Đường Miểu nằm ở trong tả lót mỗi ngày chính là bú sữa mẹ, sau đó không chịu được mà bài tiết , điều này làm cho nàng vô cùng buồn bực. May mà Cao thị cẩn thận chu đáo , hầu như mỗi lần đều có thể cảm giác được yêu cầu của nàng, cũng không có để cho nàng cùng nước tiểu ở chung quá một giây đồng hồ.

Đường Miểu biết mình có một đại ca gọi là Đường Cảnh Phong , một đại tỷ gọi là Đại Mai , một nhị ca là Đường Cảnh Xuân. Người gặp nhiều nhất là nhị tỷ Hạnh nhi , còn có một tiểu quỷ đáng yêu Cảnh Lâm.

Đường Cảnh Phong mặc dù mới mười hai tuổi nhưng rất có tư thái đại nhân , bởi vì đọc sách từ nhỏ cho nên có một khí chất nho nhã ,ôn nhu bình thản.

Đại Mai càng là người yên tĩnh, không phải là thiên kim tiểu thư nhưng cũng là con gái cưng. Lời nói nhẹ nhàng tinh tế, Đường Miểu thích nhất là được nàng ôm.

Nàng ghét nhất chính là Hạnh nhi, luôn luôn tò mò ghé vào mặt Đường Miểu mà quan sát. Một hồi không phải nắm tóc nàng thì là xoa bóp cái mũi nhỏ của nàng, nếu như Đường Miểu không cười Hạnh nhi liền dùng đầu ngón tay chọc chọc cái miệng của nàng , Đường Miểu không thể làm gì khác hơn là lớn tiếng khóc.

Nhị ca nàng Cảnh Xuân là người không thích nói chuyện chỉ thích dính lấy đại ca , ở một bên rụt rè liếc mắt nhìn Đường Miểu bộ dạng không có chút hứng thú nào.

Sáu ngày sau khi sinh Đường Miểu cảm giác lỗ tai mình đã tốt hơn , có thể nghe rõ âm thanh , cũng có thể mơ hồ nhìn rõ một chút đồ vật.

Từ đêm hôm qua Hạnh nhi đã liên tục ồn ào nói ông bà ngoại cùng cậu mợ muốn tới làm khách , ngoài ra còn có cả Tiêu Lãng làm nàng rất kích động. Đường Miểu suy nghĩ Tiêu Lãng này khả năng còn là một tiểu tử , Hạnh nhi thế nhưng trưởng thành không phải sớm bình thường nha.

Còn chưa đến buổi trưa, cha mẹ Cao thị cùng đại ca đại tẩu, nhị đệ , tam đệ đã mang lễ vật tới. Ngoài trứng gà đã quấn chỉ đỏ thì còn có một rổ trứng sống , hai lạng thịt ba chỉ và một miếng đậu hủ. Bà ngoại mang đến cho nàng một cái áo ngủ thêu hoa cùng nhiều lễ vật khác.

Bà còn muốn đưa một cái vòng đeo tay lục lạc bằng bạc cho con gái , để nàng về sau cho cháu ngoại đeo lên.

Hạnh nhi không nhìn thấy Tiêu Lãng lòng có chút không yên, bĩu môi một cái không thèm để ý đến mọi người.

Cậu nhỏ trêu chọc nàng ,” Hạnh nhi , thấy tất cả mọi người yêu thích muội muội nên không vui sao.?”

Hạnh nhi liếc mắt một cái ” Mới không phải đâu.”

Cậu nhỏ cười ” Còn nói không có, ngươi đừng không vui . So sánh ngươi lúc nhỏ với muội muội vẫn là ngươi khiến người yêu thích hơn đấy.”

Hạnh nhi ngồi chống cằm ở bậc cửa hỏi ” Cậu nhỏ , tại sao Tiêu Lãng không tới chơi? Nương không phải nói hôm nay hắn sẽ tới sao.?”

Cậu nhỏ cười một tiếng gãi đầu nói ” Có lẽ là hắn đến muộn, nếu không người cùng chúng ta trở về đi.”

Có thời gian hơn nửa năm thân thể Cao thị không được khoẻ , đem Hạnh nhi trở về nhà mẹ đẻ nhờ chăm sóc , nên cậu nhỏ đối với nàng so sánh với người khác tất nhiên là gần gũi hơn.

