Chương 6: Quay chụp quảng cáo, vết bầm đen

 

 

 

Trang phục của Châu Hồ là quần quần short jean lửng cùng áo thun sát nách màu đỏ. Lộ ra tính cách năng nổ của anh chàng.

 

Chương Hi là một bộ thể thao ngắn tay màu cam, có hai đường viền màu trắng ở bên hông, bộ quần áo này tôn lên sự năng động trẻ trung.

 

 

Trịnh Thất rất điển trai trong chiếc quần short kaki cùng áo thun sọc ngang trắng đen tay dài.

 

Giang Nhị lại có vẻ trẻ hơn trong chiếc quần short màu đen phối hợp áo thun trắng cùng khoác ngắn tay sơ mi.

 

Lam Lan thì là chiếc quần sooc xám với áo sơ mi tay dài màu trắng. Ống tay áo được săn lên tới khủy tay, nhìn năng động, lại lộ ra khí chất chững chạc..

 

Chờ mấy thành viên thay quần áo xong, Cao Từ mới cầm bộ quần áo được phân cho mình đi vào phòng thay đồ.

 

Chỉ là, chờ Cao Từ mặc quần áo vào rồi, cô mới phát hiện ra một điều khiến cô lúng túng.

 

Trang phục phân cho cô hôm nay là quần sooc nỉ màm xám, phối với áo thun ngắn tay màu đen. Quần áo màu tối làm tôn lên làn da trắng noãn của cô, cũng để lộ ra ưu điểm của thân thể này. Chỉ là…

 

Chiếc quần này khá ngắn, nếu cô đứng thẳng người thì không sao, nhưng nếu ngồi xuống, thì ống quần sẽ giật lên, để lộ ra một phần vết bầm đen ở đùi của mình.

 

 

Cao Từ không muốn để người khác nhìn thấy vết bầm đen này, cô không muốn người khác nhìn thấy mặt thảm hại của mình.

 

Bây giờ phải làm sao đây?

 

Cao Từ bối rỗi, chần chừ vô định, quản lý Khang ở bên ngoài thấy lâu, liền tới gõ cửa.

 

“Tiểu Từ, đã xong chưa? Cậu làm gì ở trong đó mà chậm chạp quá vậy? Nhanh lên còn hóa trang nữa!”

 

Cao Từ nghe gọi, có chút mất tự nhiên mà nói vọng ra: “Anh Khang, em có thể đổi bộ quần áo khác được không ạ?”

 

Quản lý Khang nghi hoặc: “Làm sao vậy? Cậu mặc không vừa?”

 

“Dạ không phải! Chỉ là… quần có chút ngắn….”

 

“Mở cửa ra anh xem..” Quản lý Khang nghiêm túc nói.

 

Cao Từ nhắm mắt, bất lực thở dài, chậm rãi mở cửa.

 

Cánh cửa vừa mở, liền phát hiện không chỉ quản lý Khang, mà một số người khác cũng đang tập trung về phía mình, điều này khiến Cao Từ lúng túng, vô thức lôi kéo ống quần xuống thấp.

 

 

Quản lý Khang trên dưới nhìn Cao Từ một lượt, mới nhíu mày nói: “Bộ quần áo này rất hợp với cậu, quần sóc thì phải như vậy, vì sao phải đổi?”

 

Mà những người khác thì là bị dáng vẻ hiện tại của Cao Từ hấp dẫn.

 

Chỉ thấy cậu thiếu niên đứng ở nơi kia có phần xanh xao gầy gò, nhưng lại sở hữu àn da trắng noãn như sứ khiến người người hâm mộ. Đôi mắt to đen trong veo, cái mũi cao thẳng thanh thoát, bờ môi đầy đặn đỏ mọng. Tổng thể gương mặt thật trong trẻo và thuần khiết.

 

Mà vóc dáng thì… dù không tính là vạm vỡ, còn có chút gầy, nhưng tổng thể thân hình lại thực cân đối.

 

 

Bờ vai rộng vừa phải, chiếc cổ cao cao trắng ngần, cổ áo hơi rộng để lộ phần xương quai xanh gợi cảm, eo thon nhỏ, mông tròn vừa vặn cùng đôi chân dài thẳng tắp. Quả thực rất cân đối, rất gợi cảm, khiến dù nam hay nữ cũng vô thức mà bị cuốn hút không thể dời mắt.

 

 

Từ lúc trở thành Cao Từ, Cao Từ vẫn mặc quần áo theo phong cách kính cổng cao tường, quần áo luôn là kiểu rộng thùng thình. Nên đừng nói người ngoài, các thành viên trong nhóm cũng không phát hiện “cậu út” nhà mình có vóc dáng cân đối gợi cảm tới như vậy. Mà lúc này đây, vừa thay bộ quần áo ngắn này, mọi người mới phát hiện sự gợi cảm toát ra từ trên người của cậu.

