TRÙNG SINH THẦN Y NỮ [Trọng Sinh - Hiện Đại - Sủng - Nữ Cường)

TRÙNG SINH THẦN Y NỮ – Chương 16->20

                                                           

Chương 16: Lần Đầu Kiếm Tiền

 

Tác giả: Niên Tiểu Hoa
Editor: Tre Bên Hông Nhà
Biên Tập: Đại Vân

(Bạn Tre nói, tuần này rảnh, cho nên edit được nhiều, liền đăng nhiều cho các bạn đọc. Bạn ấy nói, về sau lỡ có bận mà trễ lịch đăng, các bạn đừng có hối bạn ấy. Khi bạn ấy rảnh, sẽ edit nhiều và đăng nhiều cho các bạn. Với lại các bạn ấy không biết cách đăng, nhờ ta đăng dùm. Mà các bạn ấy gộp 1 file nhiều chương, nên ta cũng gộp luôn.)

Lúc này Kiều Hồng Diệp đương nhiên không rõ ràng tâm tư xấu xa của Kiều Úy Dân, ả đang tưởng tượng đến Cảnh Vân Chiêu liền sẽ không được đi học nửa, tâm tình liền tốt rất nhiều.

Vì thế liền thoải mái nghe theo yêu cầu của Kiều Úy Dân, ngoan ngoãn đi làm cơm sáng.

 

Chẳng qua trước nay Kiều Hồng Diệp là đôi tay không dính nước, hiện giờ làm đồ ăn tự nhiên cũng là khó có thể nuốt trôi. Vì thế lại bị Kiều Úy Dân mắng chửi thêm một hồi.

 

Mà lúc này, Cảnh Vân Chiêu đã rồi huyện thành tới.

 

Trên người nàng trừ bỏ tiền ngồi xe, còn lại cũng chỉ có mấy chục khối mà thôi. Học bổng của nàng có hạn, trong nhà lại không cho phí sinh hoạt, nàng chỉ là ngẫu nhiên nhận việc phụ đạo cho học sinh tiểu học học bổ túc để kiếm thêm một khoảng thu nhập, nhưng mỗi ngày vẫn trôi qua trong túng thiếu.

 

 

Bất quá lần này, nàng nhưng thật ra tìm được rồi cái phương pháp kiếm tiền.

 

Đã nhiều ngày vì tang sự trong nhà mà bận tối mày tối mặt, kia hoa quả trong nhà cũng đều bị hư hỏng. Mà nàng thừa dịp mấy người Kiều gia không để ý, liền đem hạt giống quả táo cùng quả quýt đều giữ lại, thời điểm buổi tối liền tiến vào không gian gieo trồng thử một chút. Kia nhưng hiệu quả cực không tồi.

 

Trong không gian nước ở đầu long thạch điêu chảy ra có tác dụng thúc trưởng, bất quá mỗi lần đều phải nắm chắc trình độ.

Loại hoa quả này bình thường muốn cho ra hoa kết thành trái chín thì chỉ có thể dùng nước kia với tỷ lệ 500:1. Chứ nếu không nắm được tỷ lệ mà tưới càng, cây ăn quả kia tuy rằng sẽ không chết, nhưng khi trưởng thành ra trái, trái cây nhưng cực kỳ lớn, kia nếu đem ra ngoài bán, thế nào cũng sẽ khiến một trận xôn xao.

 

Hơn nữa, nguyên bản nàng cho rằng nước trong long đầu thạch kia chảy ra là nước giếng, nhưng thí nghiệm xong mới biết là không phải.

Nước trong giếng kia thật bình thường, cũng có thể trực tiếp dùng để tưới cây, không cần ra ngoài lấy nguồn nước khác. Xem như cũng thập phần tiện lợi.

 

Sau khi xuống xe, Cảnh Vân Chiêu liền tìm một địa phương hẻo lánh, đem một cái sọt đã chuẩn bị sẵn ở trong không gian ra. Mà bên trong sọt, là đầy những quả Táo. Mà những quả táo này là dùng qua nước trong miệng long thạch, cho nên thập phần tươi ngon bắt mắt.