Hạnh nhi gật đầu ” Có khỉ nhỏ , nương cùng cha đều không thích ta. Ta sẽ cùng mọi người trở về.”

Cậu nhỏ cho rằng nàng đang tức giận nên không nghĩ nhiều, liền cười cười nhấc nàng lên để cho nàng ngồi ở đầu vai mình rồi đi hướng tới sân vườn.

Cao thị cùng nương nàng nói chuyện, thấy giữa lông mày của bà có chút không vui liền hỏi một tiếng. Bà chỉ nói do hai ngày nay thức đêm đan quạt *hương bồ nên có chút mệt mỏi. Vì Lý thị mời bà sang nói chuyện nên bà liền kêu con dâu lớn ở lại trò truyện cùng nữ nhi.

Nhìn thấy nương cùng mẹ chồng đi ra ngoài, Cao thị nhẹ nhàng dỗ hài nhi rồi hỏi đại tẩu Tang thị ” Tẩu tử , có việc gì xảy ra với nương vậy? Dường như trong lòng bà có việc phiền muộn?”

Cao thị có một chị dâu cùng một người em dâu , bởi vì Tang thị lúc gả tới nàng còn chưa xuất giá nên cùng người chị dâu này có tình cảm rất tốt.Bởi vì em dâu tính nết cùng mình có chút khác biệt,vì thế trong lòng tựa xa cách một chút.

Tang thị cười cười , an ủi nàng ” Có thể có chuyện gì chứ? Ngươi cứ yên tâm , từ trước đến nay chưa có việc gì xảy ra , ngươi đừng nghĩ nhiều.”

Cao thị vẫn lo lắng không yên tâm, Tang thị biết nàng so với người khác càng là tinh tế tỉ mỉ đành phải nói cho nàng biết ” Đại tỷ lần này trở về nhà không biết như thế nào mà lại oán giận nương không tìm được cho nàng một mối hôn sự tốt, khóc lóc náo loạn làm cho nương buồn phiền.”

Cao thị nhíu mày một cái , theo lý thuyết hôn sự của đại tỷ không phải xấu . Tuy không phải là nhà giàu phú quý nhưng cũng được coi là khá giả , cùng Cao gia mà nói đích thực là môn đăng hộ đối. Tỷ phu là một người chất phát , tính tình hiền lành biết thương người.

” Hai ngày nữa lúc nàng đến thăm hài tử , ta hỏi nàng một chút xem có phải đã xảy ra chuyện gì rồi hay không.”

Tang thị nói xong liền suy nghĩ cái cớ để hai ngày sau tới đây.

Lúc này bên ngoài truyền đến tiếng hài tử khóc , Cao thị nhìn từ cửa sổ ra xem xét thấy người khóc là Cảnh Lâm còn Hạnh nhi đang đứng ở một bên trách mắng hắn ,” Ngươi chỉ biết khóc , đúng là không có tiền đồ.”

Cao thị nghe vậy vội vàng quát lớn ” Hạnh nhi, ngươi làm sao có thể nói ca ca mình như vậy?”

Vương thị đã bước nhanh ra ngoài kéo lấy tay Cảnh Lâm đánh lên ” Khóc cái gì mà khóc, để cho một nữ nhi đánh đến khóc, ngươi cũng không biết ngượng.”

Cao thị thở dài một hơi, Tang thị vội vàng lấy mấy cái kẹo đường từ trong đống lễ vật ra nói ” Ta đi dỗ dành hắn.”

Tang thị cười đi ra ngoài, đem kẹo đưa cho Cảnh Lâm ,” Ôi , làm sao lại khóc nhè rồi.”

Cảnh Lâm một tay lấy kẹo đường cướp đi, không ngừng hướng trong túi bỏ vào, Vương thị thấy vậy tức giận lại muốn đánh hắn , Tang thị vội vàng ngăn cản ,” Chỉ là hài tử ,nếu không như vậy thì như thế nào! mỗi ngày chạy qua chạy lại , chúng ta không thèm quan tâm bọn chúng , bọn chúng nhất định sẽ còn giận, chút nữa sẽ tốt thôi.”

Vương thị miễn cưỡng cười một cái ” Tẩu tử, nếu như vậy thì các ngươi bớt lo rồi.”

Tang thị cười rộ lên ” Hài tử chúng ta đều đã lớn , đối với chúng ta cũng già rồi , nào có còn trẻ như các ngươi được.”

