Chương 23: Trứng Gà

 

 

 

 

Sân trường rất rộng, ở một vài góc của sân trường có vài cây phượng và cây còng lớn, có ghế băng nhỏ và bàn nhỏ. Nơi đó sẽ có người bán quà vặt. Có bán chè, nước si rô, bánh kẹo…

 

 

 

 

Ngọc Cẩm tựa hồ rất quen thuộc nơi này, nắm tay kéo Tiểu Hàm đi về phía quầy hàng ở bên trái của sân trường.

 

 

 

 

“Dì Thúy, bán con hai trăm kẹo dừa.” Ngọc Cẩm vừa nói vừa đưa tờ giấy năm trăm đồng.

 

 

 

 

Người kia chọn chọn đếm bốn cục kẹo dừa nhỏ như đầu ngón tay cái đưa ra, rồi cầm tờ tiền năm trăm, lại nói.

 

 

 

 

“Mày mua thêm một trăm đồng đi, chứ ba trăm làm sao thối con!”

 

 

 

 

Ngọc Cẩm chần chừ, suy nghĩ một lát liền gật đầu. “Vậy dì bán cho con thêm một trăm đồng kẹo dừa đi!”

 

 

 

 

Người bán hàng lại lấy thêm hai cục đưa cho Ngọc Cẩm. Ngọc Cẩm cầm lấy kẹo, cầm lấy tiền thối, đem tiền nhét vào túi quần, rồi chọn một cục kẹo đưa qua cho Tiểu Hàm.

 

 

 

 

“Cho bạn nè!”

 

 

 

 

Tiểu Hàm mỉm cười nhận lấy, nói cảm ơn.

 

 

 

 

Học theo Ngọc Cẩm, lột vỏ kẹo ra, cho kẹo vào miệng.

 

 

 

 

Ngọt, béo và thơm mùi dừa. Thật ngon. Tiểu Hàm nói thầm.

 

 

 

 

Nhận lấy, cũng là một cách cho đi. Bạn học Ngọc Cẩm từ đầu đã có thiện ý với Tiểu Hàm, muốn kết bạn với cô, nên mua kẹo cho cô ăn. Nếu cô từ chối không nhận, thì sẽ làm bạn ấy ngượng ngùng vì nghĩ mình không thích chơi với bạn ấy. Ngược lại, mình nhận kẹo, có thể bạn ấy sẽ luyến tiếc một cục kẹo, nhưng vẫn sẽ vui vẻ vì nghĩ mình đồng ý chơi với bạn ấy, hai người trở thành bạn bè.

 

 

 

 

Ngọc Cẩm năm nay bảy tuổi, diện mạo không quá xinh đẹp, nhưng khá lanh lợi. Ban đầu thì có chút rụt rè, nhưng sau khi thấy Tiểu Hàm ăn kẹo rồi, cho rằng bọn họ đã trở thành bạn bè, cô nàng tựa như thay đổi thành một người khác, hoạt bát sôi nổi lên.

 

 

 

 

 

 

 

 

Buổi trưa trên đường về nhà, Tiểu Hàm nhìn thấy nước đã lên ngập đồng ruộng, liền nhìn anh năm Tứ Tự nói.

 

 

 

 

“Anh năm, nước lên đồng rồi, có phải sẽ có chuột và có ếch hay không?”

 

 

 

 

Tứ Tự gật đầu: “Ừa, em hỏi chi vậy?”

 

 

 

 

“Em thèm ăn cháo ếch.”

 

 

 

 

Tứ Tự lại lắc đầu: “Chắc không được đâu, nếu có ếch mẹ sẽ cột lại đem đi chợ bán, không cho ăn đâu.”

 

 

 

 

Tam Xạ đi bên cạnh vừa lúc nghe được, buộc miệng nói:

 

 

 

 

“Tối nay anh bơi xuồng đi đâm ếch thử xem, nếu có, ngày mai kêu mẹ nấu cho em ăn.”

 

 

 

 

Tiểu Hàm nghe vậy vui vẻ nói: “Anh tư cho em đi cùng được không? Em muốn xem anh tư đi đâm ếch thế nào.”

 

 

 

 

Tam Xạ chần chừ.. “Về hỏi mẹ đã, sợ mẹ không cho em đi!”

 

 

 

 

…..

 

 

 

 

Tiểu Hàm xin đi theo là có lý do. Là vì cô có một kế hoạch nhỏ muốn giúp đỡ người nhà một chút.

 

 

 

 

Mấy con gà trong không gian của cô hiện tại đã sinh trưởng thành một bầy gà rồi, ngày nào vào không gian cô đều phải bỏ chút thời gian gia công chuồng gà và làm thêm chuồng gà mới. Vì sợ gà ấp ra nhiều gà con, cho nên mấy ngày qua cô luôn thu thập trứng gà đem ra ngoài hành lang cất giữ, không để gà mái ấp trứng.