 

Chính là cỏng một sọt cả trăm cân (50kg) ở sau người, đúng là có chút vất vả.

Cũng may địa phương nàng muốn tới cũng không xa, không bao lâu liền dỡ gánh nặng xuống, bắt đầu bày bán.

Giá quả quýt hơi thấp, mà nàng cần dùng tiền gấp, cho nên như cũ đem chúng nó lưu tại không gian. Còn quả táo, vừa hồng vừa tươi, nhìn qua so với các quả táo được bán trong siêu thị vừa đẹp vừa ngon hơn nhiều lắm, khẳng định có thể bán được rất tốt.

 

Không quá mười phút, quả nhiên có người đã đi tới.

 

“Quả táo này bán thế nào?” Người tới sờ sờ quả táo, vẻ mặt thèm thuồn, đem quả táo đưa lên ngửi, tổng cảm thấy quả táo này mang theo một hương vị thơm ngọt tươi mát. Không giống các tiệm khác, dính đầy phân bón hóa học.

 

Kiều gia sở hữu vật phẩm đồ đạt đều là từ Cảnh Vân Chiêu đi mua, bởi vậy đối với giá cả đều nắm rõ.

 

“A di, quả táo sáu khối một cân.” Cảnh Vân Chiêu lộ ra một tia mỉm cười, khách khí nói.

 

Tuy giá không tiện nghi, nhưng quả táo này chất lượng tốt, đồng dạng giá cả nhưng so sánh với các tiệm khác táo lại ngon hơn nhiều.

 

 

Người tới vốn có chút tâm tình tò mò với chủ quán trẻ tuổi còn là học sinh, hiện tại nghe thanh âm trong trẻo khách khí, trong lòng đối với Cảnh Vân Chiêu cũng sinh ra một tia hảo cảm. Không hề do dự, vội vàng chọn mười mấy quả táo.

 

Này đó quả táo đều hơi lớn một chút, cho nên tuy số lượng không nhiều, nhưng đảo mắt một cái, Cảnh Vân Chiêu đã kiếm được ba mươi đồng tiền. Có khách hàng đầu, phía sau sinh ý càng thêm tốt.

 

Ngắn ngủn ba bốn tiếng đồng hồ, liền bán sạch không còn một trái.

 

Vuốt trong túi đang có hơn bảy trăm khối, trong lòng Cảnh Vân Chiêu lại dâng lên kích động.

Đời trước sống nhiều năm như vậy, nàng vẫn luôn vì người khác mà sinh tồn, ở bên ngoài làm công kiếm tiền, nhưng trên tay như cũ không một xu dính túi.

 

Mà đời này, nàng tất nhiên không có khả năng sống vì người khác, không có khả năng sẽ sinh hoạt như vậy nữa.


Chương 17: Dược Liệu Thị Trường

 

Tác giả: Niên Tiểu Hoa
Editor: Tre Bên Hông Nhà
Biên Tập: Đại Vân

 

Trong ánh mắt hâm mộ của những chủ quán bên cạnh, Cảnh Vân Chiêu vội vàng thu thập đồ chạy lấy người. Trong lòng nàng rõ ràng, chính mình hiện tại chỉ là một tiểu hài, loại phương pháp kiếm tiền kiểu này lâu lâu một lần còn được, nếu cứ thường xuyên, khẳng định sẽ khiến người ta đỏ mắt.

 

Bất quá may mắn bên trong không gian lão tổ tông có để lại một cái tâm pháp võ công dưỡng thân. Nàng ở trong không gian luyện qua mấy ngày, thế chất đúng là có chút tiến bộ. Nhưng còn không đủ bảo vệ mình, cho nên hiện tại vẫn phải cẩn thận.

 

“Tiểu nha đầu, táo vừa rồi là ngươi bán?” Cảnh Vân Chiêu mới đi vài bước, phía sau liền truyền tới một âm thanh già nua có phần quen thuộc.

