Chương 45: Nguy hiểm 2

 

(Viễn Giả Lai Ni:  Máy của tác giả bị hỏng, nên hôm kia không đăng kịp theo lịch. Sáng hôm qua nàng ấy mới gửi mail cho ta nhờ ta đăng hộ. Mà hôm qua ta bận quá, tới tối vẫn không đăng được. Nên nay đăng bù, các nàng thông cảm nha.)

 

 

Liên Y đi về phía khu rừng, thật cẩn thận mà đi, nhưng nàng nhanh chóng phát hiện dù nàng đi nhanh hay chậm thì khu rừng bị sương mù bao phủ kia vẫn ở trước mặt, càng đi càng xa. Xem ra quả nhiên là đám sương mù quỷ dị như một trận pháp không lối ra vậy. Trận pháp? Mắt Liên Y sáng lên. Nàng quan sát lại quan sát, đây là chẳng lẽ là Vụ linh trận mà Mặc Ly Thần Phong từng nhắc đến sao? Cách phá giải cái này, cách phá giải. . . không có! Liên Y nghĩ lại nghĩ liền nhận ra Vụ linh trận thế nhưng chỉ được Mặc Ly Thần Phong nói sơ lược phương vị cùng biểu hiện của trận pháp mà không hề nói đến cách tạo dựng cùng với cách phá giải.

 

 

Liên Y bình tĩnh nhìn màn sương mù trước mặt, trên vai, da thịt đang mọc lại làm nàng hơi ngứa ngáy. Nghĩ lại về Vụ Linh trận, Mặc Ly Thần Phong có nói, nó có thể tạo ra ảo cảnh chân thực, gặp mạnh biến mạnh, gặp yếu biến yếu. Vụ Linh trận đem đến cho người ta cảm giác sợ hãi từ sâu trong linh hồn. Nó khơi dậy lại những nỗi đau cả về thể xác và tinh thần cho người rơi vào trận pháp. Nó giống như đọc được suy nghĩ của người ta, làm người ta run rẩy. Tuy nhiên, đến Thần quân thì Vụ linh trận không thể nào làm cho người ta dao động được nữa. Nhưng mà dưới Thần quân thì kẻ nào tâm trí không kiên định, không thoát ra được bóng ma của chính mình, kẻ đó sẽ bị vây khốn mãi mãi trong ảo giác, sợ hãi và tử vong. Tu vi sẽ giảm sút cho đến khi kẻ đó chỉ còn cái thây khô.

 

 

Lại một lần cười khổ, phía trước không có đường đi, bây giờ nàng chỉ có một đường duy nhất là vượt qua đám sương mù này. Cắn răng một cái, Liên Y  xông thẳng vào đám sương mù. Lúc này giác quan của nàng trở nên chậm chạp. Trước mắt Liên Y hiện lên những ngày tháng bị bắt nạt ở thế kỉ hai mốt, lại những ngày bị coi là phế vật ở Thanh Vân thành. Nàng tự nhủ phải thanh tĩnh, thanh tĩnh. Nàng lại thấy toàn thân đau đớn như tẩy kinh phạt tủy, như cố gắng hấp thu hàn khí. Ảo giác, tất cả là ảo giác! Liên Y cắn răng chịu đựng, trên trán mồ hôi to từng giọt từng giọt chảy xuống. Nàng lại thấy một đôi bích nhân toàn thân đẫm máu, nam tử dù bị thương nặng nhưng cũng không che được hết vẻ phong thần tuấn lãng, nữ tử dù chật vật nhưng vẫn không giấu được hết vẻ xinh đẹp kiều diễm. Họ cố gắng che chở cho hài từ đang ngủ say. Nam tử dùng thân thể che chở cho hai người, hắn thét hai người mau chạy. Nữ tử nhìn trượng phu lại nhìn hài tử, nàng cắn răng dùng kiếm cắt máu trên cánh tay như tuyết trắng, hai tay không ngừng kết ấn, đem linh hồn cùng thân thể hài tử tách ra. Nàng xé rách một khoảng không gian bỏ linh hồn hài tử vào thân thể một đứa trẻ sơ sinh tại một nơi xa lạ. Nàng dùng hơi tàn ôm thân thể đã mất đi linh hồn. Nước mắt như mưa. Lúc này hài tử mở to đôi mắt đen láy nhưng đã trở nên vô hồn. Nhìn về phía phụ mẫu đang giãy dụa trước tử vong.

 

 

“Cha, nương.” Liên Y khóc không thành tiếng nhìn cảnh tượng trước mắt. Nghe thấy tiếng cười man rợ của đám người vây bắt cha nương của nàng. Nhìn cha nương vì nàng mà bị thương nặng như vậy. Đôi mắt đen của Liên Y vằn đỏ. Trong tâm nàng bây giờ chỉ có một chữ giết. Giết hết đám người làm hại cha nương! Giết hết những kẻ nhục mạ nàng! Giết hết kẻ cản bước chân của nàng! Và giết cả cái kẻ vô dụng bất hiếu là nàng!