 

 

 

 

 

 

 

Tối đêm qua cô đếm thử, đã có hơn trăm cái trứng gà, cô dự tính tìm cơ hội đem một ít trứng gà đó mang ra ngoài cho cha mẹ.

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

…..

 

 

 

 

Buổi chiều ngày hôm đó sau khi ăn cơm xong, Tiểu Hàm liền đi theo phía sau mông mẹ Bao đòi xin được đi bắt ếch cùng Tam Xạ. Mẹ Bao vốn không muốn cho cô đi, nhưng thấy ánh mắt cầu xin của con gái nhỏ, Mẹ Bao mềm lòng, liền gật đầu cho phép.

 

 

 

 

Tiểu Hàm vui vẻ nhảy cẫng lên, sau đó chạy đi tìm Tam Xạ nói rằng mẹ đã cho cô đi bắt ếch với anh rồi.

 

   Lúc hai anh em xuống xuồng bơi ra ruộng, thì trời cũng vừa chập tối.

 

 

 

 

   Tiểu Hàm ngồi ở mũi xuồng, Tam Xạ ngồi ở giữa xuồng. Giữa xuồng chỗ này là một cái sạp cao, chính giữa sạp có một cái nắp đóng mở, bên dưới sạp là một không gian trống và kín. Có thể giữ nước để rộng cá, hoặc có thể nhốt cá, ếch ở trong đó mà không sợ chúng nhảy ra ngoài.

 

 

 

 

Tam Xạ để đèn pin lên sạp xuồng, cũng không mở đèn mà nương theo chút ánh sáng lờ mờ còn sót lại bơi xuồng ra ruộng.

 

 

 

 

   Xuồng vừa vào ruộng, Tiểu Hàm liền nghiêm túc quan sát hoàn cảnh ở chung quanh. Hiện tại nước vừa mới lên đồng, mực nước chưa cao, còn chưa ngập qua bờ ruộng, đây là thời cơ tốt nhất để đi bắt chuột bắt ếch.

 

 

 

 

Xuồng vừa vào ruộng, Tam Xạ mới bắt đầu mở đèn pin lên, anh đem đèn pin cố định ở sạp xuồng, điều chỉnh ánh sáng của đèn soi về một bên phía bờ đê đất. Lúc này một tay anh cầm chỉa tám mũi nhọn một tay cầm sào chống xuồng dọc theo bờ đê chầm chậm đi về phía trước.

 

 

 

 

Tiểu Hàm nương theo ánh đèn pin của Tam Xạ nhìn xuống ruộng, y hệt tưởng tượng của cô, cô thấy được rong rêu và một số cỏ mọc còn có đất sình ở bên dưới.

 

 

 

 

   Tiểu Hàm mỉm cười, xem ra kế hoạch đem trứng ra ngoài của cô thành công một nửa rồi.

 

Giữa đồng ruộng mờ mịt, giơ tay nhìn kỹ mới thấy rõ năm ngón, mà sự chú ý của Tam Xạ lại dừng ở bên bờ đê đất bên kia, Trời tối, ở dưới nước có rong rêu. Thật là vừa lúc a.Tiểu Hàm ngồi chỗ này hoàn toàn có thể dễ dàng thực hiện kế hoạch.

 

 

 

 

Tất nhiên, Tiểu Hàm cũng không phải kiểu người chủ quan, cô cũng tính toán thời cơ rất cẩn thận. Lúc này cô còn chưa tính thực hiện kế hoạch, mà là yên lặng nín thở nhìn theo mỗi động tác của anh tư Tam Xạ, chờ đợi thời cơ rồi mới “ra tay”.

 

 

 

 

Tam Xạ chống xuồng nhẹ nhàng lướt trên mặt nước, đột nhiên Tiểu Hàm thấy anh vung cây chỉa về phía bờ đê, kế đó cô nghe được một tiếng “oẹt” nho nhỏ, còn chưa để cô nhìn kỹ, đã thấy anh rút cây chỉa về, trong bóng tối lờ mờ, Tiểu Hàm thấy anh thò tay tới chỗ mũi cây chỉa kéo ra một vật đen đen nhỏ nhỏ đang lay động.

 

 

 

 

“Dính con ếch rồi hả anh tư? Anh tư cho em xem với!” Tiểu Hàm vui vẻ kêu một tiếng.

 

 

 

 

Tam Xạ chiều theo ý cô, cầm lấy đèn pin soi ánh sáng vào con ếch anh vừa bắt được. Tiểu Hàm nhìn thấy con ếch cũng khá to, to bằng nắm tay của cô, liền vui vẻ vỗ tay một cái. “Anh tư giỏi quá!”