 

 

 

Cao Từ nghe quản lý Khang nói như vậy, lại nhìn thấy ánh mắt kia của mọi người, hít sâu một hơi, miễn cưỡng trưng ra nụ cười rồi nói: “Em cảm thấy quần áo hơi ngắn, có chút không quen!”

 

 

Quản lý Khang cười bất đắc dĩ: “Có ngắn gì đâu, cậu nhìn những người khác xem, quần còn ngắn hơn cậu nữa. Yên tâm đi, mặc riết rồi quen. Tin anh đi, cậu mặc bộ này thực sự rất đẹp!”

 

 

Cao Từ ngậm chặt miệng, cô nghĩ, nếu mặc bộ quần áo này, thế nào cũng bị lộ vết bầm ở trên đùi của mình mà thôi. Nghĩ tới những người khác nhìn thấy vết bầm trên đùi mình, rồi họ sẽ có thái độ gì đây? Cười nhạo khinh thường, hay là thương hại?

 

 

Quản lý Khang vỗ vỗ bả vai Cao Từ một cái, cười đẩy Cao Từ đi tới ghế ngồi chờ hóa trang. “Ngồi ở đây đi, hóa trang xong liền quay chụp rồi.”

 

 

Cao Từ đi tới ngồi vào ghế, lúc này thợ trang điểm ở bên cạnh đang trang điểm cho Trịnh Thất, Cao Từ tiến tới liền ngồi xuống ở ghế bên cạnh anh. Vừa ngồi xống liền chấp hai tay để trên đùi, cố ý xòe bàn tay che lại vết bầm bị lộ ra đó.

 

Cao Từ vừa mới ngồi xuống, Châu Hồ đứng ở gần đấy lơ đãng nhìn qua phía này, ánh mắt của anh là bị cặp chân thon dài trắng nõn của cô hấp dẫn mà cứ dõi theo, thế cho nên thời điểm Cao Từ vừa ngồi xuống kia, đã để anh kịp nhìn thấy vết bầm đen vừa hé lộ ở trên cặp đùi trắng nõn đó.

 

Mới nhìn, còn tưởng là vết bớt, nhưng thấy bộ dáng che đậy của Cao Từ, cùng thái độ không mấy tự nhiên kia, Châu Hồ liền tò mò, bước tới hai bước khom người nhìn kỹ.

 

 

 

 

Cao Từ bị hành động của Châu Hồ làm cho giật mình, liền lúng túng mà lôi kéo ống quần thấp xuống một chút, bàn tay cũng xòe ra lớn hơn hòng che kín hết chỗ bị bầm.

 

 

Nhưng bởi vì hành động vô thức này của Cao Từ, càng khơi dậy tính tò mò của Châu Hồ. Anh không nói không rằng, mà trực tiếp nắm cổ tay Cao Từ kéo ra, sau đó nhấc ống quần của cô dịch lên một góc.

 

 

Đập vào mắt Châu Hồ lúc này chính là một mảnh bầm đen trông thật dự tợn, vết bầm kia thật lớn, hầu như đã che kín phần đùi trên phía trước của Cao Từ. Màu tím đen đối lập với màu da trắng nõn trông càng thêm rõ ràng bắt mắt.

 

Châu Hồ khiếp sợ mà la lên:

 

“Trời à Tiểu Từ! Đùi của cậu bị sao vậy? Sao bị bầm dữ thần hồn vậy?”

 

Tiếng của Châu Hồ không nhỏ, lập tức khiến một phòng người đều quay đầu nhìn về phía anh, sau đó theo tầm mắt của anh mà nhìn về phía đùi của Cao Từ.

 

Một tay của Cao Từ đang bị Châu Hồ nắm giữ, chỉ còn lại một tay. Bởi vậy dù Cao Từ có kéo che thế nào, cũng không che được chỗ bị bầm. Thế nên lúc này mọi người đều nhìn thấy rõ ràng vết bầm đen ở trên đùi của Cao Từ. Lập tức biểu cảm mọi người đều thay đổi.

 

Có người khiếp sợ, có người kinh ngạc, có người lại tò mò hóng hớt…

 

Quản lý Khang cũng đã nhìn thấy vết bầm, mặt liền biến sắc. Phắc một cái nhảy vọt qua, đem Châu Hồ đẩy qua một bên, rồi ngồi xổm xuống cẩn thận nhìn kỹ vết bầm trên đùi của Cao Từ, vẻ mặt khiếp sợ mà trợn to mắt nhìn cô, lo lắng hỏi:

 

“Tiểu Từ, đùi của cậu bị cái gì vậy? Sao lại thành thế này?”

 

Tiểu Lý cũng tiến tới khom người nhìn vào, thấy rõ vết bầm đen kia, liền sững sờ mà đứng ngốc ở đó.

