Chương 15: Chuẩn bị ra mắt
“Hân Nguyệt chúng ta lập tức về gặp cha mẹ để bàn chuyện hôn nhân, không thể chậm trễ nữa.” Lâm Vĩnh Mặc vừa nói vừa ôm chặt lấy Hân Nguyệt, cơ thể không kềm chế run lên.
“Dạ” Hoàng Hân Nguyệt gật đầu, nhưng qua một hồi cô lại nghi ngờ hỏi: “Hôm qua em đến tìm anh, rõ ràng anh còn không nhận ra em, vì sao hiện tại anh lại . . . . ?”
“Anh cũng không biết, ngủ một giấc tỉnh lại, tất cả trí nhớ liền trở về.!”
Hắn không nói cho Hoàng Hân Nguyệt biết, rằng đời trước, sau khi hắn chết đi, hắn vẫn đi theo bên cạnh cô, cũng biết rõ khi đó Hoàng Hân Nguyệt nhớ hắn khổ sở như thế nào, cuối cùng lại kết thúc mạng sống của mình như vậy.
Hân Nguyệt rất tốt, tốt đến mức hắn không biết phải bảo vệ cô như thế nào, chỉ biết Lâm Vĩnh Mặc hắn cam tâm tình nguyện muốn bảo vệ cô cả đời.
“Vậy anh…”
“Nha đầu ngốc, anh vừa bị tai nạn xong tỉnh dậy liền ở chỗ này. Đừng lo lắng, chúng ta vĩnh viễn sẽ không chia lìa nữa. Còn hiện tại, em phải bồi bổ cho bản thân và cục cưng trong bụng, những chuyện khác giao cho anh, được không?”
Kỳ thực, Vĩnh Mặc không muốn nói cho Hoàng Hân Nguyệt biết chính mắt hắn đã thấy cô bị bức đến điên loạn rồi tự sát. Lúc đó, khi nhìn thấy cô chảy nhiều máu như vậy, nhìn người hắn yêu nhất gục trước mặt hắn, cái loại cảm giác đó, hắn đời này kiếp này, cho dù có thành quỷ, hắn cũng không muốn trải qua lần nữa.
Lúc đó khi thấy Hân Nguyệt gục trước mặt hắn rồi từ từ lịm đi, đột nhiên trước mắt hắn cũng liền tối sầm, một giấc tỉnh lại đã xuất hiện ở nơi này, không biết có phải là trùng hợp hay không, vẫn là trời cao an bài. Trước kia hắn không tin, hiện tại không phải chứng minh sao, xem ra sau này nên chăm chỉ làm từ thiện mới được.
Tựa đầu vào đầu của Hân Nguyệt, sắp tới hắn sẽ bận rộn đây, những người đã hại hắn và Hân Nguyệt, hắn sẽ từ từ tính sổ với chúng.
“Chúng ta nên đi đâu trước?” Hoàng Hân Nguyệt nằm ở trong ngực hắn hỏi, lúc này, cô mới tin tưởng phát hiện được bản thân thực sự sống lại, có cha mẹ, không còn cơ khổ không chỗ nương tựa. Hôm qua còn có cảm giác không còn đường lui, hôm nay thực sự giống như ở trên mây.
“Đi gặp nhạc phụ nhạc mẫu đi, cũng lâu rồi anh không gặp họ.”
Hoàng Hân Nguyệt trầm mặc một hồi, thương tâm nói: “Cũng đã lâu rồi em không gặp cha mẹ, em sợ.”
“Đừng sợ, anh biết tại sao em lại không thích nơi đó, sau này chúng ta sẽ thuyết phục cha mẹ dọn ra ngoài, huống hồ sau này con của chúng ta vẫn cần có nhạc phụ và nhạc mẫu chăm sóc mà.”
Hoàng Hân Nguyệt được Vĩnh Mặc an ủi thì gật đầu, coi như là đáp ứng, kỳ thực, cô không phải là không thích khu Lão Thành, mà là không muốn trở về lại đối mặt với Vương Tiếu Vân.
