Chương 24: Cảm thấy chột dạ
Tôi ngửa đầu nhìn sếp, mới chợt phát hiện khoảng cách mặt của tôi và sếp quá gần, gần tới mức tôi có thể nghe được hơi thở của anh. Tôi chợt thấy mặt mình nóng lên. Lắp bắp..
“Sếp Cao, khoan hả về, chúng ta.. chúng ta trở lại thang cuốn ban nãy một chút có được không?”
Nghe tôi nói thế, bác sĩ Cổ đi ở bên cạnh vội hỏi: “Làm sao? Cô đánh rơi thứ gì sao? Là cái gì? Tôi trở về tìm cho cô!”
“Không phải… tôi… hai anh có thể đưa tôi trở lại thang cuốn đó không? Tôi có một nghi vấn và phỏng đoán muốn cho hai anh nhìn thấy!”
Nghe tôi nói thế, biểu cảm trên mặt hai người là nghi hoặc. Sếp Cao nhìn tôi một lát, thở dài gật đầu. Mặt không đổi sắc bế tôi quay người, đi trở lại chỗ thang cuốn.
Khoản cách từ cửa ra vào tới thang cuốn cũng không xa, chỉ tầm bảy mét mà thôi.
Tới chỗ thang cuốn, sếp Cao nói: “Tới rồi!” Nói xong liền khom người đỡ tôi đứng xuống trên đất.
“Có chuyện gì?” Chờ tôi đứng vững, sếp Cao liền đặt câu hỏi.
Tôi dùng biểu cảm như suy tư như nghiêm túc mà vươn ngón tay chỉ vào thang cuốn ở bên cạnh, nói:
“Sếp Cao, bác sĩ Cổ, hai anh nhìn xem thang cuốn này, nhìn xem.. có phải răng cưa trên bề mặt của nó có chút tương đồng với vết thương ở trên đầu của nạn nhân Joe hay không?”
Vừa nghe tôi nói về vụ án, hai người lập tức lên tinh thần, bỏ tôi đứng tại chỗ, cả hai người đều đồng thời nhấc chân đi tới chỗ thang cuốn, khom người ngồi xuống, nghiêm túc nhìn vào chiếc thang cuốn đang chạy lên chạy xuống mà nghiên cứu.
Nhìn một hồi sau, hai người họ lại liếc mắt nhìn nhau trao đổi ý kiến, sau đó lại liếc mắt nhìn về phía tôi.
“Sao cô lại nhìn thấy được cái này?” Bác sĩ Cổ buộc miệng hỏi.
Tôi nghe hỏi, liền bịa chuyện mà nói: “Tôi bình thường có chút sợ khi đi thang cuốn, cho nên mỗi lần đi tôi đều nhìn chằm chằm dưới chân. Ban nãy cũng vậy, lúc sắp bước lên thang cuốn cũng nhìn theo bật thang để tránh bước hụt, tôi liền phát hiện ra. Cho nên kêu hai anh…” Câu trả lời này của tôi một phần là thật một phần là giả. Thật là tôi đúng là có chút sợ đi thang cuốn, vì sợ té. Này cũng là do đời trước trong một lần đi công tác đã nhìn thấy một tai nạn về thang cuốn, cho nên ám ảnh cho tới bây giờ. Mỗi lần đi, đều sẽ thật căng thẳng. Còn nói dối là… vốn dĩ tôi đã biết trước tình tiết, cho nên chỉ thuận theo đó mà lập công thôi, chứ đổi lại tôi không biết trước, thật sự chắc không dễ gì mà phát hiện được manh mối này.
Nghe tôi nói vậy, hai người đối diện gật gù, sếp Cao nhìn tôi thật sâu, mở miệng: “Cho nên lúc nãy ở trên đó cô gọi hai người chúng tôi lại là để chỉ cái này?”
