Chương 7
Tìm được vật chứng quan trọng, vốn mọi người định đi trở về để mở hồ sơ thảo luận một lần nữa, nhưng tôi lại không muốn. Còn không biết lần sau tôi có được đi theo tới đây không, nên tranh thủ lúc này moi hết các bằng chứng ra luôn mới được.
Nghĩ vậy, trong lúc mọi người còn đang chú ý tới con dao, tôi âm thầm đi ra ngoài. Ở trên mỗi cái tủ trên tường, tôi thật cẩn thận nhìn kỹ, còn dùng kính lúp để soi qua. Cuối cùng làm cho tôi thấy rồi, một sợi tơ màu trắng bị mắc trên kẹt tủ. Tôi vội vàng hô lên.
“Sếp Cao, tôi nhìn thấy cái này!”
Mọi người nghe tôi gọi lại tiếp tục chạy tới, khi thấy trên thành tủ có sợi tơ, trừ sếp Cao ra, những người còn lại thì rất bình thản xem như một việc bình thường. Chính là… nhìn thấy ánh mắt híp híp của vị sếp tài ba của mình, tôi đoán có lẽ sếp Cao đã bắt đầu nghi vấn.
Lúc này đây, tôi lại tiếp tục dùng kính lúp soi kiếm trên nền nhà, anh Quốc Minh, chị Thục Hoàn, anh Thặc, anh Thắng cùng với ma dam Nhu cũng tò mò nhìn tôi. Chị Thục Hoàn mở miệng hỏi:
“Hạ Anh, em đang tìm cái gì?”
Tôi vẫn cúi đầu tìm, miệng trả lời: “Em đang có một giả thuyết, cho nên tìm vật chứng cho giả thuyết đó”
Tôi vừa nói xong cũng liền phát hiện một điểm xước nhỏ ở trên nền nhà, lần theo phương hướng của vết xước, để tôi tìm thấy rồi một hột xoàn nhỏ nằm trong kẹt tủ.
“Chị, cho em cây gắp!” Tôi vẫy tay nhờ chị Thục Hoàn.
Bộ dạng này của tôi làm mọi người chú ý, họ cũng châu đầu lại nhìn. Lúc này sếp Cao cũng vừa xoay qua, nhanh tay hơn chị Thục Hoàng, anh cầm cây gắp nhét vào tay tôi.
Tôi cẩn thận đem cây gắp gắp cái hột xoàn kia ra, chị Thục Hoàn đưa tới cái bao nhỏ để đựng vật chứng, tôi thuận theo, bỏ cái hột xoàn vào.
Sếp Cao nhìn nhìn hột xoàn, lại nhìn nhìn kẹt tủ nơi có sợi tơ. Sau đó chuyển mắt nhìn tới vết xướt nhỏ trên sàng. Cuối cùng lại nghiêm túc hỏi tôi.
“Hạ Anh, có phải em đã đoán ra rồi không?”
Nhìn ánh mắt như nhìn thấu mọi chuyện của sếp Cao, tôi cảm thấy người này đúng là một thiên tài suy luận. Tôi gật đầu.
“Em nghĩ có lẽ đã phần nào đoán được. Sếp Cao, sếp cũng nhìn ra rồi phải không?”
Sếp Cao nhếch môi cười, mắt nheo nheo nhìn tôi đầy tán thưởng.
“Giỏi lắm, mới tới vào làm đã lập được công rồi. Vụ án này là nhờ vào em mới phá giải nhanh như vậy!”
Chị Thục Hoàn cùng mọi người vẫn trợn mắt nhìn hai chúng tôi, chị nhịn không được cắt ngang lời nói:
“Được rồi, hai người các người đừng ở đó lời qua mắt lại nữa, mau nói ra xem hai người đã nhìn thấy cái gì rồi?”
Sếp Cao nháy mắt với tôi nói:
“Hạ Anh, em nói đi!”
Tôi rụt chân về phía sau một cái, ra vẻ căng thẳng nói:
“Sếp Cao, vẫn là sếp nói dễ hiểu hơn. Ngôn ngữ của tôi còn chưa thông thạo!”
Nghe tôi đem vấn đề ngôn ngữ ra để thoái thác, sếp Cao cười lắc đầu. Sau đó mới bắt đầu từ từ cùng mọi người giải thích:
“Các người còn nhớ việc hung thủ đã đánh lừa chúng ta bằng cách mang vào đôi hài lớn hơn chân của mình trèo ra ngoài cửa sổ không?” Sếp Cao hỏi một câu. Không để mọi người trả lời anh nói tiếp:
“Trước tiên hung thủ dùng hai con dao để gây án, nhầm đánh lạc hướng chúng ta rằng tại hiện trường là có hai hung thủ. Nhưng thật chất ở tại hiện trường chỉ có một người. Vụ án hiện tại có rất nhiều vấn đề mà chúng ta cần phải xác nhận lại.
Đầu tiên, cậu con trai cả nói hắn ta đi làm về nhà vào lúc ba giờ, khi cửa vừa mở, hắn ta liền bị hung thủ tấn công bằng cây xà beng. Nhưng theo trình tự gây án của hung thủ, thì lúc đó trên tay hắn lẽ ra cầm hai con dao. Có dao mà không xài lại bỏ xuống mà dùng xà beng, đây là nghi vấn thứ nhất.