 

Cảnh Vân Chiêu quay đầu, liền thấy Cam Tùng Bách lão y sư, người mà hôm trước nàng đã thỉnh xem giùm phương thuốc trogn bệnh viện. Lão nhân một thân đường trang, giống như là muốn ra cửa tản bộ. So sánh với bộ dáng ở trong bệnh viện là hoàn toàn bất đồng.

 

“Cam lão y sư ngài như thế nào ở chỗ này?” Cảnh Vân Chiêu khách khí gật gật đầu, hỏi.

“Mới vừa rồi con gái của ta có tặng cho ta một ít nước ép trái cây, hàng xóm đều cảm thấy rất ngon, đảo mắt đã bị họ uống hết. Ta này chủ nhà còn chưa uống đủ đâu…” Lão y sư cười cười. “Con gái ta có việc đi rồi, ta chỉ có thể tự mình đi tới tìm mua. Nàng nói với ta, nhìn chủ hàng tuổi chừng mười sáu tuổi. Không nghĩ tới lại là ngươi.”

 

Cam lão u sư thật tò mò, nha đầu này khẳn định còn không đến mười sáu tuổi, ấy nhưng lại tự mình bày quán kiếm tiền?

 

Bất quá cẩn thận suy nghĩ lại, liền có chút ảm đạm. Kia cha của nàng vừa nhìn liền biết là loại người tham lợi, vợ bị bệnh nặng ở trên giường, có cơ hội cứu sống một mạng, hắn thế nhưng không muốn cứu!

 

Thật là không rõ, một người như vậy vì sao lại có thể có một nữ nhi hiểu chuyện như vầy.

Cảnh Vân Chiêu đối Cam lão y sư cũng rất có hảo cảm, nên trả lời:

“Hôm nay đã bán hết táo rồi, nếu không giữa trưa ngày mai ta sẽ mang tới cho ngài một ít. Sự tình lần trước ta còn chưa có cảm tạ ngày đâu!”

 

“Việc nhỏ mà thôi, có cái gì tốt mà cảm tạ, hơn nữa nói đến cảm tạ, vẫn là ta nên cảm tạ ngươi. Đúng rồi, ta không thể chiếm không của ngươi phương thuốc, ngươi.. đi cùng ta tới ngân hàng một chuyến đi, ta lấy tiến cho ngươi” Cam lão y sư thành thật nói.

 

Phương thuốc đối với bác sĩ trung y mà nói là cực kỳ trân quý, hơn nữa phương thuốc tốt như vậy, không nói tới tiền tài, chỉ nói tới thanh danh cũng sẽ được nâng cao và vang xa không ít.

Bọn họ làm nghề y không phải chỉ vì tiền, mà trong lòng đa số đều chú trọng tới thanh danh, hơn nữa về sau khó chắc chắn sẽ không gặp phải loại bệnh tình này, đến lúc đó, khẳng định là phải dùng tới phương thuốc này. Nói như vậy, tiểu nha đầu này đưa không cho họ phương thuốc là lỗ nặng rồi.

Đã nhiều ngày Cảnh Vân Chiêu vẫn luôn tập trung xem sách y cùng nghề y ở cổ đại, quy củ bên trong cũng biết một ít. Trong linh ngọc lão tổ tông cũng từng nhắc qua nàng, phương thuốc là cực kỳ quan trọng. Cho nên hiện tại cũng lý giải được cách làm của Cam lão y sư.

 

Lão y sư này phẩm hạnh tốt, tiền này nếu nàng không lấy, sợ rằng về sau ngài ấy cũng sẽ không an tâm, ngược lại là không tốt.

Chỉ là… phương thuốc này là nàng cầu lão y sư xem, nếu thu tiền hắn, nàng nhưng cảm thấy bản thân quá mức lỗ mãn.

 

Nghĩ nghĩ, Cảnh Vân Chiêu liền nói: “Tiền thì không cần, bất quá ta thực sự có một chuyện nghĩ muốn nhờ ngài giúp đỡ!”

 

“Nga?” Cam y sư vẻ mặt tò mò.