Tôi gật đầu: “Đúng vậy! Tôi cũng không chắc chắn này có liên quan tới vụ án hay không, nhưng theo lời cô Fanny, trước lúc nạn nhân Joe bị hại, hắn từng cùng cô ấy tới đây ăn cơm, vừa lúc tôi nhìn thấy răng cưa trên thang cuốn này, cho nên tôi chỉ phỏng đoán và nói ra phỏng đoán, đây chỉ là phỏng đoán và cảm giác của tôi thôi, còn đúng hay không thì còn cần phải điều tra thêm.”
Sếp Cao gật gù. “Cô làm tốt lắm, nếu thật sự nơi này là hiện trường, vậy thì…” Anh không nói tiếp, mà lại đứng thẳng người. “Được rồi, chuyện ở đây giao lại cho bác sĩ Cổ, tôi đưa cô tới bệnh viện.”
Tôi nghi hoặc. “Không phải chuyện này là công việc của chúng ta sao? Sếp… ở lại đi, tôi tự mình có thể tới bệnh viện.”
Sếp Cao nhíu mày. “Tôi sẽ gọi Thục Hoàn, Quốc Minh và Thinh Thinh tới. Cô… ngoan ngoãn đi theo tôi tới bệnh viện đi.”
Nói xong cũng không để cho tôi có cơ hội lên tiếng, đã quay đầu lại nói với sếp Cổ.
“Thâm, nhờ vào em!”
Bác sĩ Cổ gật đầu. “Không thành vấn đề!”
Cứ thế tôi lại lần nữa được sếp Cao bế lên, một đường đi ra xe tới bệnh viện.
Lúc ngồi trên xe, lén nhìn qua, thấy biểu cảm và gương mặt nghiêm túc của sếp Cao, tôi chợt thấy chột dạ.
“Sếp… Cao, em xin lỗi!”
Sếp Cao đang nhìn đường lái xe, nghe tôi nói, liền quay đầu nhìn qua tôi, nghi hoặc hỏi: “Xin lỗi cái gì?”
Tôi mím môi, “Làm.. phiền anh…”
“Ngốc quá, có gì đâu chứ. Cô đã giúp chúng tôi mới đúng. Nếu thật sự thang cuốn kia có liên quan tới vụ án, thì cô đã lập được công rồi!”
Nghe vậy, tôi càng cảm thấy chột dạ, thầm nghĩ mình cũng thật ít kỷ.
Rồi lại âm thầm xin lỗi mấy người sếp Cao. Lẽ ra… nếu không có cô, thì ban nãy hai anh đã đi theo nguyên tác mà phát hiện ra vấn đề, công trạng tự nhiên sẽ là của hai người.
Sếp Cao đưa tôi tới bệnh viện, vì cẩn thận, sếp Cao yêu cầu chụp hình cổ chân, làm các thủ tục xét nghiệm này nọ.
Chờ xong, kết quả vẫn y như bác sĩ Cổ nói, tôi bị trật khớp cổ chân rồi. Lúc này chỗ cổ chân của tôi sưng vù lên, được bác sĩ đắp thuốc. Còn bị dặn dò không được tự ý di chuyển để tránh bị lực tác động lên vết thương, còn nói tốt nhất nên ngồi xe lăn cho tới khi vết thương lành hẳn.
Tôi cứ nghĩ trật cổ chân thì đắp đá một chút liền không sao, lúc này nghe bác sĩ căn dặn, tôi có chút hoang mang.
Biết được hoang mang của tôi, sếp Cao cười nói: “Cái mà cô nói chỉ là bị bong gân, bong gân thì chỉ cần đắp đá lạnh liền không sao, nhưng cô là trật khớp, trật khớp nếu không được chữa trị đúng cách thì sẽ có di chứng rất nghiêm trọng. Cô… chuyện cơ bản này cô cũng không biết sao” Dừng một chút anh liền nói:
“Nghe theo lời bác sĩ đi, trước cô cứ ở lại bệnh viện dưỡng thương một hai ngày, chừng nào chân bớt đau rồi thì trở về làm việc. Yên tâm, lúc đó tôi sẽ mượn cho cô chiếc xe lăn, về sau cứ ngồi xe lăn mà làm, khi nào vết thương lành rồi thì lại tính.”
