Chương 14: Cứu người
Vừa lúc này bác sĩ Cổ cùng anh Thẩm chạy lên, Bác sĩ Cổ vừa lên tới, nhìn thấy bác Thông đang ngồi ở lan can ngoài kia, vừa lo vừa sợ kêu lên một tiếng: “Bác Thông!”
Bác Thông ngồi ở ngoài kia, nghe tiếng kêu liền nhìn qua. Thấy là bác sĩ Cổ, trong đôi mắt già nua của bác lóe lên sự an tâm, đồng thời cũng mở miệng gọi một tiếng: “Thâm!”
Bác sĩ Cổ lại nói: “Bác Thông, bác đừng làm bậy mà, bác leo xuống đi, có gì từ từ nói!” Vừa nói xong liền di bước chân về phía bác Thông, hai người cảnh sát khu vực thấy vậy cũng nhấc chân đi theo. Cũng vì vậy, bác Thông vốn đang bình tĩnh đã trở nên khẩn trương.
Bác hơi nhóm người muốn đứng lên, tay xua xua ngăn cản bác sĩ Cổ cùng hai người cảnh sát: “Không được bước tới!”
Vừa nói xong lại di người ra phía ngoài một chút, bác sĩ Cổ cùng hai người cảnh sát khu vực vừa thấy, hoảng hồn dừng lại bước chân. Bác sĩ Cổ gấp gáp nói:
“Con sẽ không qua, bác đừng làm bậy. Thật sự đã xảy ra chuyện gì? Bác nói cho con biết đi, con coi có giúp được cho bác không”
Bác Thông nghe vậy, vừa cười vừa khóc, nghẹn ngào nói:
“Con sẽ không giúp bác đâu, Trác Dao là chị của con, lẽ nào con chịu giúp cho bác chứ!” Nói xong câu này, thái độ bác trở nên nghiêm túc:
“Thằng Bác nó không có giết người, các con đừng đổ oan cho nó, đừng đổ oan cho nó!”
Bác sĩ Cổ nghe tới đây, mày rậm nhíu lại, vẻ mặt đầy phức tạp, xong khi nhìn bác Thông vẫn còn tiêu nghiêu ở lan can, bác sĩ Cổ lại hít sâu một hơi, nói:
“Bác nghe con nói đã, Cảnh Sát không phải bắt ảnh, mà chỉ mời ảnh về hợp tác điều tra thôi!”
Bác sĩ Cổ vừa nói xong câu này, vừa lúc sếp Cao, ma dam Nhu cùng với vài người cảnh sát khác cũng chạy lên tới.
Sếp Cao lên tới, cũng chẳng nhìn tôi hay mọi người chung quanh mà chỉ lo lắng nhìn bác Thông ở ngoài kia. Trong mắt sếp Cao tôi thấy sự lo lắng khó giấu, nhưng biểu cảm lại vẫn làm ra vẻ như bực bội cùng lạnh lùng.
Ma dam Nhu lúc này cũng là hoảng hồn, vừa bước chen tới đứng trước mặt tôi, lại nhìn bác Thông nói:
“Bác Thông, leo xuống đi, đừng làm mọi người sợ mà!”
Bác Thông vừa thấy ma-dam Nhu và sếp Cao, thái độ vừa mừng vừa khẩn trương, lại như thở vào. Bác nhóm người đứng thẳng người lên, vừa đứng lên vừa đối madam Nhu nói:
“Mọi người không được bước tới!”
Madam Nhu gật đầu nói: “Con sẽ không bước tới, lúc nãy bác nói muốn gặp sếp Cao mà, giờ anh ấy đến rồi!”
Sếp Cao lúc này mới dùng giọng điệu và thái độ lạnh lùng đối bác Thông nói:
“Tôi đã đến rồi, có phải có chuyện muốn nói với tôi không? Phải thì về nhà rồi nói đi!”
Bác Thông lúc này thế nhưng lại lắc lắc đầu, bác vừa khóc vừa nói:
“Không cần đâu, ba đứng đây nói được rồi. Ba chỉ muốn nói rõ với ma đam thôi.” Rồi bác nhìn madam Nhu, nhẹ giọng như cầu khẩn mà nói:
“Madam à, chuyện của Trác Dao cô không cần điều tra nữa, tôi là người đã giết nó!” Bác vừa nói vừa đem tay vỗ vỗ ngực mình. Bộ dáng khổ sợ cực độ. Mà toàn thể mọi người trừ tôi ra, đều một bộ dáng giật mình kinh ngạc.
Bác Thông thấy mọi người như vậy, lại tiếp tục vỗ ngực nhấn mạnh nói: “Trác Dao là do tôi hại chết đó!”
Madam Nhu bừng tỉnh, vội vàng đối bác Thông nói:
“Bác Thông à bác đừng nói lung tung, con biết là bác rất thương con của bác và rất thương con dâu của bác, bác sẽ không có giết người đâu.”
Bác Thông trừng mắt lên, giọng lớn vài phần, như thể muốn mọi người tin lời mình: “Tại sao tôi không có chứ, madam à, tôi không muốn nhìn thấy Trác Dao đau đớn, tôi không muốn nó chịu khổ ngày này qua đến ngày khác.”