 

“Ta nghĩ muốn mua một ít hạt giống thảo dược, nhưng ta không có nhiều kinh nghiệm, trên người cũng không chỉ có mấy trăm đồng tiền. Lại thêm ta tuổi nhỏ, tự mình đi mua sợ rằng không thiếu bị lừa. Cho nên hy vọng ngày có thể giúp ta, nếu có thời gian, có thể dẫn ta đi tới thị trường dược liệu nhìn xem một chút không? Ngài lão Trung Y sư, khẳng định thông thuộc” Cảnh Vân Chiêu giải thích nói.

 

Nhưng nàng vừa nói câu này xong, Cam Tùng Bách lại càng thêm tò mò.

 

Một tuần trước thời điểm ở bệnh viện, nha đầu này có nói mình có một sư phó. Lúc đó vì lo lắng bệnh tình người bệnh cho nên chưa kịp hỏi kỹ, hiện tại xem bộ dáng này của nàng, giống như người mới bắt đầu học trung y. Cũng không biết vị danh y nào thu nhận đồ đệ.


Chương 18: Mua Sắm Hạt Giống Dược Liệu

 

Tác giả: Niên Tiểu Hoa
Editor: Tre Bên Hông Nhà
Biên Tập: Đại Vân

 

Bất quá bất luận là ai, y thuật của đối phương khẳng định không thấp, nếu không cũng không có khả năng viết ra được phương thuốc như vậy. Danh sư xuất cao đồ, mặc dù chỉ là người mới học, nhưng nha đầu này khẳng định cũng có chỗ hơn người.

 

Cam tùng bách có hứng thú thì làm sao cự tuyệt? Trực tiếp đáp ứng.

Thị trường dược liệu ở Hoa Ninh Huyện này không tính lớn, nhưng chim sẽ tuy nhỏ nhưng ngũ tạng đều đủ. Bên trong hạt giống hoặc là dược thảo đều thực đầy đủ hết. Một già một trẻ ngồi nửa giờ xa, mới tới thị trường có chút hẻo lánh. Ập vào trước mặt là một cổ hương vị tươi mát.

 

Thị trường này là một tòa nhà, bên phải là bờ sông dài. Bên trong trừ ỏ thảo dược, còn lại cũng là buôn bán các loại hoa điểu, náo nhiệt phi phàm.

 

 

Lão y sư thật là quen cửa quen nẻo, một đường mang theo Cảnh Vân Chiêu xem xét cảnh sắc, lâu lâu dừng lại một chút như nhìn xem, bất quá vẫn hướng thẳng tới địa phương muốn giới thiệu.

 

“Lão bản nhà này tổ tiên cũng là làm dược liệu, cũng chính mình bào chế dược liệu. Bất quá hiện tại sinh ý không tốt, trừ phi làm ăn riêng mời hắn hỗ trợ bào chế, neeys không ngày thường làm những cái này đó, còn kiêm luôn một chút hoa cỏ. Cửa hàng này nhìn qua tuy rằng có chút hỗn độn, nhưng đồ vật bên trong cam đoan so với nơi khác đầy đủ hơn rất nhiều.” Cam Tùng Bách cười nói.

 

Cảnh Vân Chiêu cẩn thận quan sát một hồi, cửa hàng này cùng các cửa hàng khác so sánh thì nhìn có chút cổ xưa hơn, bên ngoài cửa hàng bày biện đồ vật đều thực chỉnh tề. Càng quan trọng là, này chủ tiệm đối với đặc tính dược thảo tựa hồ thật hiểu biết rõ ràng, có chút dược liệu không được để gần đều được tách ra xa. Nhìn qua chỗ bày bán dược liệu không được đẹp đẽ, nhưng mà thật đúng với dược tính”

 

Chỉ xem điểm này, Cảnh Vân Chiêu liền biết ánh mắt Cam lão y sư không sai.

 

“Cam thúc, ngài lần này cần mua cái gì?” Chủ tiệm lúc này vừa chạy ra đón, vẻ mặt ý cười hỏi.

 

Cảnh Vân Chiêu cũng có chút kinh ngạc, xem hắn đối dược tính lý giải, nàng còn tưởng rằng sẽ là một lão nhân, lại không nghĩ rằng, người này thập phần tuổi trẻ, nhìn qua cũng chỉ có ba mươi tuổi mà thôi.

