Chương 11: Chuyện vẫn như nguyên tác
Sếp Cao về phòng làm việc riêng, mọi người cũng giải tán tiếp tục ai làm việc người nấy.
Buổi xế trưa, chị Thục Hoàn kêu tôi đem hồ sơ báo cáo giao cho sếp Cao. Tôi gật đầu, cầm theo chồng báo cáo đi tới phòng sếp. Lúc tới nhìn thấy cửa khép hờ, tôi định gõ cửa, nhưng nghe từ trong truyền ra âm thanh ám ách, là giọng nói của bác sĩ Cổ, có đều, trong chất giọng nghe ra được phức tạp cùng nghi ngờ.
Bác sĩ Cổ: “Có phải anh muốn nói, anh biết rõ thứ đó không có lợi cho chỉ, anh cũng sẽ cho chỉ ăn hay không?”
Giọng bác sĩ Cao cũng là nghiêm túc: “Tôi đã hỏi bác sĩ Hà rồi, ảnh nói ăn một ít bánh đó cũng sẽ không thành vấn đề!”
Nghe được đoạn đối thoại này, trái tim tôi đột nhiên đánh bùm bùm một cái. Trong lòng cực độ khiếp sợ. Này… sẽ không phải trùng hợp như vậy chứ? Chẳng lẽ… tình tiết vẫn xảy ra y trong phim?
Đang lúc tôi còn chưa hồi thần, thì trong phòng lại truyền ra tiếng nói chuyện.
Là tiếng của bác sĩ Cổ: “Tại sao miếng bánh này lại có độc?”
Tiếng sếp Cao: “Cậu nghi ngờ Trác Dao ăn miếng bánh này mới có chuyện sao?”
Tiếng bác sĩ Cổ: “Triệu chứng trúng độc là bị suy tim, lúc nãy anh cũng nghe rất rõ, lúc chị hai chết cũng có triệu chứng rất giống triệu chứng của chị Ngọc hiện giờ. Anh không cảm thấy lạ sao?”
Giọng sếp Cao: “Tôi không biết!”
Bác sĩ Cổ liền nói: “Em muốn xin giải phẫu tử thi cho chị hai anh có đồng ý không?”
Giọng sếp Cao càng thêm trầm trọng: “Tại sao cậu lại hỏi tôi như vậy? tôi có vấn đề gì chứ? Nếu chúng ta nghi ngờ cái chết của Trác Dao, tôi cũng muốn biết sự thật đã xảy ra chuyện gì?!”
“Vậy thôi được, để em lo!” Bác sĩ Cổ nói xong liền đá ghế đứng lên, đi thẳng ra ngoài. Thái độ và biểu cảm mang theo nghi ngờ cùng thất vọng.
Tôi đứng ở cửa, vừa thấy bác sĩ Cổ ra tới liền lùi lại ba bước rồi mới bước lên, làm ra vẻ như bản thân cũng vừa đi tới.
Bác sĩ Cổ ra khỏi cửa, ngước mắt nhìn tôi liếc một cái, trong mắt không hề che giấu tức giận và khó chịu. Chỉ liếc nhìn tôi một cái, sau đó liền bước nhanh rời đi.
Tôi cầm theo chồng hồ sơ, đứng ở cửa một hồi, mới gõ cửa gọi: “Sếp Cao!”
Chậm một lát, bên trong mới có tiếng trả lời: “Vào đi!”
Tôi đẩy cửa bước vào, nhìn gương mặt sếp có chút tái nhợt có chút khó coi. Bất quá tôi không dám dò hỏi hay nói nhiều, mà chỉ đem chồng hồ sơ để lên bàn. Giọng bình thản bình tĩnh:
“Sếp Cao, đây là hồ sơ trong vụ tấn công ở vỉa hè, chị Thục Hoàn bảo em mang qua cho sếp coi!”
Sếp Cao nhìn chồng hồ sơ, gật đầu khoác tay: “Được rồi, cứ để có đi, cô có thể ra ngoài!”
Tôi hô “Vâng!” một tiếng, rồi quay đầu nhấc chân đi ra ngoài. Có điều, trong lòng đã rối rắm một đoàn.
Tôi không hiểu, rõ ràng tôi đã sớm nói với dì Ngọc rằng Hổ Trùng Màu kia là độc, không nên tự tiện dùng để chữa bệnh cho người khác rồi mà, vì cớ gì vợ của sếp Cao bị trúng độc chết y như trong phim? thật vô lý, thật kỳ quái. Chẳng lẽ ngoài dì Ngọc ra còn có người dùng loại trung dược này cho vợ sếp Cao uống?
Tôi rối rắm tự hỏi rất nhiều, cũng không tìm ra đáp án.
….
Sáng hôm sau.
Cũng như mọi ngày tôi đi đến sở làm, chẳng qua… vừa vào tới phòng pháp chứng liền phát giác không khí trong phòng hiện tại nghiêm trọng càng nghiêm trọng.
Hỏi ra mới biết, sếp Cao đã bị người bên tổ điều tra mời về để hợp tác điều tra về việc cái chết của vợ sếp.
Cũng vì điều này, phòng pháp chứng phút chốc náo loạn hẳn. Mọi người đều nhao nhao lên. Thinh Thinh thì cứ luôn miệng bảo rằng “Em tin tưởng sếp Cao sẽ không làm như vậy, sếp Cao sẽ không làm những chuyện như vậy!”