 

 

Châu Hồ, Giang Nhị, Chương Hi, Trịnh Thất, Lam Lan đều một biểu cảm phức tạp mà nhìn Cao Từ, trong ánh mắt của cả năm người đều toát ra thần sắc quan tâm lo lắng.

 

 

 

Động tác của quản lý Khang rất mạnh, động tới chỗ bầm của Cao Từ, một cổ đau đớn quen thuộc truyền tới, Cau Từ nhíu nhẹ mày.

 

Giật tay ra khỏi sự kiềm cặp của quản lý Khang, cười gượng xoay người đứng dậy, đem ống quần lần nữa che lại chỗ bị bầm rồi mới ra vẻ thản nhiên chậm rãi đáp lời:

 

“Em sơ ý bị đụng trúng nên bị bầm, một hai ngày sẽ khỏi thôi ạ, không có vấn đề gì.” Nói xong liền nhìn về phía thợ trang điểm đang kinh ngạc ở bên cạnh:

 

“Vết bầm này có thể dùng phấn che lại được không ạ? Có ảnh hưởng tới buổi quay chụp hôm nay không ạ? Em có nên thay bộ quần áo khác dài hơn có không?”

 

 

Một phòng người: “…..” Biểu cảm khó tả..

 

Vết bầm kia dữ tợn như vậy, nhưng coi dáng vẻ cậu nhóc này tựa hồ giống như là một vết bầm nhỏ chẳng là gì. Thật sự không có đau???

 

Còn có… kia thật sự chỉ là vô ý bị trúng?

 

 

Thợ trang điểm bị ánh mắt trong suốt của Cao Từ làm cho mê man một chút, vô thức mà lắc lắc đầu đáp lời: “Không ảnh hưởng, có thể dùng phấn che lại là được..”

 

Cao Từ liền làm bộ vuốt vuốt ngực thở phào, cười cười lễ phép nói: “May quá, vậy em nhờ vào chị che lại giúp em nhé, cảm ơn chị.”

 

Thợ trang điểm bị động mà vô thức gật gật đầu.

 

 

Mà lúc này quản lý Khang cũng đã lấy lại tinh thần, đem mặt Cao Từ kéo lại để cô đối diện với mình, trừng mắt nhìn cô, rặn hỏi:

 

 

“Cậu đụng kiểu gì, đụng ở đâu mà tím đen một mảnh như vậy? Cậu đụng cột đá à? Bị trúng lúc nào? Sao không anh không biết gì cả?”

 

 

 

Vừa nói vừa xoay đầu nhìn mấy người Châu Hồ. “Các cậu có biết thằng nhỏ bị thế này không? Nó bị lúc nào thế?”

 

Mấy người Châu Hồ ngơ ngác nhìn nhau, lắc lắc đầu. Bọn họ thực không biết.

 

Cao Từ vẫn giữ biểu cảm thản nhiên như cũ, giống như vết bầm này chẳng phải là cái gì to tát. Nhúng nhúng vai nói. “Tại da của em trắng nên nhìn thấy ghê vậy thôi chứ không có sao đâu, không phải chuyện to tát gì, một hai ngày sẽ hết thôi, mọi người đừng lo!”

 

Quản lý Khang nghe vậy, rống lên: “Cậu ngốc à? Bị như vầy bầm mà một chút? Nhìn xem, bầm đen một mảnh lớn như vậy. Nếu cậu không nói cậu đang bị đau, anh làm sao biết mà giảm bớt lịch luyện tập cho cậu chứ, bị thế này cậu có thể luyện tập vũ đạo được không?”

 

Quản lý Khang vừa nói tới đây liền đột ngột dừng lại, tầm mắt dừng ở vị trí vết bầm của Cao Từ, biểu cảm suy tư lên, một hồi sau mới dùng ánh mắt phức tạp nhìn Cao Từ. Không xác định hỏi:

 

“Cậu nói.. vết bầm này không phải do các cậu luyện tập vũ đạo mà ra chứ? Là bởi vì cậu lấy đùi làm bệ đỡ cho Trịnh Thất, cho nên mới bị như thế này?”

 

Quản lý Khang vừa nói xong câu này, sắc mặt của năm thành viên còn lại chợt thay đổi.

 

 

Dù đã cố gắng tỏ vẻ trấn định, lúc này Cao Từ vẫn không nhịn được mà có chút mất tự nhiên. Xoay đầu né tránh ánh mắt dò xét của mọi người, cười gượng nói:

 

“Không phải đâu ạ, em đã nói chỉ bị bầm một chút chứ không có đau mà, nhìn ghê vậy chứ không có sao đâu.” Nói xong liền đứng thẳng lên xoay người tìm kiến một vòng, nhìn thấy toilet phía bên góc cuối căn phòng, liền nói: “Em đi vệ sinh một lát có được không? Em muốn đi vệ sinh”

 

Tuy là hỏi, nhưng không đợi trả lời mà vội vàng bước về phía toilet. Cao Từ là muốn trốn tránh, cô sợ nếu cứ đứng ở đó, bị mọi người chú mục vây quanh, cô sẽ không thể giữ được biểu cảm thản nhiên như không được. Cô không muốn bị mất mặt trước mặt mọi người, nên chọn cách tránh né.