 

“Lần này ta mang tiểu bằng hữu đến xem, mua không mua còn do nàng” Cam tùng bách giải thích nói.

 

Lời này vừa nói, chủ tiệm kia cũng có chút tò mò nhìn về phía Cảnh Vân Chiêu, vừa nhìn mắt cũng là sáng ngời.

 

Chỉ thấy nữ sinh này màu da trắng nõn, một đầu tóc dài đen nhánh được cột cao, lộ ra cái trán trơn bóng, cho người ta một loại cảm giác tinh thần sạch sẽ, mấu chốt là này nữ sinh mặc dù có chút quá gầy, nhưng lớn lên hảo, cái đầu cũng cao gầy, nhìn qua rất có khí chất.

 

Cảnh Vân Chiêu cũng không luống cuống, “Ta muốn một ít hạt giống thường dùng, tỷ như xà bàn máy, khổ tham, đại hoàng, nam tinh, thông khí này đó, sư phụ ta thích gieo trồng ấy thứ này, nhưng cũng không cần quá nhiều, ngài mang ta đi, ta chính mình chọn là được.”

 

Nàng tổng không thể nói là chính mình trồng, Kiều gia tuy rằng ở tại trong thị trấn, nhưng trong nhà một phần đất trống cũng không có.

 

Khi Kiều Úy Dân tuổi trẻ có đầu tư một nhà xưởng, hắn là người hợp tác, ngày thường vẫn luôn nhàn rỗi, lợi nhuận mỗi năm thu vào cũng không tệ, nhưng không tính phong phú.

Có một người sư phụ hấp dẫn người khác chú ý, tổng so chính nàng xuất đầu hiếu thắng lại tốt hơn.

 

Nếu để người khác biết được nàng có không gian thần kỳ, chỉ sợ nàng sẽ không thấy được thái dương ngày hôm sau, chuyện lão tổ tông cảnh cáo đều có lý do.

 

Chủ tiệm họ Lục, lúc này vừa nghe, vội vàng dẫn Cảnh Vân Chiêu đi vào cửa hàng.

 

Trong phòng bày từng cái túi nhỏ, bên trong là lớn lớn bé bé bất đồng hạt giống, trên mỗi cái túi đều treo thẻ bài, viết chính là tên hạt giống.

 

Hiện giờ vừa lúc là mùa xuân, đại đa số hạt giống nơi này đều là gieo theo mùa. Bởi vậy Cảnh Vân Chiêu mua sắm cũng không cần cố kỵ lắm.

 

Kia bộ dáng nghiêm túc lựa chọn, nhìn qua hoàn toàn chính là cái y si. Cam lão y sư nhìn thấy trong mắt càng thêm tán thưởng. Chỉ tiếc nha đầu tốt như vậy đã có sư phụ, vì thế trong lòng nhịn không được có chút chua.


Chương 19: Về Nhà Tỉnh Lại

 

Tác giả: Niên Tiểu Hoa
Editor: Tre Bên Hông Nhà
Biên Tập: Đại Vân

 

 

Này đó hạt giống bình thường giá cả đều là hai trăm khối một ký, hơn nữa phần lớn đều không vượt quá một trăm khối. Hạt giống quý một chút Cảnh Vân Chiêu đều mua rất ít, tận lực mua nhiều chủng loại hạt giống để trồng. Chẳng qua rốt cuộc tiền tài có hạn, mặc dù nỗ lực tiết kiệm, nhưng cũng chỉ mua được hơn hai mươi loại.

 

Nhìn những hạt giống khác, trong mắt Cảnh Vân Chiêu đều hiện lên thèm muốn, Cam lão y sư cùng chủ quán đứng một bên nhìn xem đều có chút buồn cười.

Bất quá Cảnh Vân Chiêu rất có nguyên tắc, trước mắt nàng không có tiền mua cũng không đại biểu về sau sẽ không có tiền. Bởi vậy rất nhanh đã sẳng khoái cự tyệt hảo ý của lão y sư.

