,
lại nghe bên ngoài truyền tới tiếng báo:
– ” Thiên Trụ Nhiếp chính vương điện hạ đến tế bái
trung nghĩa bá….”
Quân Minh Châu hôm nay sống chết đòi đến Thịnh phủ chính là hi vọng có thể gặp Dạ Khuynh một lần, giờ phút này nghe tiếng báo như vậy liền không còn quan tâm đến chuyện gì nữa, vội quay đầu nhìn ra cửa linh đường. Bên ngoài ánh nắng lấp lánh, Dạ Khuynh mặc một bộ y phục đơn giản, khoác một chiếc áo choàng đen, chỉ có đai lưng là thêu tường vân bằng chỉ kim tuyến vàng, loại y phục phổ thông này mặc trên người hắn lại toát ra vẻ xa hoa quý khí, dung nhan tuấn mĩ của hắn dưới ánh mặt trời cũng giống như mang theo băng hàn chi khí, nét mặt lạnh lùng, đôi mắt màu hổ phách như tỏa ra nhàn nhạt kim quang.
Uy nghiêm lãnh khốc như vậy, thế nhưng vẫn khiến bao người phải say mê mà điển hình là Kiêu Dương công chúa, Quân Minh Châu tim đập rộn lên, gương mặt hơi nóng, nhìn thấy Dạ Khuynh bước vào linh đường, ánh mắt không rời, nhưng tại vì sao hắn cũng giống những người khác, cũng chỉ để mắt đến mỗi Thịnh Y Diễm?!
Dạ Khuynh nhận hương từ tay người hầu, cúi lạy ba cái rồi cắm vào lư hương, sau đó tiến về phía Y Diễm, Quân Minh Châu cũng vội bước theo hắn, đôi mắt như thể chứa nước, quả nhiên là sắc xuân đa tình, chỉ vì chàng mà chú ý. Y diễm đăm chiêu nhìn, trong lòng có ý mỉa mai, loại người như Dạ Khuynh, Quân Minh Châu cũng dám cố kiết bám lấy, quả nhiên là chê đời quá dài.
Trong chớp mắt, Dạ Khuynh đã đứng ở trước mặt Y Diễm, tỉ mỉ nhìn nàng, mặt hắn lộ rõ vẻ lo lắng, nói:
– “Sắc mặt của nàng thật không tốt, cho dù là thương tâm, cũng không nên bỏ mặc bản thân mình như vậy, nàng như này…. bảo bá phụ làm sao có thể yên tâm, mà ta cũng không yên lòng.”
Hắn nói xong, không cho Y Diễm cơ hội đáp lời, lại đến trước mặt Tử Nhi nói:
– ” Chăm sóc thật tốt tiểu thư nhà ngươi, nếu có việc gì nhớ phải sai người đến viện tử tìm ta.”
Thịnh Dễ Dương qua đời, trong phủ có tang sự như này, vốn dĩ không phù hợp để khách khứa ngủ lại, Y Diễm hôm trước đã sai Tử Nhi đi mời Mạc Vân Ly, Dạ Khuynh, còn có Sở Thanh Y rời đi, nhưng ba người này nhất quyết không chịu.
Mấy người bọn họ cùng lúc chuyển hết vào Thịnh phủ ở, vốn dĩ đã khiến mọi người bàn tán xôn xao, bây giờ Dạ Khuynh lại đứng trước mặt bao nhiêu người nói ra những lời thân mật như vậy, Y Diễm trong lòng cảm thấy vô cùng khó chịu, không ngần ngại đuổi người trước mặt bao nhiêu văn võ bá quan:
– ” Đa tạ nhiếp chính vương điện hạ quan tâm, Mạc thừa tướng cùng sứ thần quán( nơi ở cho các sứ thần) phong thuỷ tương khắc, Trí Nguyên đại sư tính ra nếu Mạc thừa tướng còn ở lại bên trong sứ quán sẽ mang họa sát thân, chỉ có vào Thịnh phủ ở mới có thể vượt qua kiếp nạn, vương gia cùng Mạc thừa tướng hảo hữu chí giao ( quan hệ tốt đẹp), cũng cùng Mạc thừa tướng chuyển vào Thịnh phủ, đây là vinh dự của ta, đáng lẽ Thịnh phủ phải tiếp đón chu đáo, nhưng hôm nay trong phủ lại có tang sự, để vương gia ở lại đã là thất lễ, hơn nữa chỉ sợ trong phủ bận rộn cũng sẽ đối đãi không chu toàn, còn cả khóc lóc ầm ĩ, chỉ sợ quấy rầy sự thanh tịnh của vương gia.”
Y Diễm dứt lời, cũng không đợi Dạ Khuynh đáp lại liền quay người về phía Quân Khanh Liệt, cất giọng nói:
– ” Tiểu nữ không biết thái tử điện hạ có thể giúp tiểu nữ hộ tống nhiếp chính vương về lại sứ quán không?”
Quân Khanh Liệt lúc này vội đáp:
– ” Tất nhiên, bổn thái tử chắc chắn sẽ sắp xếp chu đáo.”