Thiệt ra tôi cũng muốn mở miệng nói câu đó, nhưng lại không đủ tự tin để nói. Nhân vật sếp Cao là nhân vật chủ chốt trong bộ phim, là một vai nam chính toàn diện. Cho nên theo lý sẽ không thể nào biến thành tội phạm được. Nhưng mà…
Tôi lại nghĩ, có khi nào hay không, vì tôi góp tay làm cho dì Ngọc không dùng Hổ Trùng Màu “cứu người” cho nên làm cho vợ sếp Cao còn sống hoài, cho nên làm sếp Cao thấy phiền, rồi ra tay…?
Nghĩ là nghĩ vậy, nhưng tôi đem ý tưởng này đá đi rất nhanh. Nói thiệt ra, sau một thời gian ngắn làm việc cùng sếp cao, dựa vào cách làm việc của sếp Cao và nhân phẩm của sếp, tôi nghĩ tôi có thể tin tưởng vào anh ấy.
Bất quá, hiện tại có nói nhiều cũng không có tác dụng, nếu đúng theo tình tiết trong phim, thì hiện tại, có thể sếp Cao sẽ bị tạm giam điều tra, sẽ không được tham gia vào vụ án này.
Chính là, dù thế nào, tôi cũng muốn biết thực hư. Vì chuyện của sếp Cao cho nên mọi người trong phòng pháp chứng không có tinh thần làm việc. Nhưng tôi không như vậy, tôi hiện tại là muốn tra rõ thực hư thế nào. Cho nên…
Tôi xin phép chị Thục Hoàn cho phép tôi được tham gia vào vụ án này. Vì hiện tại, tôi bị chị giao cho một vụ án khác.
Thinh Thinh cũng giống tôi, cũng nói muốn được theo điều tra vụ này. Bất quá Thinh Thinh bị chị Thục Hoàn và anh Quốc Minh gạt ra ngay, nhưng lại cho phép tôi tham gia.
Chúng tôi mở một cuộc họp nhỏ. Chị Thục Hoàn đem nguyên nhân lý do và những thứ liên quan về cái chết của vợ sếp Cao nói ra để mọi người nắm bắt.
Đầu tiên là liên quan tới việc sếp Cao bị nghi ngờ.
Nói rằng, sáng hôm qua, bác sĩ Cổ thay mặt bác sĩ cao tới bệnh viện lấy giấy tờ liên quan tới vợ sếp Cao mang về, cũng là lúc đó anh nhìn thấy dì Ngọc, một lao công ở bệnh viện, người thường vào chăm sóc chị của anh đang nhập viện với tình trạng nghiêm trọng.
Vì là người quen, nên anh dừng lại hỏi thăm. Mới biết, dì Ngọc là bị trúng độc.
Ở đất Hongkong, đột nhiên bị trúng độc thì nhất định sẽ báo cảnh sát đến điều tra nguyên nhân. Cũng vì vậy mới tra được nguyên nhân dì Ngọc trúng độc là do ăn cái bánh có độc do một bệnh nhân tặng. Mà người bệnh nhân đó, trùng hợp lại chính là vợ của sếp Cao.
Chuyện này có điểm đáng nghi, triệu chứng của dì Ngọc khá giống với nguyên nhân cái chết của chị mình. Bác sĩ Cổ lúc đó mới mang theo mẫu bánh còn sót lại đó đem đi phòng xét nghiệm. Sau đó chứng thực, trong miếng bánh kia đúng là có độc. Vì vậy liền điều tra nơi xuất phát của cái bánh, rồi đều tra tới sếp Cao. Vì sếp Cao là người mua cái bánh đó.
Mà hôm qua, sau khi biết được chuyện này, bác sĩ Cổ đã thức suốt đêm để nghiệm thi thi thể của vợ bác sĩ Cao. Cuối cùng ra kết quả quả là y vậy, vợ sếp Cao chết là do ăn phải chất độc trong bánh kia, tên của chất độc đúng là Hổ Trùng Màu. Còn có… đáng nói ở đây, dựa theo phân tích cho thấy, vợ của sếp Cao là bị người ta lần lượt mỗi ngày cho dùng một ít độc, là bị dùng liên tục trong mười ngày trước khi chết.
Cách ra tay tinh vi có khoa học, phải là người có hiểu biết cao sâu mới có thể hiểu được cách dùng độc này. Bởi thế, mũi nhọn liền hướng về phía sếp Cao, một người bách khoa đa tài.
Sau khi nghe chị Thục Hoàn giải thích mọi việc, tôi xem như là hiểu rồi. Cái này và nguyên tác đúng là không hề khác một chút nào. Làm cho tôi phút chốc có cảm giác mình ở nơi này chỉ là một người vô hình, việc mình làm không có giá trị không tồn tại.
Chính là… tôi không phải là một người dễ dàng bị đả động như vậy. Tuy rằng lời cảnh báo của tôi với dì Ngọc không thể ngăn lại thảm trạng này, nhưng tôi vẫn muốn đi tìm hiểu lý do. Lý do tại sao rằng tôi đã cảnh báo mà chị Ngọc vẫn dùng loại trung dược có độc đó cho người khác uống. Là do dì cố ý hay là có nguyên nhân gì nữa mà tôi chưa biết?
Vì vậy, chờ sau khi hợp xong, tôi liền xin chị Thục Hoàn đi tới bệnh viện. Chị Thục Hoàn mới đầu đối với việc tôi muốn một mình đi như vầy thì có chút lo lắng. Vì chị nghĩ, tôi tới bệnh viện cũng chưa chắc tra được cái gì.
Lượt xem: 25
Số người xem: 22
Mã ID của bài viết này là: 16226