Địa phương mua hạt giống nàng đã tìm được, về sau lại không khó tìm địa phương bán hạt giống.

Trung dược phòng lớn nhất ở huyện thành chính là chỗ thu mua dược liệu, này đó hạt giống gieo trồng không bao lâu liền có thể thành thục, đến lúc đó không khó bán được cái giá tốt.

Xem như đã giải quyết được lửa sém lông mày, tâm tình Cảnh Vân Chiêu thả lỏng rất nhiều, sau khi cùng lão y sư nói vài câu liền rời đi, lén đem hạt giống giấu vào trong không gian, kế đó trực tiếp chạy nhanh tới trường học.

 

Lúc trước phát sinh sự kiện kia, Kim lão sư đã nói qua sẽ báo cảnh sát, theo lý, hiện tại cũng nên có hồi âm rồi mới đúng.

Sau khi khảo thí xong, trong trường học một mảnh yên tĩnh, bầu không khí có chút thả lõng. Nhưng địa phương Cảnh Vân Chiêu đi qua, như cũng người chung quanh đều có thần sắc có chút đặc biệt.

 

 

“Cảnh Vân Chiêu, vừa rồi ba ngươi xông thẳng vào trường học, phát hỏa thật lớn, nói ngươi tuổi còn nhỏ lại không chịu học tốt, lại còn cùng đám lưu manh hồ nháo, nói muốn mang ngươi về nhà để ngươi tỉnh lại đâu!” Ngẫu nhiên, một học sinh đột nhiên mở miệng cười nhạo một câu.

 

Tuy nói không phải cha ruột, nhưng hiện tại là trưởng bối duy nhất của nàng, làm ầm ĩ thành như vậy, chỉ sợ Cảnh Vân Chiêu không trút bỏ được trách nhiệm đi.

 

Cảnh Vân Chiêu thành tích tốt, người lớn lên cũng xinh đẹp, này đủ để khiến cho không ít người có tâm ghen ghét.

Huống hồ nàng trước giờ không thích nói chuyện, luôn là an an tĩnh tĩnh đọc sách, một bộ dáng tự ti, ai nhìn đều cảm thấy dễ khi dễ.

 

Bước chân của Cảnh Vân Chiêu hơi dừng một chút, hờ hững quay đầu: “Ngươi nói cái gì?”

 

Thanh âm trầm lạnh khiến người nghe tâm sinh ớn lạnh.

Học sinh kia tức khắc bị hoảng sợ, có chút chột dạ, nghiêng đầu phiết miệng nói: “Ta nói là là sự thật cũng không phải nói bậy a…. Ba ngươi vài phút trước còn làm ầm ĩ đâu, mắng ngươi không biết liêm sỉ, tuổi còn nhỏ liền cùng một đám côn đồ ngủ chung. Này lời nói so với lời ta vừa nói còn khó nghe hơn nhiều đâu!”

 

Học sinh này đúng là không nói dóc, Kiều Úy Dân vừa đến trường học, trực tiếp không nói lý, đấu đá lung tung, sau lại bị bảo an ngản cản xuống dưới. Nhưng hắn còn không ngừng nghỉ, liền đem Kim lão sư đều mắng đi vào. Nói cái gì thượng bất chính hạ tắc loạn, nói lão sư không giáo dục học sinh, về sau không cần cho nàng dạy nữa…

 

Bởi vì chyện này gây ảnh hưởng không tốt, cho nên một phút trước chủ nhiệm Kim cùng các lão sư chạy tới, đem người thỉnh vào văn phòng. Nếu Cảnh Vân Chiêu chạy nhanh tới văn phòng, có khi còn kịp, chứ để chậm, thủ tục thôi học đều sẽ làm xong.

 

Cảnh Vân Chiêu nắm chặt nắm tay, thần sắc lạnh lẽo dọa người, này đó đồng học cũng đều là lần đầu tiên nhìn thấy nàng có dáng vẻ này.

 

Ở trường học Cảnh Vân Chiêu luôn là một nhân vật phong vân, thành tích cực kỳ cực kỳ tốt, cũng chỉ mới nửa học kỳ mà thôi, nhưng vẫn luôn có các loại đồn đãi không tốt.