Lời nói đã đến tận nước này, rõ ràng là đang cố ý đuổi người, mọi người đều nhìn chằm chằm, Thịnh phủ nhiều chuyện phải lo lắng, ai cũng đều đang bận rộn tang sự, Dạ Khuynh bây giờ vẫn còn ỷ vào địa vị mà ở lại Thịnh phủ quả thực là thất lễ, huống chi bây giờ cả Thịnh phủ rộng lớn này không còn nam chủ nhân nào nữa, chỉ còn lại mình Y Diễm lại là nữ nhi, rõ ràng không thích hợp giữ Dạ Khuynh và Mạc Vân Ly ở lại.
Dạ Khuynh không biết phải nói cái gì, hít một hơi, cất tiếng:
– ” Mạc thừa tướng cùng Sở thế tử….”
Y Diễm không đợi hắn nói xong đã liền cướp lời, nói:
– ” Mạc thừa tướng và Sở thế tử tất nhiên cũng sẽ không lưu lại Thịnh phủ, thái tử điện hạ chắc chắn sẽ tìm được một nơi thật tốt cho hai vị ấy. “
Dạ Khuynh thấy Y Diễm nóng lòng muốn đuổi người, lại trước mặt bao nhiêu khách khứa vạch rõ giới hạn, hắn khẽ cắn môi dưới, trầm giọng nói:
– ” Nếu vậy ta cũng không làm khó nàng nữa”.
Quân Minh Châu thấy trong mắt Dạ Khuynh chỉ có mỗi Y Diễm, từ lúc bước vào đến giờ cũng chưa từng nhìn mình lấy một lần, lại thấy Dạ Khuynh bị Y Diễm đối xử như vậy cũng không tức giận mà còn buồn bã, hận đến thân thể khẽ run, giờ phút này mới có cơ hội chen miệng nói:
– ” Phong thủy chỗ đó so với hoàng cung làm sao sánh được. Không bằng Mạc thừa tướng cùng nhiếp chính vương hãy chuyển vào trong hoàng cung đi.”
Dạ Khuynh nghe vậy liền hướng về phía Quân Khanh Liệt rồi cất tiếng:
– ” Bổn vương lưu lại bên ngoài cũng đã lâu, cũng đã nên hồi cung, không dám phiền thái tử sắp xếp.”
Nói xong hắn lập tức bước nhanh ra khỏi linh đường, đến liếc mắt cũng không liếc Quân Minh Châu lấy một cái.
Quân Minh Châu nhìn theo hắn dứt khoát bước đi, khuôn mặt xinh đẹp trở nên thật khó coi, ánh mắt nhìn Y Diễm tràn đầy hận ý. Nàng ta không cách nào không hận Y Diễm, còn cho rằng nữ nhân này quả thực chính là hồ ly tinh, rõ ràng đã có Tà Y cốc chủ, có Thái tử ca ca, vậy mà còn muốn câu dẫn cả Dạ Khuynh!
Nàng quay đầu, trừng mắt nhìn Y Diễm, thù cũ hận mới, hôm nay tích tụ đến cực điểm khiến cho lửa giận trong người nàng ta rực cháy như thể muốn thiêu cháy lục phủ ngũ tạng, trong phút chốc không làm chủ được lời nói, quên đi bản thân đang đứng ở đâu, cợt nhả nói:
– ” Thịnh Y Diễm, bổn công chúa nhìn thấy ngươi mất cha, không những không đau khổ, ngược lại còn rất tự tại mà, đã không đốt giấy để tang, cũng không quỳ xuống khóc lóc đau khổ, chỉ đứng ở đấy liếc mắt đưa tình câu dẫn nam nhân, kẻ nào không biết còn tưởng rằng đi đến nhầm nơi, chỗ đến không phải linh đường, mà là nơi không đứng đắn.”
” Páp….!”
Quân Minh Châu lời còn chưa dứt, Y Diễm đã vung tay lên, bàn tay hung hăng với một lực mạnh đã nằm gọn trên mặt nàng ta, khiến những lời nàng ta chưa kịp nói hết đã phải nuốt lại vào bụng. Quân Minh Châu quả thực không thể tin được, chỉ khi trên mặt cảm thấy đau rất, nàng ta mới tỉnh ngộ, trừng mắt nhìn Y Diễm, giọng the thé nói:
– ” Thịnh Y Diễm! Ngươi…… Ngươi lại dám đánh ta?!”
Lại dám ngay trước mặt bao nhiêu quan viên triều đình đánh công chúa, Thịnh Y Diễm này điên rồi phải không, như vậy khác nào đại nghịch bất đạo!”
Y Diễm lại giơ một bàn tay lên, dùng hết toàn lực, nhằm thẳng mặt Minh Châu mà tát, thấy nàng ta ôm mặt gào thét, nàng lại tiến thêm một bước, không nói một lời, tay lại vừa nhấc, động tác cực kỳ gọn gàng, nhanh chóng, khuôn mặt Quân Minh Châu đã phải nhận thêm hai, ba cái tát nữa, lúc ấy gương mặt nàng ta sưng đỏ lên như chiếc bánh bao, khóe môi cũng chảy máu, thân thể run rẩy, cuối cùng không giữ được thăng bằng mà ngã ngồi xuống đất.
