Chương 15: Cứu người, bị thương
Không chỉ tôi khẩn trương căng thẳng, toàn bộ người có mặt ở đây cũng khẩn trương hoảng hốt theo. Dù chỉ nhìn lướt qua, qua nhưng vẫn nhìn được mặt của sếp Cao đã xanh lét kim đâm không rỉ máu, môi anh cũng trắng nhợt, trên mặt hoàn toàn là sự lo lắng và sợ hãi tột độ.
Anh liếc nhìn về phía hai người bác sĩ Cổ và anh Thẩm, có vẻ anh cũng nhìn ra khoản cách của hai người họ còn cách bác Thông rất xa, cho nên mày anh nhíu chặt, không giấu được lo lắng vội vã, anh liền bước nhanh lên phía trước một bước, lớn giọng kêu một tiếng để kéo lại sự chú ý của bác Thông.
“Ông đừng kêu tôi tự lo cho bản thân nữa, ông nói rõ ràng đi!”
Thân thể bác Thông dừng một chút, quay lại nhìn sếp Cao, mắt u buồn, giọng ảo não.
“Ba bây giờ đâu còn cái gì để nói nữa chứ!”
Bác vừa dứt câu, thân thể liền nghiêng hướng bên ngoài, thả người ngã xuống, bác là thật sự quyết tâm muốn tự tử rồi.
Tôi vẫn luôn quan sát biểu cảm và từng cử động của bác Thông. Khi sếp Cao kêu một câu kéo sự chú ý của bác thì tôi đã nhấc chân chạy nhanh tiếp cận trực diện rồi. Bởi tôi biết, bác Thông lúc này đã toàn tâm muốn chết rồi. Nếu còn chậm chạp hoặc chờ bác sĩ Cổ và anh Thẩm như trong nguyên tác, sợ rằng…
Cho nên lúc này, khi mà thân thể bác Thông vừa ngã ra, tôi đã nhào tới, tay phải vừa lúc chụp được góc áo khoác của bác. Nhưng cũng vì bước vội bước chân, thân thể bác Thông lại nặng, cộng lực rơi mạnh, tôi cũng bị mất trọng tâm. Dù nắm được lưng áo khoác của bác, nhưng thân thể cũng bị kéo nhào ra bên ngoài rơi xuống dưới.
Tôi cảm nhận rõ ràng sự mất cân bằng của thân thể mình, cảm nhận được thân thể bị kéo ra phía bên ngoài và bị lực trái đất hút xuống, tôi lúc này hoàn toàn là sợ hãi. Trong lúc thân thể đang rơi xuống, tôi nghĩ thân thể này chắc sẽ tan xương, thì đột nhiên cảm nhận được chân của mình được một thứ gì đó nắm lấy, thân thể tức khắc bị kéo vặt lại, không còn bị rơi xuống nữa. Dù vậy, nhưng tôi vẫn bị treo lung lay giữa không trung theo hướng đầu chúi xuống dưới.
Mà trong lúc thân thể tôi bị kéo lại này, cũng là lúc thân thể bác Thông bị tôi kéo lại. Nhưng cánh tay nhỏ của tôi nào chịu được sức nặng gần trăm ký đâu, ngay giây phút dằn vặt đó, tôi nghe được tiếng xương của mình nứt ra, và một cơn đau từ cánh tay phải truyền tới, cơn đau từ trong xương truyền ra, đau tới ghi tâm khắc cốt.
Tôi lúc này rất muốn buông bác Thông ra, để giảm bớt đau đớn ở cánh tay của mình, nhưng lương tâm không cho phép tôi làm như vậy. Bởi nếu tôi buông ra, bác Thông chắc chắn sẽ không giữ được mạng.
Cánh tay bị đau, thân thể treo ngược cộng thêm phải kéo theo một người hơn bảy mươi ký. Tôi chỉ cảm thấy đầu óc hoa lên, toàn thân run bần bật, tôi rất muốn nôn, rất muốn buông bỏ tất cả.
Nhưng tôi vẫn cắn răng cảnh tỉnh mình, phải cố gắng thanh tỉnh, thời thời khắc khắc đều phải giữ chặt tay không được thả góc áo kia ra.
“Rắc!” một tiếng, lại một cơn đau từ cổ tay phải truyền tới, cánh tay tôi lúc này vì đau mà đã mất đi tri giác luôn rồi. Tôi không thể cử động được các ngón tay nữa. Tay trái vẫn chơi vơi trong không trung, tay phải lại đau đến tê tâm liệt phế. Tôi muốn khóc, và tôi thực sự khóc, nghẹn ngào hô lên thành tiếng.
“Đau quá!”
Mà bác Thông lúc này cũng đang chơi vơi bơi bơi giữa không trung, bác hoảng sợ, giọng bác mang theo âm điệu run rẩy không rõ thành tiếng. Bên tai tôi loáng thoáng nghe giọng của bác truyền lên.
“Mau… mau buông… buôn tôi ra đi… cứ để tôi chết, tôi không muốn sống nữa!”
