Chương 12A: Tâm sự thâu đêm, nhìn càng thuận mắt
Trong số sáu người, thì Cao Từ là người không bao giờ bị đói, bởi thời gian trước đó Cao Từ sụt cân quá thể, cả người gầy yếu xanh xao, cho nên đại diện Bách không có khống chế khẩu phần ăn của Cao Từ. Chỉ cần cô đói, liền có thể ăn uống bất kỳ lúc nào. Bất quá từ lúc tới nơi này tới bây giờ, ngày nào Cao Từ cũng ăn cơm nhà nấu, mặc dù tay nghề nấu ăn của dì Ân không tệ, nhưng ăn món ăn một người nấu trong thời gian dài, tự nhiên cũng ngán. Cho nên lúc này Cao Từ cũng không khách khí mà gọi thêm mấy món ăn phụ cùng một chén súp cua.
Chỉ là gọi nhiều món vậy, nhưng khi thức ăn bưng ra, Cao Từ chỉ mới ăn nửa cái bánh pizza cùng húp vài muỗng súp cua liền thấy bụng no rồi, chẳng qua món ngon trước mắt, nhịn không được ăn ráng thêm một ít.
Không chỉ Cao Từ ăn ráng, mà mấy người Châu Hồ Chương Hi cũng cố nhồi nhét thức ăn vào bụng của mình. Theo lời của bọn họ, bị buộc kiên ăn lâu như vậy, hôm nay được thả tự do, nhất định phải ăn hết cả thế giới mới vừa lòng.
Chương Hi gọi mười hai cái bánh pizza, vốn là chia cho mỗi người hai cái. Nhưng Cao Từ chỉ ăn nửa cái bánh liền không ăn nữa, thế là còn lại một cái rưỡi, năm người giành giật nhau mà chia sạch.
Thậm chí chén súp cua Cao Từ bỏ mứa lại một phần tư, Chương Hi và Châu Hồ cũng tranh giành với nhau. Sau đó cảm thấy súp thật ngon miệng, thế là gọi thêm một chén. Rồi còn gọi thêm gỏi cuốn, tôm chiên bột, ốc nhồi…
Có thể nói năm người bọn họ càng quét tất cả các món ăn có ở trong quán ăn này. Cao Từ ngồi một bên hâm mộ nhìn năm người bọn họ ăn, chén đĩa liên tục chất chồng thành một đống cao ngất, sợ bể, còn đem chuyển xuống để dưới đất ở chân bàn.
Ăn nhiều tới mức nhân viên ở quán liên tục nhìn trộm bọn họ, khách ngồi gần bàn bọn họ cũng liếc mắt nhìn nhiều vài lần.
Hậu quả của việc ăn cố đó chính là cả năm người vừa đi vừa đỡ eo đầy nặng nhọc, còn thở ì ạch ì ạch giống như phụ nữ bước vào tháng cuối thai kỳ, khiến mấy cô nhân viên liên tục cười trộm.
Chính là, năm người bọn họ ăn nhiều như vậy, nhưng chỉ no căng tức bụng một chốc liền ổn rồi, mà Cao Từ, về ký túc chẳng bao lâu, liền chạy vô toilet nôn thốc nôn tháo. Khiến quản lý Tiểu Lý hoảng hồn, lo sợ tưởng Cao Từ bị ngộ độc thức ăn, nếu không phải Cao Từ liên tục đảm bảo nói mình ổn mình không sao, thì đã định đưa Cao Từ tới bệnh viện kiểm tra.
Cao Từ uể oải ngồi ở ghế sô pha xoa xoa bụng, rất là buồn bực về thể chất này của mình. Đời trước khi còn là con gái, tuy bao tử của cô nhỏ, ăn mau no, xong sức ăn ráng của cô cũng là vô đối. Nhưng khi trở thành Cao Từ này, chỉ cần ăn ráng nhiều thêm một chút, là y như rằng bị tức bụng khó chịu thật lâu, thậm chí hôm nay chỉ ăn ráng nhiều hơn bình thường một chút mà thôi, liền nôn.
Mà đại diện Bách sao khi nhìn hóa đơn thanh toán gửi tới, liền tức muốn hộc máu. Anh vốn định thả lỏng mấy người Cao Từ một chốc coi như khen thưởng vì bọn họ hòa đồng với nhau, lần đầu chủ động đi ăn cùng nhau. Nào có ngờ sáu thằng nhóc ăn nhiều tới như vậy, vừa tiếc tiền, vừa sợ mấy người Châu Hồ lên ký. Kết quả buổi chiều ngày hôm đó, trừ Cao Từ được ăn cơm, còn lại năm người Châu Hồ bọn họ chỉ được ăn rau trộn, đồng thời thực đơn ăn một tuần sắp tới của bọn họ ngoại trừ ức gà, còn lại hoàn toàn không có thịt.