Nghi vấn này chứng minh hung thủ phải có hai người. Nhưng theo chúng ta điều tra, hiện tại hung thủ chỉ có một người. Cho nên, lời khai của cậu con trai cả là giả.
Từ chỗ này chúng ta sẽ có thêm manh mối mới. Vấn đề nằm ở lời khai của cậu con trai cả. Vì sao hắn lại cho lời khai giả với chúng ta? là hắn muốn che giấu điều gì?
Trở lại, theo điều tra từ madam Nhu thì công ty của cậu con trai cả này đang gặp vấn đề, nếu lúc này không có tiền bồi thường, thì công ty của hắn có thể sẽ phá sản, có khi hắn còn phải ngồi tù. Cho nên….
Tôi suy đoán, thật ra từ đầu tới cuối không có tên trộm nào đột nhập vào nhà cả, mà là do một tay cậu con cả làm nên.
Vì công ty sắp phá sản, sau đó biết được cha hắn đang cất trong tủ một túi hột xoàn có giá trị lớn cho nên hắn mới nảy lòng tham. Ý đồ trộm cắp.
Có thể trong lúc trộm đồ hắn bị cha hắn phát hiện, sau đó cha hắn cầm xà beng rượt theo hắn, có thể trong lúc tức giận mới cầm xà beng đánh xuống, nên mới có vết thương do xà beng gây ra trên đầu của hắn.
Lại có thể vì dằn co, hắn đã vô tình đâm chết cha mình, mẹ hắn cùng em gái hắn trong lúc đó nghe tiếng động liền chạy ra, hắn vì che giấu tội trạng của mình mà xuống tay luôn với mẹ và em gái.
Sau khi hắn đâm người xong thì cố tình đi tìm một con dao khác tới đâm nhiều nhát vào người cha mẹ hắn, nhằm đánh lạc hướng chúng ta. Kế tiếp hắn mang giày của cha hắn, trèo qua tường cửa sổ rồi đem vật chứng vứt vào thùng rác, còn hắn thì trở về, sau đó dùng dao còn lại tự đâm mình, dựng lên cảnh tượng bị cướp giết.”
Sếp Cao vừa nói xong, ma đam Nhu liền xen lời.
“Nhưng dựa vào vết thương trên lưng nạn nhân, hắn không thể nào tự mình đâm mình từ hướng 90 độ từ phía sau như vậy được. Cái này..”
“Hắn có thể hoàn toàn làm được!” Sếp Cao thẳng thừng nói, sau đó cầm một con dao giả, rồi lấy một cái khăn bao chặt cán đao, sau đó nhét ở giữa kẹt tủ, nơi mà lúc nãy tôi tìm được sợi tơ. Sếp Cao nói.
“Dựa theo độ cao và vết thương trên người hắn, chúng ta có thể giả thuyết ra hắn đã làm bằng cách này. Nếu hắn để cái dao như vầy, sau đó hắn xoay người lại, rồi tự mình đâm mình, như vậy có phải liền đâm được rồi không?” Sếp Cao vừa nói vừa dùng thân mình mô phỏng.
Madam Nhu nhìn vậy thì gật gù, nhưng rất nhanh lại phản đối.
“Nhưng theo bệnh án của bệnh viện, vết thương trên người hắn khá sâu, chỉ cần nhích vào một hai li nữa thôi liền đâm trúng điểm yếu, kia nhưng mất mạng như chơi. Sếp Cao nói xem, có ai lại liều mạng như thế không?”
Sếp Cao nhếch môi nở nụ cười.
“Đúng vậy, nếu một người bình thường sẽ không có ai dám đem sinh mạng của mình ra đánh cược như vậy, bất quá…”
Sếp Cao khom người, chỉ vào vết xước trên sàn nhà nói:
“Nhưng nếu như hắn vô ý bị trượt té thì thế nào?”
Madam Nhu nhìn vào vết xướt, lại nhìn vào hột xoàn kia. Chiêm nghiệm một hồi, kết tiếp liền gật đầu hiểu rõ.
“Tôi nghĩ tôi cũng đã hiểu rồi!”
Những người khác cũng gật mạnh đầu, mắt sáng bừng sáng bừng.
“Nhưng cái này chỉ là giả thuyết của chúng ta, chúng ta chưa đủ chứng cứ để buộc tội hắn!” Madam nhu xoa trán nói.
Sếp Cao hơi chuyển mắt nhìn qua tôi, ánh mắt như dò hỏi. Tôi cười cười tiếp lời…
“Không cần lo, chỉ cần chúng ta chứng minh số hột xoàn bị mất trộm đang ở trên tay của hắn, như vậy liền có thể buộc tội hắn rồi!”
Mọi người trong đó có sếp Cao đều đồng loạt chuyển mắt nhìn tôi, có tò mò cùng nghi hoặc. Madam Nhu mở miệng hỏi:
“Làm thế nào? Cô biết hắn giấu số hột xoàn ở đâu à?”
Tôi cười gật đầu, tự nói thầm. Tất nhiên là biết rồi, tôi đã xem phim này nhiều lần như vậy, nếu không biết thì thật có lỗi với bản thân.
Lượt xem: 21
Số người xem: 18
Mã ID của bài viết này là: 10229