Vương thi chép chép miệng nháy mắt một cái ,” Chúng ta chỉ có một nhi tử tự nhiên là bất lợi. Mỗi ngày đều bị Hạnh nhi đánh cho khóc oa oa , thế nhưng vẫn thích chạy theo nàng ồn ào. Cái này chính là tự mình muốn ăn đòn mà.”

Tang thị khuyên giải nàng hài tử đứa nào mà không thích nháo loạn, miễn là đừng làm ra chuyện gì lớn là được rồi.  Đang nói , lại thấy Cảnh Lâm đi theo sau mông Hạnh nhi , trong miệng hai người nhét đầy kẹo đường.

Tang thị cười ha ha, Vương thị cũng tức giận cười rộ lên , lại mắng Cảnh Lâm một câu.

Ở trong nhà còn có trẻ nhỏ cùng gia súc nên sau khi ăn cơm xong bọn họ cũng không kéo dài thời gian mà nhanh đi trở về, tất cả đều tới hôn hài nhi một cái liền cáo từ. Hạnh nhi thấy bọn họ muốn đi nước mắt rơi lưng tròng nhìn sang cha , lại nhìn nhìn sang nương. Cao thị thấy bộ dạng đáng thương của nàng liền suy nghĩ để nàng trở về nhà mẹ đẻ ở vài hôm. Dù sao Cao thị vẫn còn ở cữ cũng không tiện chăm sóc nàng.

Cao lão gia tử vui vẻ đồng ý, hắn yêu thích chính là nha đầu Hạnh nhi này, tính tình thông minh lanh lợi. Cậu nhỏ thấy phụ thân lên tiếng đáp ứng liền lập tức đem Hạnh nhi khiêng đặt ở trên đầu vai.

Hạnh nhi chung quy vẫn là trẻ con, ngồi ở trên cao liền ra oai hướng tới Đường Miểu khiêu khích chu chu cái mỏ. Giống như nói nàng không có được đãi ngộ tốt như vậy ngồi trên vai cậu nhỏ.

Đường Miểu nghiêng người nhìn cậu nhỏ ,dáng dấp là một người thật thà phúc hậu. Nàng lại liếc Hạnh nhi một cái , tỏ vẻ mình mới không có hứng thú đối với đãi ngộ vậy.

Hạnh nhi vậy mà giống như đọc hiểu được ánh mắt của nàng , hừ một tiếng kiêu ngạo ôm cổ cậu nhỏ muốn đi, sau đó diễu võ dương oai đi ra ngoài ruộng.

Đường lão gia tử tiễn một nhà thông gia ra đến cửa thôn mới cười nói quay trở về.

Cao thị không thể ra khỏi phòng đành phải tiểu tiện vào cái bô đặt sau màn vải trong góc . Sau khi đậy kín cái bô lại phát hiện hài nhi cau mày hít hít cái mũi , làm nàng không khỏi cười nói ” Được , con khỉ nhỏ ngươi vậy mà lại ngại mùi của nương, nương còn không có chê  ngươi cả người toàn mùi khai đâu.”

Nàng cũng không phải thật sự cho rằng bởi vì mùi khai mà tiểu nữ nhi hít hít mũi, chẳng qua là cảm thấy đứa bé không giống với những hài tử khác, thật đúng là chuyện đùa.

Nào biết đâu rằng nữ nhi vậy mà hướng nàng toét miệng cười rộ lên , Cao thị trong lòng mềm nhũn nhịn không được vươn tay ôm nàng vào trong ngực, đi tới đi lui trước giường. Bỗng nhiên chân đứa bé giơ lệch ra ngoài một cái , Cao thị liên biết nàng muốn đi tiểu rồi. Đem nàng xi xong lại thả về trên giường.

<< Chương trước >>                       << Chương tiếp theo >>

Lượt xem: 16

Số người xem: 13

Mã ID của bài viết này là: 6903

TRUYỆN ĐƯỢC ĐỀ XUẤT

1 Comment

  1. avatar
    BÍCH VÂN PHẠM

    hahahha….mặc dù người lớn k hiểu hành động của trẻ sơ sinh……nhưng người mẹ nào không có thân giao cách cảm với con nhỏ ha….có thể đoán đúng hơn 90% í….
    thank….

Để lại một bình luận

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *

Website này sử dụng Akismet để hạn chế spam. Tìm hiểu bình luận của bạn được duyệt như thế nào.

error: Content is protected !!