Thậm chí ngày khai giản đầu tiên liền mạc danh có người nói thành tích của Cảnh Vân Chiêu là do gian lận mới có được. Còn có người nói nàng tay chân không sạch, luôn ăn trộm ăn cắp. Càng có người nói nàng thời điểm sơ trung liền cùng các nam sinh mắt đi mày lại, phẩm hạnh cực xấu.

 

Vì lời đồn như vậy ảnh hưởng, đại đa số các học sinh khác đối với Cảnh Vân Chiêu đều tự giác kiêng dè.

Mà Cảnh Vân Chiêu đói với những lời đồn này tựa hồ không bao giờ để ý, vẫn luôn độc lại độc vãn, cũng không có đen mặt đối với người nào, thậm chí trước kia có người là trò ở trước mặt vũ nhục nàng, cũng không thấy nàng phản kháng. Nhưng hôm nay, phản ứng của nàng rõ ràng cùng trước kia bất đồng.


Chương 20: Trong Sạch Thân Mình

Tác giả: Niên Tiểu Hoa

 

Editor: Tre Bên Hông Nhà
Biên Tập: Đại Vân

 

Đồng học kia bị Cảnh Vân Chiêu nhìn chằm chằm tới trên người lông tơ dựng đứng, vội vàng túm đồng học bên cạnh cùng nhau rời đi, sợ Cảnh Vân Chiêu bị kích thích là ra sự tình khủng bố gì.

Cảnh Vân Chiêu khẽ cắn môi, kiếp trước nàng chính là vì không lo lắng không để ý tới lời đồn đãi, cho nên mới khiến mọi người đối với nàng sinh hiểu lầm. Nhớ tới khuôn mặt ghê tỡm của Kiều Úy Dân, lúc này Cảnh Vân Chiêu cũng không muốn chậm trễ, trực tiếp hướng văn phòng mà đi.

 

 

Còn chưa đi tới cửa, liền có thể nghe được thanh âm của Kiều Úy Dân vừa kiêu ngạo vừa bá đạo.

“Các ngươi đừng nói cái gì làm thầy người khác, ta xem chính là một lũ bậy bạ! Tùy ý để cho Cảnh Vân Chiêu cùng những tên côn đồ pha trộn, hiện tại tốt lắm, thân mình trong sạch cũng bị huỷ rồi, ta xem các ngươi cũng không phải người tốt!”

 

“Ta mặc kệ thế nào, hôm nay ta muốn mang nàng về nhà, từ nay về sau ta kiên quyết không để nàng bước chân vào trường học của các ngươi một bước. Cũng may hiện tại trong bụng nàng còn chưa có hài tử, bằng không ta liền đến tòa án kiện các ngươi!”

 

“Thanh âm Kiều Úy Dân đầy vẻ ngạo mạn, đặc biệt là biết hiện tại Cảnh Vân Chiêu còn chưa tới trường học, càng là tin tưởng tràn đầy

Lúc này Kiều Hồng Diệp cũng đang ở trong văn phòng, vừa nghe Kiều Úy Dân nói lời này, trên mặt cũng có chút khó coi.

 

Nàng là muốn cho Cảnh Vân Chiêu nghỉ học, nhưng không muốn Kiều Úy Dân đắc tội những lão sư này, bằng không về sau nàng như thế nào sinh hoạt ở trường?

 

 

 

“Ba, chuyện kia là do chị, chứ trong trường học nhiều học sinh như vậy, tổng không thể thời thời khắc khắc đều phải nhìn chằm chằm từng học sinh” Kiều Hồng Diệp lập tức vì các lão sư giải vây.

 

Lúc này Kim lão sư cũng là tức tới dùng một ánh mắt xem thường. Trước nay chưa từng thấy qua nam nhân lưu manh vô lại như vậy.

Quả nhiên là con ghẻ, chứ nếu là con ruột, hắn làm sao có thể ồn ào lớn tiếng như vậy.