Tôi nghe bác Thông nói tới đây liền nhắm nhẹ mắt hít sâu một hơi, vì tôi đã nhớ được nguyên nhân khiến sếp Cao và bác Thông cha con không nhìn mặt nhau là gì rồi. Nếu tôi nhớ không lầm thì…
Đang lúc tôi đang hồi tưởng, vừa chuyển mắt qua, vừa hay nhìn thấy sếp Cao đang dùng mắt ra hiệu với bác sĩ Cổ và anh Thẫm bên tổ điều tra. Hai người kia gật nhẹ đầu, sau đó nhẹ lui về sau một chút, chờ khuất ánh mắt của bác Thông, hai người họ liền hướng lan can phía bên phải mà đi tới. Có vẻ là muốn nhân cơ hội này lén đi đường vòng để tiếp cận bác Thông.
Nhìn hai người họ rời đi, không hiểu sao tâm của tôi đột nhiên căng thẳng.
Bên tai lại nghe giọng madam Nhu: “Bác Thông, con biết bác không đành lòng để con dâu chịu khổ, nhưng bác không giết người đâu, bây giờ cái chúng ta đang nói là mạng người, bác đừng có nhận lung tung!”
Bác Thông lắc lắc đầu nói: “Tôi không có nhận bậy đâu madam à!” Rồi bác hít sâu một hơi như lấy can đảm, ánh mắt như có như không liếc về phía sếp Cao một cái, giọng bác trở nên rõ ràng hơn:
“Madam, nói thật cho cô biết, tôi không phải lần đầu tiên giết người, không tin, cô có thể hỏi thằng Bác!”
Nghe bác Thông nói câu này, cả madam Nhu và mấy người cảnh sát xung quanh cũng là một bộ dạng không thể tưởng, liếc mắt nhìn nhau, sau đó đồng loạt nhìn về sếp Cao.
Mà sếp Cao, lại không quan tâm tới những ánh mắt dò xét hóng chuyện của mọi người, đôi mắt của sếp Cao lúc này giống như tóe ra từng tia lửa, hừng hừng tức giận, khí chất quanh người băng lãnh đi lên. Anh cau chặt mày, không hề che giấu sự tức giận và phẫn nộ của mình, liếc bác Thông một cái thật sắc lạnh một cái rồi rống lên:
“Ông đừng có nhắc tới má trước mặt tôi, tôi không muốn nghe nữa!”
Tiếng rống của sếp Cao đủ lớn, vang vọng khắp sân thượng. Tôi đứng phía sau madam Nhu vẫn bị chấn tới đem tay che lỗ tai lại, xoa xoa vài cái.
Mà madam Nhu giống như cũng là giật mình, chị nghiêng đầu qua lại nhìn sếp Cao và bác Thông.
Bác Thông vẫn lả chả rơi nước mắt, nói tiếp: “Năm xưa vợ của tôi… vợ của tôi cũng bị ung thư, mỗi ngày đều đau đớn, cũng giống như Trác Dao. Tôi tìm mọi cách cũng không chữa được, cho nên vợ của tôi mỗi ngày mỗi đau đớn.”
Sếp Cao nghe vậy liền nhìn thật sâu bác Thông một cái, trong mắt cùng biểu cảm đều không tin. Sếp Cao lạnh giọng chất vấn.
“Ông luôn miệng nói ông làm, vậy ông làm thế nào? Nói thử đi? Bánh là do tôi mua, ông làm sao hạ độc được?”
Bác Thông nghe tới đây, không cần suy nghĩ đã mở miệng nói:
“Hôm ba tẩm độc vào nước ép trái cây cho Trác Dao uống, hôm đó mắt ba không tốt, tay cũng vậy, cho nên sơ ý làm độc rơi vài giọt lên trên miếng bánh đó.” Nói tới đây bác Thông lại khóc ngất lên, đau lòng nhìn sếp Cao nói:
“Lúc trước là má con, bây giờ là vợ con. Ba biết con nhất định rất căm thù ba, con không tha thứ cho ba cũng không sao, ba cũng biết đã đến lúc đi gặp má của con rồi. Từ nay con… con tự chăm sóc cho bản thân đi!”
Bác Thông vừa nói tới đây, thân thể đã dịch chuyển quay đầu về phía ngoài kia. Dáng vẻ như thể đã quyết tâm nhảy xuống rồi.
Nhìn bác Thông như vậy, trái tim của tôi càng căng thẳng. Theo nguyên tác bác Thông sẽ không sao, sẽ được cứu. Nhưng không hiểu sao hiện tại tôi lại căng thẳng và lo lắng như vậy. Cứ cảm giác mình phải làm cái gì đó, nếu không e rằng sẽ khó cứu vãn.
Liếc mắt tìm kiếm thân ảnh của bác sĩ Cổ và anh Thẫm, vừa nhìn thấy vị trí của hai người kia, tôi lại càng thêm khẩn trương.
Khoảng cách của hai người họ còn cách bác Thông một khoảng xa lắm, lại thêm đường đi của hai người vừa cheo leo vừa nguy hiểm, dù có muốn nhanh, chỉ sợ khó làm.
(Chương sau truyện sẽ vào vip, các bạn đăng ký vip để đọc truyện và ủng hộ web truyện của chúng ta nha. Yêu và cảm ơn các bạn đã theo dõi truyện.)
Lượt xem: 16
Số người xem: 16
Mã ID của bài viết này là: 16288