Chương 173: Vì sao không chết đi

Editor: Nhất Ý Cô Hành

Bà cụ mặc một thân đường trang, vẻ mặt phục thái, thể trạng hơi béo, cơ hồ đều đè ở trên người người người phụ nữ bên cạnh.

Tên cổ của bà mang một chuỗi trân châu mượt mà, trên tay là một chiếc nhẫn kim sắc, một bộ dáng lười biếng, nhưng đi đường vẫn kêu rên “ai u ai u” không ngừng. Chỉ vài bước ngắn ngủi, lại đi một lúc lâu, xong mới ngồi vào sô pha bên cạnh, giương mắt liếc nhìn Cam lão một cái, mở miệng nói: “Cam y sư ah, ông viết đơn thuốc cho tôi đi, trên người của tôi còn đau, còn ngứa….”

Cam lão âm thầm lắc đầu, đi qua, bắt mạch cho bà. “Vấn đề của bà vốn dĩ không lớn, uống dược một thời gian sẽ tốt, bà lại cảm thấy ngứa, đó là do thời gian gần đây bà ăn hải sản phải không?”

Nếu không phải ông đã sớm nhận tiền chuẩn bệnh, còn chính miệng đáp ứng sẽ chữa khỏi bệnh cho lão bà này, ông đã không ngồi ở nơi này xem bệnh cho bà lão này.

“Đứa nào chém chết ngàn đao dám oan uổng tôi? Tôi một phen xương cốt già này mỗi lần đau liền muốn mạng, sao có thể không nghe lời y sư, dược mỗi ngày tôi đều uống, cũng ăn kiên. Hạng Cẩn ah, mày nói có phải không?” Bà cụ mở miệng liền gào một câu, giương mắt nhìn người phụ nữ hỏi.

Người phụ nữ ngẩn ra, có chút chần chừ.

Cam lão gia tử cũng hiểu rõ Hạng Cẩn không nghĩ muốn nói dối, lại cũng không dám nói thật. Không muốn làm khó cô, miễn cho bị bà cụ này ầm ĩ không thôi. Cho nên dứt khoác viết phương thuốc xuống.

“Tôi bỏ thêm một loại dược trong phương thuốc của bà, đúng giờ thì uống, nhưng nếu lần sau tái phát, tôi cũng không có biện pháp. Đúng rồi nha đầu, ngươi tới bắt mạch.”

Cam lão nói một câu, trên mặt đã có chút bực bội.

Từ trước tới nay tính tình Cam lão rất tốt, Vân Chiêu rất ít khi thấy bộ dáng này của ông.

Bất quá ngẫm lại cũng là, có một số người bị bệnh nan y, muốn chữa trị cũng không trị hết, nhưng có vài người cố tình không biết quý trọng thân thể của mình, lấy thân thể của mình làm tiền đặc cược vui đùa trêu chọc người khác. Cảnh Vân Chiêu thật không rõ, người bệnh như vậy, còn chữa cho bà ta có lợi ích gì.

Cảnh Vân Chiêu tiến lên, lão bà liền có chút bất mãn nhìn cô một cái, nhưng ngại Cam lão còn ở tại đây, nhưng thật ra nhịn xuống, để cô thử nghe mạch.

Bất quá bà có chút không kiên nhẫn, chỉ chớp mắt một cái liền muốn đem tay lất về, một bộ như “đã cho ngươi cơ hôi.” Cảnh Vân Chiêu lại mở miệng hỏi vài câu, bà cụ cũng vẫn không muốn phản ứng như cũ. Nhưng người phụ nữ ở bên cạnh cẩn thận trả lời thay bà.

Bà cụ này không khỏe ở eo, thời điểm đau nhất căn bản không thể xuống đất đi đường, hơn nữa cả người ngứa ngáy khí nhịn.

Cảnh Vân Chiêu lại hỏi Cam lão dùng dược như thế nào, lại phát hiện một chuyện cực kỳ buồn cười.