Tuy vậy, đối với cả sáu người, bữa ăn này lại trở thành một kỷ niệm, bữa ăn khởi đầu cho mối quan hệ tốt đẹp của sáu người. Bởi tính ra thì đây chính là lần đi ăn đầu tiên của nhóm. Là các thành viên tự hẹn với nhau đi cùng chứ không phải bởi vì đại diện Bách kêu gọi. Cũng là bữa ăn chung đầu tiên mà có người nói chuyện qua lại, ăn chung uống chung tranh giành thức ăn với nhau, mặc dù náo loạn, nhưng không khí lúc đấy thật sự hòa hợp khiến trong lòng mỗi người vô thức mà yêu thích không khí này.
….
Mười giờ đêm hôm đó, lúc Cao Từ đi vệ sinh chuẩn bị đi ngủ thì thấy Chương Hi đứng lục tủ lạnh tìm kiếm thứ gì đó. Cao Từ bước tới dò hỏi.
“Anh tìm cái gì vậy?”
Chương Hi bị giật mình mà nhảy nhỏm lên, vỗ vỗ trái tim rồi trừng mắt nhìn Cao Từ. “Cậu là ma sao mà đi không có tiếng động vậy? Hù chết anh rồi!” Nếu là trước đó một hai ngày, Chương Hi hay những thành viên khác đều sẽ không phản ứng hay nói nhiều hơn một câu với nhau, nhưng không khí hôm nay khá hòa hợp. Chương Hi bởi vì được Cao Từ giúp sửa chiếc quần mà không mặt lạnh mày nhạt nữa. Thấy Cao Từ tò mò, liền đáp:
“Anh tìm xem có thứ gì có thể ăn hay không, hồi chiều chỉ ăn rau rác, đói bụng muốn chết!”
Nói xong liền đóng cửa tủ lạnh lại, hậm hực: “Hết dưa leo rồi, không có cà chua luôn, hừm!” Vừa nói vừa xoa xoa bụng chán nản đi về phòng.
Cao Từ nhìn theo bóng lưng tiu nghỉu của anh, sinh ra đồng cảm. Mang cái bụng đói đi ngủ, sao có thể ngủ ngon giấc được chứ?
Chần chừ một lát, Cao Từ bước tới mở tủ lạnh ra. Cô nhớ không sai thì hình như trong tủ lạnh còn cải bó xôi thì phải.
Quả nhiên thấy trong tủ lạnh còn một góc tư bông cải bó xôi, ngoài ra còn có vài cọng rau muốn, một củ hành tây. Mắt Cao Từ sáng lên.
Buổi trưa Chương Hi đãi cô ăn, bây giờ cô đi nấu chút rau củ cho anh ấy ăn lót dạ coi như cảm ơn đi.
Nghĩ vậy, Cao Từ liền lấy nhánh cải bó xôi cùng với với rau muống và hành tây mang ra, đi thẳng vào phòng bếp. Bật đèn lên rồi bắt tay vào chuẩn bị làm món cải bó xôi trộn hấp cách thủy.
Trong tủ ở phòng bếp có mì, có bột, có gạo, nhưng mấy thứ này đều đặt ở ngăn khóa. Là vì quản lý sợ mấy người bọn họ lén ăn đêm, cho nên mấy thứ này luôn được khóa ở trong tủ.
Bởi vì các nghệ sĩ bọn họ cần phải giữ dáng, nhất là thời điểm hiện tại nhóm đang chuẩn bị comeback, đại diện Khang rất sợ mấy người Cao Từ tuổi trẻ không biết tiết chế mà ăn uống vô chừng, cho nên thời gian này quản lý đồ ăn thức uống rất nghiêm, tuyệt không cho phép xuất hiện mấy thứ đồ hợp ăn nhanh, tựa như “mì gói, bánh quy… ở ký túc xá”. Nói rằng nếu phát hiện bất kỳ thành viên nào đang giấu món đồ ăn nào đó để lén ăn, thì sẽ giảm bớt thời lượng của thành viên đó ở MV kế tiếp xem như hình phạt.
Là thành viên của một nhóm nhạc mới như IMB, thời lượng lên hình rất quan trọng với mỗi người, bởi vậy đối với quy định này của đại diện Bách, các thành viên dù không phục, cũng chỉ có thể cúi đầu ngoan ngoãn tuân thủ quy tắc này. Bình thường có lỡ bị đói, cũng chỉ đi lục tủ lạnh tìm xem có dưa chuột hay những món rau củ nào có thể ăn được không rồi ăn cho đỡ đói.
….
Cao Từ nhanh nhẹn đem cải bó xôi tách ra thành những miếng nhỏ vừa ăn, rồi đem ngâm vào nước muối. Lại lấy cái chảo ra bắt lên bếp, cho chút dầu ăn, muối, đường, bột ngọt, nước, và một ít tỏi phi vào phi lên, thành nước sốt sền sệt.