Tôi đau, tôi khó chịu, mà bác Thông ở bên dưới lại vùng vẫy liền càng tăng thêm đau đớn cho tôi. Tôi cảm giác như tim mình muốn ngừng đập vì thân thể quá đau đớn vậy. Dù muốn mở miệng bảo bác ngừng động đậy, nhưng không đủ sức mà phát ra thành tiếng.
Mà lúc này ở dưới chân của tôi lại truyền tới giọng nói nghiêm khắc cùng lo sợ. “Ông mau im miệng đi! Đừng có vùng vẫy nữa, nếu không chúng tôi cũng sẽ bị ông kéo rớt xuống dưới!”
Là giọng của sếp Cao, tôi cố mở mắt nhìn ngược về phía chân của mình. Không rõ ràng, nhưng vẫn loáng thoáng thấy được.
Hai cổ chân của tôi được sếp Cao nắm lấy, mà sếp, cũng bị treo ngược giống hệt tôi. Chân của Sếp được anh Thẩm và bác sĩ Cổ mỗi người nắm một bên giữ lại.
Xem tình huống của sếp cũng không tốt hơn tôi là mấy. Tôi chỉ kéo có một mình bác Thông thôi, sức nặng chỉ khoảng bảy mươi cân. Mà sếp Cao lại chịu sức nặng của cả hai người, trên cả trăm cân.
Lúc này giọng sếp Cao lại truyền tới:
“Hạ Anh, cô sao rồi? Đừng buông tay, ráng một chút nữa, ma dam Nhu đang cho người thả dây xuống cứu chúng ta, cô ráng lên!”
Tôi nghe thấy, nhưng không đủ sức trả lời. Tôi liếc mắt ngửa cổ nhìn xuống bên dưới, khoảng cách quá xa, từ đây nhìn chỉ thấy đầu người nhỏ xíu. Tôi nhắm nhẹ mắt, là vì muốn che đi hình ảnh khiến tôi lại muốn nôn muốn xỉu này. Nhưng vừa nhắm mắt lại, tôi lại mở choàng mắt ra. Bởi tôi sợ lỡ mình ngất luôn thì sẽ vuột tay bác Thông.
Lúc này giọng của sếp Cao lại truyền tới .
“Hạ Anh, cô làm sao rồi, cô còn chịu được chứ? Cố lên, chờ một phút nữa sẽ có người xuống cứu chúng ta!”
Mặc dù chỉ trôi qua vài phút, nhưng vài phút này đối với tôi mà nói đó là sự khiêu chiến sức chịu đựng của tôi. Thân thể đau đớn, cánh tay đã hoàn toàn không còn tri giác nữa, không phải mất cảm giác đau, mà là đau quá tới mất cảm giác. Trái tim đau, lồng ngực đau, đôi mắt cũng đau, cái mũi cũng như nghe được mùi tanh của máu.
Tôi lúc này chỉ có một tâm niệm duy nhất, đó là nắm chặt cánh tay, ráng sức chịu đựng đếm từng giây một. Không rõ tôi đếm được bao nhiêu, thì cảm thấy sức nặng từ cánh tay của mình nhẹ đi, thân thể cũng bớt bị kéo dãn, tôi vừa thở phào, nhưng rất nhanh lại hoảng sợ mà vô thức nắm chặt nắm tay, mặc dù đầu óc có chút loạn, nhưng vẫn có ý niệm tự hỏi, chẳng lẽ tôi làm rơi bác Thông rồi?
Đang lúc tôi hoảng sợ này, vòng eo của mình được một cánh tay săn chắc ôm lấy, bên tai truyền tới tiếng nói của một người đàn ông, âm giọng trầm thấp,.
“Đã được rồi!”
Lại nghe câu: “Tôi không gỡ tay cô ấy ra được, cô ấy nắm chặt quá!”
Liền nghe được giọng nói của ma dam Nhu: “Trước lấy dao cắt góc áo đó đi!”
Tôi mơ màng, cảm giác thân thể mình được người ôm kéo lên, đợi tới lúc thân thể nằm trên mặt đất bằng phẳng, nửa người trên được bác sĩ Cổ ôm lên, dò mạch đập, kiểm tra xương cánh tay. Lúc này tôi mới mở choàng mắt, nhìn nhìn mọi người một chút. Lại nhìn xuống bàn tay của mình.
Bàn tay tê dại đang nắm chặt của tôi dính theo một manh áo, tôi hoảng hốt. Bác thông đâu rồi? Chẳng lẽ áo bị rách, bác ấy bị rơi xuống?
Dường như bác sĩ Cổ hiểu được suy nghĩ của tôi, vì thế liền nghe giọng nói của anh ấy, chất giọng đột nhiên ấm áp.
“Bác Thông đã được cứu lên an toàn, cô làm tốt lắm!”
Nghe thấy câu nói này, sợi dây thần kinh tỉnh táo của tôi cuối cùng cũng đứt, tôi thở phào nhẹ nhõm, sau đó nhắm tịt mắt lại. Trong tiếng kêu gọi của bác sĩ Cổ, tôi hoàn toàn lâm vào hôn mê.
….
Lượt xem: 19
Số người xem: 17
Mã ID của bài viết này là: 16509