Dược là Cam lão kê là có thể điều trị tận gốc, uống xong sẽ giảm bớt đau đớn. Nhưng trong phòng này lại tràn ngập một cổ hương vị thuốc mỡ nhàn nhạt, đặc biệt là ở trên người bà cụ. Hương vị kia cùng phương thuốc Cam lão khai là hoàn toàn bất đồng.

“Lão thái thái, thuốc mỡ trên người của bà cũng vô dụng ngăn những cơn ngứa. Bệnh của bà là từ trong cơ thể phát ra, đúng hạn uống thuốc, bệnh của ngài liền không vấn đề.” Cảnh Vân Chiêu sâu kín nói một câu.

Bà cụ này coi người khác là kẻ ngu sao? Sau tới bảo đi, nửa điểm cũng không đem lời dặn dò của người khác để ở trong lòng.

Đôi mắt lão thái thái trừng lên, hung hăng nhìn tới Hạng Cẩm. “Tiểu tiện nhân, là mày nói bậy với người khác! Thật hận không thể xé nát miệng mày, cả ngày ở trước mặt người ngoài nói bậy, vì sao mày không chết đi!”

Cảnh Vân Chiêu cau mày, thái độ lạnh lùng.

“Bà mắng sai rồi, là khứu giác của tôi tốt, ngưởi được mùi vị dược trên người của bà.” Cảnh Vân Chiêu hừ lạnh một tiếng, lại nói: “Bà dạy con dâu của bà chúng tôi không quản được, nhưng phiền toái bà thu liễm một chút, không cần vì muốn lăn lộn con dâu mà vũ nhục phương thuốc y sư khai. Chúng tôi chữa bệnh không chỉ một nhà nơi này của bà.”



Chương kế>>>

Lượt xem: 81

Số người xem: 74

Mã ID của bài viết này là: 16922

TÁC GIẢ

Thích tìm hiểu và đọc các loại sách tài liệu về các lĩnh vực như, sử, y...
Thích truyện ngôn tình, phim ảnh, nghe nhạc. Dạo này còn có sở thích thích ngắm các anh soái ca đẹp trai. :)) Cảm giác dạo này mình có chút.. phóng túng. hihi :)))
Thích sáng tác truyện. Là đam mê, cũng là sở thích mà mình rất trân trọng.

Nhiều lúc mình tự hỏi, mình sống tới ngày hôm nay, kỷ niệm đẹp nhất, thứ khiến mình vui vẻ nhất là gì. Mình suy nghĩ rất lâu, cuối cùng thứ khiến mình vui vẻ nhất lại chính là việc có thể sáng tác truyện và được các bạn yêu thích đón đọc.
Những bình luận hối truyện, khen truyện, góp ý về truyện từ các bạn là động lực, là niềm vui, là thứ khiến cho mình cảm thấy cuộc sống này còn niềm vui để mình trân trọng.

Sâu trong nội tâm mình, mình luôn cảm thấy biết ơn với các bạn đọc. Cũng cảm thấy có lỗi với các bạn đọc. Các bạn đã ủng hộ mình rất nhiều, nhưng khả năng của mình vẫn còn nhiều hạn chế, chưa thể làm cho các bạn thỏa lòng.

Nếu bắt mình lựa chọn, giữa việc lấy chồng và ở vậy để dành tâm trí sáng tác, mình lựa chọn ở vậy để dành tâm trí sáng tác. Mình yêu công việc này còn hơn cả tình yêu nam nữ. mà các bạn chính là những người giúp mình càng vững chắc vào niềm tin yêu này.

Mình muốn nói, mình thực sự rất rất trân trọng và rất yêu các bạn. Cảm ơn các bạn.

TRUYỆN ĐƯỢC ĐỀ XUẤT

Để lại một bình luận

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *

Website này sử dụng Akismet để hạn chế spam. Tìm hiểu bình luận của bạn được duyệt như thế nào.

error: Content is protected !!