 

 

Cầm Hàn Nguyệt kiếm bằng tay trái. Liên Y không ngừng chém giết trong ảo cảnh, nàng muốn giết, muốn giết. Liên Y dường như không biết đau đớn khi Hàn Nguyệt kiếm chém vào thân thể. Máu từng giọt, từng giọt rơi xuống, nhuộm đỏ cả một vùng đất. Nàng bất chấp tiếng kêu gọi của mấy người Phượng Vô Quân.

 

 

Khi Long Dật Hiên tới đây thì hắn thấy một màn này. Nàng bị vậy trong Vụ Linh trận, hắn lại nghe thấy tiếng gọi tê tâm phế liệt của nàng. Trái tim hắn co rút, đau đớn. Dù nàng đang mặc một thân nam trang nhưng mà chỉ cần liếc mắt hắn đã nhận ra nàng. Dù nàng có lẫn trong ngạn vạn người, hắn tin là hắn vẫn tìm được nàng. Đến lúc này hắn tuy chưa hoàn toàn hiểu hết cảm giác của mình nhưng là hắn không suy nghĩ, xông thẳng vào trận pháp, ôm lấy nàng. Một tay chế trụ tay của nàng, không cho phép nàng lại tự làm tổn thương. Tay còn lain vung lên một luồng ánh sáng mạnh mẽ hóa thành ngàn vạn mũi kiếm đâm nát đám sương mù, phá tan Vụ Linh trận.

 

 

Long Dật Hiên thấy nàng dãy giụa thì càng ôm chặt, nhìn vào đôi mắt vốn đen tuyền xinh đeph, bây giờ lại đỏ ngầu, tràn ngập bi thương cùng tuyệt vọng. Hắn không nhịn được, ôm nàng vào ngực. Miệng thì thào:

 

“Liên Y, tỉnh lại đi, có ta ở đây.”

 

 

Liên Y đang chìm trong bi thương, tuyệt vọng cùng thù hận thì bỗng thấy một tia sáng chói mắt, nàng nhìn lại, nhận ra mình đang bị ôm bằng một cái ôm rộng lớn, ấm áp lại có chút quen thuộc. Liên Y nghe thấy tiếng thì thào của Long Dật Hiên liền ngẩng đầu nhìn hắn, trong đôi mắt huyết sắc đã rút đi phân nửa. Nàng khe lầm bầm:

 

 

“Long Dật Hiên?”

 

 

“Phải, là ta.” Long Dật Hiên thấy nàng gọi tên mình thì trong lòng vui vẻ. Nàng vẫn nhớ hắn?

 

 

“Ngươi vì sao lại. . .?” Liên Y chưa kịp nói hết câu thì đã ngất đi.

 

 

“Liên Y, Liên Y . . .” Long Dật Hiên ôm lấy nàng, lo lắng gọi.

 

 

________________

 

 

Cùng lúc đó tại một nơi khác, Phượng Vô Quân đang cực kỳ tức giận. Khi Liên Y bị vây trong Vụ Linh trận thì Phượng Vô Quân cũng cảm nhận được đau đớn cả thể xác và tinh thần như nàng. Hắn kêu gọi nhưng nàng không trả lời. Hắn liền báo cho hai người Minh và Mặc Ly Thần Phong. Bọn họ cũng không gọi được nàng. Hắn vô cùng lo lắng, mau chóng giải giải quyết mấy con ma thú đáng ghét, sau đó hắn tìm chỗ ngồi thử liên hệ với nàng. Hắn nhắm mắt, khởi động khế ước. Hắn liền thấy một màn mà cả đời hắn sẽ chẳng thể nào quên. Hắn thật không ngờ chủ nhân của hắn lại trải qua nhiều chuyện như vậy. Nàng mới chỉ mười một tuổi mà thôi. Vậy mà những đau đớn nàng phải chịu còn lớn hơn đau đớn cả cuộc đời của người khác. Mẫu thân của chủ nhân thật sự nhẫn tâm nhưng đó là cách tốt nhất. Nếu đem nàng bỏ sang không gian khác thì bọn người kia khẳng định vẫn sẽ có cách tìm được. Nhưng mà đem linh hồn chuyển đi thì sẽ khó lòng tìm được. Nhưng để một người mẹ có thể tự tay tách rời linh hồn cùng thân thể của chính con gái mình thì cần bao nhiêu yêu thương, cũng cần bao nhiêu quyết tâm. Tuy hắn không bao giờ thực hiện bí pháp phức tạp này nhưng hắn biết bí pháp nghịch thiên này đã thất truyền từ lâu. Phản phệ của nó cũng vô cùng kinh khủng, không phải ai cũng dám thừa nhận. Thật không ngờ, mọi thứ lại xảy ra với chủ nhân. Việc hắn biết với việc hắn gần như tận mắt nhìn thấy lại hoàn toàn khác. Những đau đớn của chủ nhân hôm nay hắn nhất định sẽ bắt bọn chúng trả lại gấp ngàn gấp vạn lần. Hắn cố gắng gọi nàng tránh khỏi việc nhập ma nhưng mà không thể. Liên kết đứt gãy. Với thực lực hiện tại thì hắn không thể duy trì liên kết được lâu. Thật tức chết hắn. Trong mắt Phượng Vô Quân hiện lên sát khí lạnh lẽo. Quanh thân hắn không còn là khí tức ngây thơ, thiên chân vô tà, vuivẻ thường ngày, mà là lạnh lẽo, xơ xác tiêu điều, lại vô cùng bễ nghễ, khí phách vương giả phát huy đến cực đại.  Lúc này đây hắn mới chân chính là Hỏa Phượng hoàng, mới chân chính là Phượng Vương, chân chính là Chu tước Thần quân người người kính ngưỡng. Thật xui xẻo cho kẻ nào gây chuyện với hắn lúc này. Chân chính là bao cát cho hắn xả giận.