 

 

 

 

Tam Xạ cười, đặt đèn pin trở về vị trí cũ, cũng ném con ếch vào sạp xuồng, đậy nắp lại, lại tiếp tục bơi về phía trước.

 

 

 

 

Lần này, Tiểu Hàm rất là chăm chú nhìn theo ánh đèn ở trên bờ đê, nhưng thật tình là cô còn không có thấy được con ếch đâu, đã thấy anh tư một lần nữa vung cây chỉa về phía đó, sau đó lại dính được một con ếch nữa.

 

 

 

 

Tiểu Hàm rất là nghi hoặc, chẳng lẽ mắt cô bị cận hay sao? Sao cô không nhìn thấy con ếch, nhưng anh tư lại nhìn thấy được vậy?

 

 

 

 

Tam Xạ giống như nhìn ra được suy nghĩ của Tiểu Hàm, cười ôn hòa nói: “Là do em chưa đi nhiều nên không quen nhìn. Đi nhiều rồi tự nhiên sẽ nhìn rõ.”

 

 

 

 

Tiểu Hàm nghe vậy thì gật gù, tỏ vẻ hiểu rồi. Là do anh tư đi bắt ếch nhiều lần, nên sẽ nhạy bén hơn cô, liếc mắt một cái là có thể phân biệt được đâu là con ếch. Mà cô nhìn vào bờ đê, chỉ thấy ngoại trừ đất sình thì chỉ có nước và cỏ rác.

 

 

 

 

Tiểu Hàm mải mê xem Tam Xạ bắt ếch, xém một chút cô đã quên kế hoạch hôm nay của mình. May mắn nửa đường cô hồi thần nhớ tới, bằng không chỉ sợ kế hoạch thất bại.

 

 

 

 

          Lúc này Tiểu Hàm ngồi trở về, giả vờ xem chán không muốn kiếm ếch trên bờ đê nữa. Cô hơi khom người, đem tay vói ra ngoài mặt nước, làm bộ ngồi vọc nước, tầm mắt lại âm thầm chú ý Tam Xạ. Thấy anh chỉ lo tập trung nhìn trên bờ đê, Tiểu Hàm biết hiện tại cô có thể thực hiện kế hoạch rồi.

 

 

 

 

Tiểu Hàm cúi thấp người, cố đem bàn tay vói sâu vào nước, làm bộ như đang bắt một cọng rong để chơi, thực tế thì cô đang dùng ý niệm đem trứng gà trong không gian thả trực tiếp vào trong nước.

 

 

 

 

Lúc này Tam Xạ đang phóng cây chỉa về phía con ếch trên bờ, cảm giác được chiếc xuồng bị nghiêng, anh quay đầu nhìn lại, liền thấy em gái nhỏ đang chồm người vói tay vào sâu trong nước, anh giật mình, đang tính mở miệng mắng cô kêu cô rút tay về, liền thấy cô đã rút tay ra khỏi mặt nước rồi từ từ ngồi dậy. Mà trên bàn tay ướt sủng nước của cô lúc này cầm theo một thứ gì đó.

 

 

 

 

Hiện tại trời đã tối, Tam Xạ nhìn không rõ, anh liền buông cây sào xuống cầm lấy đèn pin soi về phía Tiểu Hàm.

 

 

 

 

Chỉ thấy cô lộ biểu cảm nghi hoặc và tò mò mà lật qua lật lại nhìn vật thể trắng trên tay. Tam Xạ nhìn ra, tựa hồ là trứng vịt.

 

 

 

 

 

 

 

Đi đồng rồi lượm được trứng gà rừng hay trứng vịt là chuyện thường thấy vào thời đại này. Thời này người ta rất hay nuôi vịt đẻ chạy đồng, có đôi khi người chăn thả lượm bị sót, cũng sẽ có trứng vịt rơi lại trên đồng ruộng. Như vậy ai thấy và nhặt được thì là của người đó.

 

 

 

 

Tiểu Hàm cũng lộ ra biểu cảm như là biết thứ trên tay mình là cái gì, kế đó ra vẻ kích động mà cầm theo cái trứng nhào về phía Tam Xạ.

 

 

 

 

“Anh tư! Anh tư nhìn nè, anh tư nhìn em vớt được cái gì nè anh tư!”

 

 

 

 

Tiểu Hàm khoe cái trứng tới trước mặt Tam Xạ, Tam Xạ cũng sớm nhìn thấy, lúc này vươn tay tới cầm cái trứng, nói: “Đưa anh coi trứng còn ăn được không.”

 

 

 

 

Tam Xạ cầm trứng, soi ở trước đèn nhìn một cái, thấy nó nhỏ hơn trứng vịt, nhìn càng giống trứng gà. Tam Xạ đem trứng đưa lên mũi ngửi ngửi một chút, mới cười nói: “Trứng mới, còn ăn được! Em thật may mắn đó!”