Rồi lại quay sang rửa sạch cải bó xôi, đem hành tây xắt thành miếng nhỏ vừa ăn, trộn chung vào một cái tô, lại bắt một nồi nước lên, đặt tô đó vào, đậy kín nắp bắt đầu hầm cách thủy.
Hai mươi phút sau, Cao Từ lấy nước sốt ban nãy vừa làm xong đó chế vào tô bông cải, trộn đều, rồi đậy kín nắp hấp um thêm ba phút nữa, sau đó tắt bếp. Mở nắp vung, dùng cây gắp gắp tô bông cải ra. Lấy đũa gắp một miếng nếm thử. Cao Từ gật gù, dù nguyên liệu chính chỉ là cải bó xôi và củ hành tây, nhưng ra mùi vị không tệ.
Cao Từ bưng tô bông cải hấp cách thủy mang ra bàn ở phòng khách, sau đó đi tới gõ nhẹ cửa phòng của Chương Hi.
Lúc này đã gần mười một giờ, cũng không biết Chương Hi đã ngủ chưa.
Cao Từ gõ nhẹ hai cái, không thấy ai trả lời, dự tính về phòng lấy điện thoại nhắn tin cho Chương Hi, nhưng mới quay đầu, cánh cửa phòng đã mở.
Chương Hi ló đầu ra, thần sắc uể oải mà nhìn Cao Từ. “Có chuyện gì?”
Cao Từ nhìn anh, mỉm cười nói:
“Em có nấu chút đồ ăn, anh có muốn ăn không?”
Chương Hi nghi hoặc nhìn Cao Từ, rồi như nghe được mùi thức ăn trong không khí mà hít hít mũi hai cái, biểu cảm đổi thành ngạc nhiên mà mở rộng cửa bước đi ra.
Phòng khách lúc này vẫn sáng đèn, cho nên Chương Hi nhìn thấy rõ tô cải bó xôi nằm chiễm chệ ở trên bàn, bốc khói nghi ngút, tỏa ra mùi thơm hấp dẫn.
Chương Hi nuốt ực một cái, nhấc chân bước nhanh đi qua, ngồi xổm xuống nhìn chằm chằm tô bông cải, lại chuyển mắt nhìn Cao Từ, kinh ngạc hỏi.
“Cậu nấu?”
Cao Từ mỉm cười gật đầu. “Ừm, em thấy trong tủ còn cải bó xôi, nên nấu một ít, anh ăn xem có vừa miệng không?”
Chương Hi có chút rối rắm, biểu tình rối rắm mà nhìn Cao Từ, rồi lại nhìn tô bông cải, trong lòng phức tạp.
“Anh có thể ăn sao?”
Cao Từ cười gật gật đầu, bước tới cầm đôi đũa gắp một miếng cải bó xôi, đưa tới trước miệng Chương Hi, nói “A” một tiếng.
Chương Hi nhìn miếng bông cải, lại nhìn biểu cảm chân thành của Cao Từ, trầm mặt ba giây, liền thuận theo Cao Từ mà há miệng “A” một tiếng.
Cao Từ liền đút bông cải cho anh. Sau đó nghiêng đầu mở to mắt chờ đợi phản ứng của anh.
Chương Hi chậm rãi nhai nhai, rồi nuốt ực một cái, mở to mắt đầy kinh ngạc: “Ngon quá! Thật sự do cậu nấu sao?”
Cao Từ cười tủm tỉm, đưa đũa qua cho anh, nói: “Nếu ngon thì anh ăn tiếp đi, em vào dọn dẹp chút.”
Chương Hi nhận lấy đũa, mờ mịt mà nhìn Cao Từ.
“Cậu không ăn sao?”
Cao Từ lắc đầu: “Anh ăn đi, em không đói!”
Chương Hi có chút giật mình, mở to mắt nhìn Cao Từ, nghi hoặc hỏi: “Không đói, vậy sao cậu còn đi nấu làm gì?”
Cao Từ cười rộ lên: “Không phải anh nói anh đói sao? Em nấu cho anh ăn mà.”
Chương Hi sửng sờ, sau đó đỏ khóe mắt, đột nhiên sụt sùi lên.
“Tiểu Từ, anh không ngờ cậu lại quan tâm tới anh như vậy, anh… cảm ơn cậu!”
Vừa nói vừa lau nước mắt, đứng lên đi qua ngồi sát vào bên cạnh Cao Từ, choàng tay ôm bả vai của cô, đồng thời úp mặt vào cổ của cô xúc động nói: “Hồi trưa anh nói là nói thật, từ nay về sau anh sẽ che chở cho cậu, có gì không hiểu cậu cứ hỏi anh, cái khác anh không giỏi, nhưng anh nếu là vũ đạo, anh sẽ hết lòng dạy cho cậu.”
Lượt xem: 17
Số người xem: 15
Mã ID của bài viết này là: 20791
Cảm động quá,thể loại này ta thích,truyện hay lắm