Chuyện này xảy ra quá nhanh, không ai nghĩ Quân Minh Châu sẽ đột nhiên thất thố như vậy, nói với Y Diễm những lời lẽ không ra gì, bọn họ còn chưa kịp lấy lại bình tĩnh sau khi nghe mấy lời của Quân Minh Châu, Y Diễm đã động thủ, tiếp đó hàng loạt tiếng ” páp, páp” vang lên, một giây sau đường đường là Kiêu Dương công chúa đã phải ngã ngồi xuống đất, trông thật thảm hại.
Trong linh đường lúc này không một ai dám thở mạnh, ngay cả Quân Khanh Liệt và Quân Khanh Duệ nhất thời cũng đều không kịp phản ứng, chỉ còn biết lặng người nhìn Y Diễm đánh Minh Châu.
Nhìn Y Diễm một thân áo trắng cao cao tại thượng đứng nhìn Quân Minh Châu, mái tóc búi cao, không vướng bụi trần, tuy bề ngoài có phần giản dị nhưng vẫn toát ra một vẻ tôn quý không ai sánh kịp, giữa lông mày sáng rực ngạo khí, ánh mắt sắc lạnh, khiến cho cả người nàng như tỏa ra hàn khí, khiến người ta lạnh toát sống lưng, không dám mạo phạm, cảm thấy việc nàng đánh Kiêu Dương công chuá kia cũng chẳng phải chuyện gì to tát, càng làm cho người ta cảm thấy Quân Minh Châu đang rũ rượi dưới đất kia thật là đáng đời, quả thực đã khiến Y Diễm càng thêm tôn quy.
Kinh ngạc, tán thưởng, tin phục, tất cả các ánh mắt ấy đều hướng về nàng, chỉ có mình Y Diễm ánh mắt trầm lãnh, khinh thường nhìn Quân Minh Châu, nói:
– ” Ta vì sao không dám đánh ngươi? Cùng là công chúa, bây giờ ngươi còn nói những lời bẩn thỉu mạo phạm ta, xúc phạm người của hoàng thất, tội danh thế nào? Đánh ngươi là còn giữ mặt mũi cho ngươi rồi, ngươi đứng trước linh cữu của phụ thân ta ăn nói hàm hồ, không biết suy nghĩ, ta chỉ đánh ngươi mấy cái đã là quá nhẹ, ngươi phát điên đủ chưa? Đủ rồi thì mau cút ra ngoài cho ta! “
Giọng nói Y Diễm không lớn, ngữ khí cũng không sắc lạnh, nhưng lại vẫn đầy uy lực khiến người nghe phải thắt ngực lại, Quân Minh Châu ngồi dưới đất, ngẩng đầu nhìn Y Diễm, nhất thời liền muốn khóc cũng không khóc được, chỉ còn có thể trừng mắt bất lực.
Trong nội tâm nàng ta vẫn nghĩ tại sao có thể như vậy, tại sao Thịnh Y Diễm trước kia từng bị nàng tùy ý dẫm đạp lăng mạ giờ phút này lại dám trước mặt bao nhiêu người đánh nàng đau đến vậy, lại còn lập uy trên cả nàng ta nữa.
Đúng vậy, Thịnh Y Diễm cũng là công chúa, cách đây không lâu tại ngự uyển có chạm mặt nhau, Y Diễm dù tức giận cũng không thể tỏ thái độ gì quá đáng, mặt ngoài còn đối với nàng ta cung kính hữu lễ, nhưng hôm nay Y Diễm lại có thể trước mặt mọi người thẳng tay đánh làm nàng ta cảm thấy vô cùng thất bại, vô cùng kinh hoàng, nhưng dưới ánh mắt của Y Diễm, Minh Châu đau đớn nhận ra bây giờ ngay cả dũng khí phản kháng bản thân cũng không có.
Nàng sợ nữ nhân trước mắt này, không biết từ khi nào, nội tâm của nàng tự nhiên sợ Thịnh Y Diễm, đúng vậy a, giờ đây mẫu hậu nàng ta, hoàng huynh nàng ta đều bị phụ hoàng lạnh nhạt, địa vị nàng ta cũng không còn như trước, làm sao có thể đối đầu với Y Diễm được.
Nghĩ đến bản thân còn chưa đưa được tấm biển mà đích thân Hoàng thượng ngự bút, chưa truyền được khẩu dụ, bây giờ trời xui đất khiến thế nào lại nhục mạ Thịnh Y Diễm, quấy nhiễu linh đường, chỉ sợ chuyện này sẽ đến tai phụ hoàng, cũng chẳng phải điều tốt đẹp gì, có khi còn bị trách phạt, chút khí lực cuối cùng còn sót lại của Quân Minh Châu giờ cũng đã tan biến hết, nàng ta không thể đứng dậy được….
Lượt xem: 35
Số người xem: 31
Mã ID của bài viết này là: 20081