“Đi thôi, vừa ăn cơm xong, xem như là đi dạo tiêu thực.” Nói xong mở dây an toàn cho Hoàng Hân Nguyệt, sau đó mở cửa xe, khoác vai cô vào siêu thị.
Bọn họ mua một chai rượu lâu năm, một sợi dây chuyền, một số đồ bổ linh tinh, rồi ra về, vừa ra khỏi của chính siêu thị, phía sau liền truyền tới một thanh âm, hai người bọn họ đồng thời nhíu nhíu mày.
“Hân Nguyệt, thật là Hân Nguyệt, tại sao em lại ở chỗ này?”
Người đến bận ắo sơ mi trắng, đầu đội nón che nắng, gầy nhom, cầm trong tay một xấp tờ rơi nhìn Hoàng Hân Nguyệt.
“Lý học trưởng.” Hoàng Hân Nguyệt xa cách hướng hắn gật đầu, Lâm Vĩnh Mặc ở bên cạnh cười lạnh vài tiếng, Lý Hồng Vũ không đáng để hắn bận tâm, chỉ là một người bình thường dựa vào phát tờ rơi kiếm sống.
Tuy rằng thân phận như vậy Lâm Vĩnh Mặc cũng sẽ không khinh thường hắn, thế nhưng nghĩ tới việc người trước mắt này đã làm, hắn cảm thấy buồn nôn, chuyện như vậy cũng dám làm, phẩm chất thật tốt.
Lâm gia không phải là chưa từng giúp đỡ người, tỷ như Hoàng Tân Duy, là người có bản lĩnh nhưng không có vốn, công ty của anh ta là do ba hắn đầu tư, lúc ký hợp đồng hắn cũng có tham dự, sau đó anh vợ hắn thành công, quả thực chứng minh ba hắn có mắt nhìn người.
Đến bây giờ số tiền mà năm đó Lâm gia đầu tư cho anh vợ không chỉ hồi được vốn, ngay cả hoa hồng mỗi năm cũng kiếm được không biết bao nhiêu mà kể, mà Lâm gia chỉ phụ trách đầu tư, không có tham dự quản lý, nói cho cùng, nhà bọn họ muốn can thiệp đều không tới. Còn cái tên ở trước mặt này….
“Di, Hân Nguyệt vị này chính là?”
Đối mặt với hành động giả ngơ của Lý Hồng Vũ, Hoàng Hân Nguyệt chỉ có thể lực bất tòng tâm, rõ ràng trước đây là hắn và Vương Tiếu Vân cấu kết với nhau làm việc xấu, bây giờ lại hỏi Vĩnh Mặc là ai.
“Xin lỗi, Lý học trưởng anh cứ làm việc tiếp đi.” Hoàng Hân Nguyệt tuy rằng cười cười, thế nhưng trong mắt hiện lên xa cách, Lý Hồng Vũ sao lại không biết Vĩnh Mặc được chứ, chỉ là sự căm tức cùng không cam lòng trong mắt hắn được che giấu thật tốt, nếu không tinh ý, thực sự không nhìn ra.
Lâm Vĩnh Mặc một tay cách túi lớn túi nhỏ, tay còn lại kéo Hoàng Hân Nguyệt đến bãi đổ xe, đi được nửa đường, Hoàng Hân Nguyệt nghi ngờ hỏi: “Đời trước có phải bọn họ lén chụp hình uy hiếp anh không?”
Lâm Vĩnh Mặc cười cười, thấy Hoàng Hân Nguyệt biểu hiện như vậy thì cười nói: ” Xem ra bọn họ phỏng chừng sắp bắt đầu, đời này anh có thể giải quyết, em phải tin tưởng anh, biết không?”
“Em vừa nghĩ đến liền cảm thấy buồn nôn, dám canh chúng ta không để ý mà lén chụp hình.”
Lượt xem: 14
Số người xem: 12
Mã ID của bài viết này là: 3495