 

 

______________________

 

“Ưm” Liên Y khẽ mở ra đôi mắt. Trời bên ngoài đã tối đen, đôi mắt vốn bình lặng như nước của nàng, bây giờ đã không còn vằn lên huyết sắc nhưng mà nó vẫn tràn ngập bi thương cùng đau đớn.

 

 

“Tại sao lần nào cũng gặp nguy hiểm? Nếu ta không đến thì nàng sẽ tự chém chết mình phải không? Nàng dám quên lời ta nói?” Tiếng Long Dật Hiên vang lên, cắt đứt dòng suy nghĩ ngổn ngang của Liên Y, trong giọng nói của hắn mang theo nhè nhẹ tức giận. Hắn thật muốn đem bi thương kia xóa hết đi, thật mong những đau đớn nàng trải qua chuyển sang người hắn.

 

 

“Long Dật Hiên, cảm ơn ngươi lại cứu ta.” Liên Y nâng mắt nhìn nam nhân trước mặt. Ba lần gặp hắn thì hai lần đều được hắn cứu mạng. Liên Y không cảm giác thấy đau đớn, kinh mạch thông thuận, vết thương trên vai đã lành hẳn, nàng dường như vẫn cảm thấy một tia quang nguyên tố nhu hòa trên đó. Hắn lại chữa thương cho nàng. Nhìn lại trên người, nàng tự mình hại mình, quần áo rách nát nhưng bây giờ lại đang khoác cẩm bào tử kim của hắn.

 

 

“Ta không cần nàng cảm tạ. Mau ăn đi. Thật gầy.” Long Dật Hiên lạnh lùng nói. Hắn đưa một miếng thịt ma thú đã nướng chín cho nàng.

 

 

“Đây là thịt gì?” Liên Y vô thức vươn tay đón lấy. Ngón tay nàng xẹt qua mu bàn tay hắn. Trái tim hai người run lên một nhịp. Che dấu thất thố, Liên Y hỏi.

 

 

“Là  thịt  một con Hỏa Linh tước.” Khẽ ho khan một tiếng, Long Dật Hiên trả lời.

 

 

Hai người im lặng ăn thịt nướng. Không gian có phần lúng túng.

 

 

“Ngươi. . .”

 

 

“Nàng. . .”

 

 

Hai người cùng lên tiếng muốn nói.

 

 

“Nàng hỏi trước đi.” trầm mặc một chút, Long Dật Hiên khẽ nói.

 

 

“Ngươi vì sao lại ở đây? Lại vì sao mà gặp ta? Không phải là mỗi người đều có một con đường để đi hay sao?” Liên Y ngập ngừng một chút rồi hỏi.

 

 

“Vì nàng!”Long Dật Hiên trong lòng muốn nói như vậy nhưng mà hắn biết nếu nói thế sẽ dọa nàng mất. Tránh nặng tìm nhẹ Long Dật Hiên viện một đống lý do giải thích cho sự xuất hiện của hắn.

 

 

Liên Y miễn cưỡng tin tưởng. Hắn nói cũng đúng, biết đâu con đường mà hắn và nàng chọn lại trùng nhau.

 

 

“Đến lượt ta.” Long Dật Hiên cắt ngang suy nghĩ của nàng.

 

 

“Được.” Liên Y khẽ gật đầu. Trong lòng lại lo lắng hắn biết được những gì?

 

 

“Nàng vì sao không phá Vụ Linh trận?” Long Dật Hiên ánh mắt nhìn nàng trở nên sắc bén, mang theo tia tức giận.