 

Mà những người khác đều là nhíu mày nhìn theo bóng lưng của Cao Từ, trong lòng mỗi người đều có suy đoán riêng. Người ở tổ quay chụp cũng là tò mò, nhưng không ai xì xào bàn tán, mà ai làm việc người nấy.

 

Còn quản lý Khang, lại vẫn đứng yên chỗ cũ, biểu cảm phức tạp chìm vào suy ngẫm, một lát mới quay đầu hỏi Tiểu Lý:

 

 

 

“Cậu có biết thằng bé làm sao bị như vậy không? Bị từ lúc nào?”

 

Tiểu Lý nhìn quản lý Khang, muốn nói lại thôi, một lát lâu mới lắc đầu mở miệng:

 

Mọi người trầm mặt, Trịnh Thất cau mày, buồn bực nói:

 

“Nó bị đau sao không nói ra chứ? Ngày hôm qua vẫn luyện tập bình thường mà, em có thấy nó biểu hiện đau đớn cái gì đâu. Nếu vết bầm kia là do em dẫm lên mới bị, em sẽ đi xin lỗi nó.”

 

 

Quản lý Khang nhăn mặt: “Xin lỗi cái gì, luyện tập vũ đạo chứ có phải do cậu đánh thằng bé đâu mà xin lỗi.”

 

 

 

Mà Tiểu Lý nghe Trịnh Thất nói xong, trong lòng lại càng thêm khó chịu. Anh kè kè theo bên cạnh Cao Từ lâu như vậy, lại vẫn không phát hiện sự khác thường của cậu. Còn có… Trịnh Thất mới kết hợp vũ đạo với Cao Từ hai ba ngày nay, nhưng thật ra thì… từ rất sớm anh đã luyện tập cùng với Tiểu Từ….

 

 

Quản lý Khang đoán đoán không ra, lại thấy vẻ mặt ủ mày ê của mọi người, liền khoát tay nói:

 

 

“Có gì chờ trở về lại nói sau, trước mắt quay chụp cho xong quảng cáo đi, quay chụp xong anh sẽ đưa thằng bé tới bệnh viện kiểm tra một chút.”

 

 

 

Mọi người nghe vậy liền gật gù đồng ý, thống nhất tạm thời không nói tới chuyện này nữa.

 

 

Lúc Cao Từ trở ra, mọi người đã không còn vây quanh chú mục cô như lúc nãy. Cao Từ âm thầm thở phào một hơi, biết mình đã làm lỡ thời gian để mọi người chờ đợi. Cho nên vội vàng bước tới bàn trang điểm, ngoan ngoãn ngồi yên để các thợ trang điểm trang điểm cho mình.

 

 

Lúc này cả hai thợ trang điểm đều đang rảnh, nên một người trang điểm mặt Cao Từ, một người phụ trách dùng phấn che vết bầm đen trên đùi của cô.

 

Lúc thợ trang điểm dùng phấn phủ vào phần bị bầm, mới đầu sợ động mạnh sẽ làm Cao Từ đau, nên rất nhẹ tay nhẹ chân, nhưng sau vài lần lỡ tay, thấy biểu cảm như thường của Cao Từ, liền cho rằng cô thực sự không có đau, thế nên động tác cũng mạnh dạn hơn. Chỉ là thợ trang điểm ở trên mặt lại liên tục cảm thấy lạ, rõ ràng ở phòng lạnh, nhưng mồ hôi của Cao từ cứ tuôn ra không ngớt, khiến chị phải vừa trang điểm vừa liên tục dùng khăn giấy thấm mồ hôi cho cô.

 

 

Lượt xem: 13

Số người xem: 13

Mã ID của bài viết này là: 28391

TÁC GIẢ

Thích đọc các loại sách tài liệu về các lĩnh vực như, sử, y...
Thích ngôn tình, phim ảnh, nghe nhạc
Thích sáng tác truyện.
Ghét: Ồn ào, giả tạo, tham sân si..., mặc dù bản thân đôi khi cũng sẽ có mấy loại tính xấu này, nhưng vì thế nên càng thêm chán ghét và cố tu tâm dưỡng tính tốt.

TRUYỆN ĐƯỢC ĐỀ XUẤT

Để lại một bình luận

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *

Website này sử dụng Akismet để hạn chế spam. Tìm hiểu bình luận của bạn được duyệt như thế nào.

error: Content is protected !!