 

 

 

 

Thấy Tam Xạ như vậy, Tiểu Hàm âm thầm thở phào một hơi, bên ngoài lại tiếp tục diễn kịch. Cô càng ra vẻ càng kích động mà vươn ngón tay nhỏ chỉ về phía vị trí lúc này cô thò tay xuống nước, kêu to nói.

 

 

 

 

“Anh tư, anh mau chống xuồng đi trở lại chỗ đó đi, ở đó có nhiều trứng lắm, lúc nãy em vớt rong chơi thì thấy có mấy thứ tròn tròn trắng trắng, em vớt thử một cái, còn ở đằng đó nhiều lắm luôn á có cả ổ luôn, có nhiều lắm luôn á anh tư.” Giọng Tiểu Hàm non nớt, còn mang theo kích động gấp gáp.

 

 

 

 

 

 

 

Tam Xạ nghe vậy, nửa tin nửa ngờ. Nhưng không hỏi nhiều mà chống xuồng lùi về vị trí Tiểu Hàm chỉ. Tay cầm đèn pin soi xuống mặt nước tìm kiếm.

 

 

 

 

Hột gà thả xuống nước, có trứng nổi nổi lờ đờ, có trứng bị chìm. Hiện tại tuy là trời tối, nhưng giữa đồng ruộng vẫn còn chút ánh sáng mờ mờ buổi đêm hôm, cộng thêm hột gà vừa tròn vừa trắng khá đặc biệt, cho nên chỉ dựa vào chút ánh đèn pin của Tam Xạ ở giữa xuồng, tthì lúc Tiểu Hàm thả hột gà vào nước, cô vẫn có thể lờ mờ nhìn thấy vật “tròn tròn trắng trắng” ở dưới đó. Huống chi lúc này Tam Xạ là dùng đèn pin soi trực tiếp vào nước, tất nhiên càng dễ dàng tìm được “ổ trứng” mà Tiểu Hàm nói rồi.

 

Nhìn thấy một “ổ” trứng ở dưới nước, Tam Xạ vừa kinh ngạc vừa vui mừng. Anh dặn Tiểu Hàm ngồi ngoan tại chỗ, còn anh thì xăn ống quần rồi thò chân bước xuống ruộng.

 

 

 

 

 

Mực nước không cao, chỉ vừa qua đùi Tam Xạ một chút, Tam Xạ kéo xuồng tới sát bên cạnh mình, đưa đèn pin cho Tiểu Hàm, nói: “Em cầm soi cho anh nhặt trứng.”

 

 

 

 

Tiểu Hàm vẫn còn làm bộ kích động và kinh ngạc, cái miệng oa oa không ngừng,  tay cầm lấy chiếc đèn pin sắt, soi sáng cho Tam Xạ nhặt trứng.

 

 

 

 

Tam Xạ đem áo trên người cởi ra, dùng làm tấm lót để trứng không bị lăn, sau đó lưng trần khom người thò tay vào nước mò nhặt trứng. Anh cẩn thận nhặt từng quả trứng bỏ vào trong chiếc áo của mình, cẩn thận nâng niu từng cái trứng một. Lúc này nước chỗ họ đã đục ngầu, nhưng cũng không ảnh hưởng tới Tam Xạ, anh cẩn thận mò tìm thật kỹ.

 

 

 

 

Nhìn cánh đồng nước đục, còn có gió thổi hiu hiu, thấy Tam Xạ chỉ vì mấy cái trứng mà cởi áo phơi trần đứng dưới đồng ruộng nước, cái mũi của Tiểu Hàm có chút ê ẩm.

 

 

 

 

03/03/24

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

Lượt xem: 14

Số người xem: 14

Mã ID của bài viết này là: 16793

TÁC GIẢ

Thích đọc các loại sách tài liệu về các lĩnh vực như, sử, y...
Thích ngôn tình, phim ảnh, nghe nhạc
Thích sáng tác truyện.
Ghét: Ồn ào, giả tạo, tham sân si..., mặc dù bản thân đôi khi cũng sẽ có mấy loại tính xấu này, nhưng vì thế nên càng thêm chán ghét và cố tu tâm dưỡng tính tốt.

TRUYỆN ĐƯỢC ĐỀ XUẤT

4 Comments

  1. avatar

    Hay qua ni oi .cam on nang nha

  2. avatar

    Cứ đọc xong là mong tới tuần sau , thanks nàng

  3. avatar

    Thanks, như vậy là có thể góp một phần cho gia đình rồi, truyện hay lắm nàng

Để lại một bình luận

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *

Website này sử dụng Akismet để hạn chế spam. Tìm hiểu bình luận của bạn được duyệt như thế nào.

error: Content is protected !!