 

 

“Ngươi biết?” Liên Y kinh ngạc nhìn hắn. Hắn thế nhưng biết nàng có thể phá  vỡ Vụ Linh trận. Nam nhân này trí tuệ cùng khả năng thật sự là yêu nghiệt.

 

 

“Ta còn biết nàng giết Thôn Thiên địa mãng. Lại cũng biết nàng không phá Vụ Linh trận vì muốn biết được một số điều đã xảy ra mà nàng không nhớ. Phải vậy không?” Lúc này Long Dật Hiên thật sự giận dữ. Nghĩ đến nàng một mình đánh với Thôn thiên địa mãng để bị thương, lại chìm trong Vụ Linh trận tự mình hại mình là hắn không kìm được tức giận, cùng đau lòng. Hắn không quên cảm giác trái tim co rút đau đớn khi nàng toàn thân máu tươi ngất đi trong lòng hắn. Hắn chưa bao giờ sợ hãi như vậy.

 

 

“Ngươi . . .” Liên Y nhìn hắn tức giận mà không nói nên lời, lại nhìn thấy trong mắt hắn là đau lòng thì nàng liền quay đầu trốn tránh. Nàng sợ mình sẽ lún vào đôi mắt ấy mà quên đi tất cả.

 

 

“Nhìn ta! Nàng có phải đã quên lời ta nói? Nếu nàng quên ta sẽ làm cho nàng nhớ. Vĩnh viễn nhớ!” Long Dật Hiên nhìn nàng trốn tránh thì con thú trong lòng hắn kêu gào tức giận, hắn không chút suy nghĩ nào mà bá đạo kéo tay nàng, đôi môi lành lạnh phủ xuống tìm đôi môi anh đào đỏ mọng của nàng hung hăng trừng phạt. Khi hai cánh môi chạm nhau thì trái tim hai người đều run lên. Liên Y trừng lớn đôi mắt, giãy dụa muốn thoát ra. Nhưng mà Long Dật Hiên là ai? Đôi tay hắn như gọng kìm, ôm nàng thật chặt, ban đầu chỉ muốn trừng phạt nàng nhưng rất nhanh hắn không kìm được ôn nhu, lại bá đạo đòi lấy, vươn cái lưỡi trêu chọc nàng cho đến khi Liên Y hít thở không thông hắn mới buông nàng ra, nhẹ nhàng vỗ lưng giúp nàng thuận khí. Thì đúng lúc này, Liên Y vươn tay tát mạnh lên một bên mặt Long Dật Hiên. Nàng rời khỏi lòng hắn, ngồi lùi xa hắn. Long Dật Hiên sững sờ nhìn nàng, tay vô thức vuốt má nơi còn in năm dấu tay chói mắt.

 

 

“Long Dật Hiên,  ngươi  cứu ta, ta sẽ trả đủ. Hiện tại ngươi tránh xa ra cho ta.” Liên Y tức giận nhìn hắn. Hai mắt ngấn nước.

 

 

Long Dật Hiên nhìn hai mắt sắp khóc của nàng mà không biết phải làm sao. Hắn quên nàng còn nhỏ, cũng quên mất nàng đang bị thương. Muốn nói gì đó lại không biết phải nói như thế nào. Cho nên Long Dật Hiên đành cúi đầu nhẹ nhàng nói:

 

“Xin lỗi.”

 

Sau đó hắn đi ra khỏi hang động nhỏ, Liên Y nhìn bóng lưng cô độc của hắn có chút không nỡ. Nhưng mà, hừ, đáng đời, dám khi dễ nàng. Liên Y không nhận ra là nhờ chuyện này mà bi thương trong lòng nàng vơi đi một ít.

Chương 44   – Chương 46

Lượt xem: 13

Số người xem: 11

Mã ID của bài viết này là: 2183

TÁC GIẢ

Thích đọc các loại sách tài liệu về các lĩnh vực như, sử, y...
Thích ngôn tình, phim ảnh, nghe nhạc
Thích sáng tác truyện.
Ghét: Ồn ào, giả tạo, tham sân si..., mặc dù bản thân đôi khi cũng sẽ có mấy loại tính xấu này, nhưng vì thế nên càng thêm chán ghét và cố tu tâm dưỡng tính tốt.

TRUYỆN ĐƯỢC ĐỀ XUẤT

2 Comments

  1. avatar

    hihi cài này có thể gọi là mắc cỡ hóa giận k?…… Hiên ca quá là thô bạo đi,……nàng ý còn nhỏ nha…k sợ dọa chạy mất sao.
    thank

Để lại một bình luận

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *

Website này sử dụng Akismet để hạn chế spam. Tìm hiểu bình luận của bạn được duyệt như thế nào.

error: Content is protected !!