Tôi nghe nói bây giờ phải nằm viện, về sau còn ngồi xe lăn… tâm tình khỏi phải nói cực kỳ tồi tệ. Nhưng lại nghĩ rằng, có lẽ đây là phần trả giá cho việc dành hào quang của nhân vật chính.
…
Mà lúc chân tôi đang bị thương này, phía bên kia cũng đã gửi thông tin về vụ án đến. Đúng như nguyên tác, quả nhiên sau khi tổ điều tra và tổ pháp chứng tới nơi cầu thang cuốn đó điều tra giám nghiệm, liền có kết quả cuối cùng của vụ án.
Nạn nhân tên Joe trong lúc đi ăn với cô Janny ở Thương Xá Minh Nguyệt, trong lúc đi thang cuốn này thì có cãi nhau với cô Janny, sau đó trượt chân té, đầu đập xuống bậc thang dẫn tới mô cứng bị nứt và xuất huyết. Vốn dĩ chỉ cần hắn tới bệnh viện lấy máu tụ đó ra thì không sao, nhưng hắn đã không tới.
Những người bị tình nghi tuy rằng cũng gây thương tích cho tên Joe, nhưng vết thương chí mạng của hắn là do lần té đập đầu ở thang cuốn này. Cho nên… Cho nên phán xét cuối cùng của vụ án chính là tên Joe tự làm tự chịu.
Vụ án nhờ vào chứng cứ đơn
giản như vậy mà đã phá được rồi.
…
Phá được vụ án, sếp Cao nói sẽ mời cả tổ đi ăn mừng. Đi ăn mừng, mà tôi thì còn ở trong bệnh viện, cứ tưởng mình bị bỏ qua, ai ngờ sếp Cao gọi điện tới kêu tôi chuẩn bị, anh sẽ tới rước tôi cùng đi ăn với mọi người.
Lúc đi ăn mừng, tôi thấy thiếu vắng cậu Cương, liền hỏi: “Cậu Cương bận việc không tới sao?”
Tôi vừa hỏi xong, một bàn người đều là biểu tình nhịn cười. Anh Quốc Minh nén cười nói: “Cậu ấy đi nhổ răng rồi, không đi ăn mừng được!”
“Nha!” Tôi nha một tiếng, nghĩ nghĩ, cảm thấy chỉ đi nhổ răng thôi mà, có gì buồn cười chứ.
Thinh Thinh ngồi ở bên cạnh tôi thấy vẻ mặt mê mang của tôi, liền cười thần bí kề tai tôi nói:
“Hôm nay madam Nhu bên tổ điều tra qua chỗ chúng ta, đích thân đưa anh Cương đi nhổ răng đấy!”
“À!” Tôi à một tiếng, lúc này cũng hiểu được vì sao mấy người này có biểu tình quái dị. Nhưng cũng đồng thời làm tôi nhớ một chuyện.
Hình như… Sau vụ nhổ răng này, cậu Cương liền bị mọi người trêu chọc, cậu xấu hổ, sau đó liền nhờ bác sĩ Cổ giúp đỡ, nói rằng muốn được anh dẫn đi học hỏi.
Rồi sau đó… Hình như có sự cố gì đó, cũng vì chuyện này bác sĩ Cổ và Madam Nhu chia tay với nhau.
Nghĩ tới chuyện này, tôi bắt đầu tự hỏi. Hỏi rằng tôi có nên xen vào giúp đỡ ba người họ một lần hay không. Nói ra tôi cũng thật thích cậu Cương, cậu ấy rất lương thiện, hiền, lại ôn hòa. Bình thường không được người ta xem trọng bởi vì cậu hơi thiếu tự tin, nhưng cậu Cương là một người tốt bụng, tôi coi cậu ấy giống như đứa em trai nhỏ vậy.
Lượt xem: 19
Số người xem: 19
Mã ID của bài viết này là: 17190