 

“Ngươi câm miêng! Nha đầu chết tiệt này, ngươi rốt cuộc là đứng về phe nào? Nếu ngươi lại nói nhiều, kia cũng đừng đi học nữa!” Kiều Úy Dân đang nổi nóng, vừa nghe lời này, tức khắc mắng lớn. Kiều Hồng Diệp thấy vậy, vội vàng ngậm miệng.

 

“Kiều tiên sinh, Cảnh Vân Chiêu là một học sinh tốt, chuyện của nàng chúng ta đã điều tra rõ ràng, đám lưu lanh kia cùng nàng không có quan hệ” Chủ nhiệm xoa mồ hôi trên trán, có chút sốt ruột giải thích nói.

 

Cảnh Vân Chiêu thành tích cực tốt, chỉ cần bồi dưỡng tốt, về sau nếu không có gì bất ngờ xảy ra, khẳng định có thể thi vào được một trường đại học tốt nhất. Mầm non tốt như vậu nếu lại bởi vì chuyện này mà nghỉ học, chẳng phải rất đáng tiếc?

 

Chủ nhiệm một bên khách khí nói một bên pha một ly trà, hy vọng hắn hạ hỏa. Nhưng Kiều Úy Dân làm sao có thể nghe vào? Trực tiếp đem ly trà nện xuống đất, phát ra một tiếng giòn vang.

“Cái gì không có quan hệ? Ta là ba nàng, chẳng lẽ ta không biết nàng ta là cái đức hạnh gì hay sao? Cũng chỉ có các ngươi một đám lão sư chẳng biết phân biệt thị phi trắng đen mới có thể tin tưởng nàng. Trong trường học đều truyền khắp nơi, thật cho ta là ngốc tử?”

 

Kiều Úy Dân như cũ không có nửa điểm thu liễm.

Sắc mặt Cảnh Vân Chiêu xanh mét, bước vào cửa phòng.

Lạnh lùng nhìn chằm chằm nam nhân khoát áo da người, cười lạnh nói:

“Ngươi là ba ta sao? Kiều Úy Dân, con ruột của ngươi cũng chỉ có Kiều Hồng Diệp cùng Kiều Tử Châu!”

 

Một tiếng quát lạnh làm những lão sư trong phòng chấn động, liền có vài lão sư đi lên:

“Cảnh Vân Chiêu, ngươi mau giải thích rõ ràng với ba ngươi, những tên lưu manh kia đã bị bắt được, quay lại chúng ta sẽ dẫn ngươi đi nhận dạng người, khẳng định có thể trả lại trong sạch cho ngươi…”

 

Lời này vừa ra, một đôi con ngươi của Kiều Hồng Diệp tức khắc trừng đến tròn xoe.

Bắt được?!

Từ lúc cha con hai người này vào cửa căn bản là không cho các lão sư có cơ hội giải thích, cho nên căn bản hai người họ không biết toàn bộ đám lưu manh kia đều bị bắt. Đặc biệt là Kiều Hồng Diệp. Ả càng không nghĩ tới trường học sẽ vì Cảnh Vân Chiêu mà báo cảnh sát, tức khắc trong lòng khẩn trương lên.

 

Chương kế tiếp>>>

Lượt xem: 48

Số người xem: 40

Mã ID của bài viết này là: 8902

Về Giả Lai Ni (Quản Trị Viên)

Thích đọc các loại sách tài liệu về các lĩnh vực như, sử, y... Thích ngôn tình, phim ảnh, nghe nhạc Thích sáng tác truyện. Ghét: Ồn ào, giả tạo, tham sân si..., mặc dù bản thân đôi khi cũng sẽ có mấy loại tính xấu này, nhưng vì thế nên càng thêm chán ghét và cố tu tâm dưỡng tính tốt.
Xem tất cả các bài viết của Giả Lai Ni (Quản Trị Viên) →

1 bình luận trong “TRÙNG SINH THẦN Y NỮ – Chương 16->20

Để lại một bình luận

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *

Website này sử dụng Akismet để hạn chế spam. Tìm hiểu bình luận của bạn được duyệt như thế nào.