Chương 22: Đi quay

Xe chậm rãi dừng lại. Đại diện Bách đi xuống trước, mở cửa xe cho hai người Lam Lan và Cao Từ xuống sau. Sau đó anh chạy lên bắt chuyện với đạo diễn chỉ đạo quay phim, liên tục khom lưng uốn gối, nhờ vả họ về sau chăm sóc hai người Cao Từ và Lam Lan.

Cao Từ và Lam Lan chỉ là những nghệ sĩ không có tên tuổi, cho nên khi tham gia chương trình, sẽ không được ưu thế như những nghệ sĩ nổi tiếng khác. Những nghệ sĩ nổi tiếng khác người ra không khỏe hay khó chịu, người ta có thể làm khó đạo diễn, yêu cầu được chăm sóc đặc biệt vào một lúc nào đó đằng sau ống kính. Nhưng Cao Từ và Lam Lan chắc chắn sẽ không được hưởng đãi ngộ này.

Chờ đại diện Bách nói chuyện với đạo diễn xong, hai người Cao Từ và Lam Lan người trước người sau bước tiến vào trước ống kính.

Ở trước ống kính lúc này chỉ có chú đội trưởng Trương Cần Mẫn, những người khác còn chưa có tới.

Trương Cần Mẫn năm nay đã 37 tuổi, anh là một diễn viên võ thuật, nhưng chỉ đóng các vai phụ, là vì ngoại hình của chú không được xuất sắc lắm.

Là nghệ sĩ, nhưng anh chỉ cao có một mét sáu mươi mốt. Chiều cao thực sự khiêm tốn, ngũ quan cũng không có gì nổi bậc, nhưng lại hài hòa.

Cao Từ và Lam Lan không phải là nghệ sĩ nổi tiếng, cũng là lần đầu gặp anh. Nhưng anh không hề mới lạ, vừa thấy hai người, liền tươi cười niềm nở chào hỏi, còn chủ động vươn tay ra bắt tay với hai người.

Cao Từ và Lam Lan lễ phép cúi đầu chào anh, dùng hai tay đáp lại cái bắt tay của anh. Cảm nhận được đôi khô cứng chai nhám, trong lòng Cao Từ lại dâng lên thêm một loại kính trọng.

Xem qua nhiều kỳ của chương trình Luật Sinh Tồn, Cao Từ cảm thấy Trương Cần Mẫn là một nghệ sĩ có năng lực và sự kiên trì rất kinh người. Những thành viên khác tham gia một kỳ của chương trình Luật Sinh Tồn xong, trở về thì giống như mất nửa cái mạng. Mà Trương Cần Mẫn, cứ cách một tháng nghỉ dưỡng, thì lại phải đi quay chương trình khắc nghiệt này, vậy mà anh vẫn luôn trụ vững không than trách. Gặp những khó khăn do tổ đạo diễn đưa ra, tuy rằng anh cũng sẽ khó chịu, sẽ kêu than, xong mỗi lần như vậy anh đều cố gắng hết sức để hoàn thành.

Những nghệ sĩ tham gia chương trình khác họ đói, họ lạnh, họ mệt, họ bãi công không làm nữa, ngồi một chỗ than thở oán trách hoặc khóc sướt mướt. Nhưng còn anh, lại dùng đôi vai nhỏ bé của mình làm thành điểm tựa cho mọi người. Một mình lặn xuống dòng sông băng giá để bắt cá, leo trèo trên cây đầy kiến để hái quả dại cho mọi người đỡ đói. Dù rằng khi đó lạnh tới bờ môi tím tái, tay run lẩy bẩy không cầm nổi thức ăn, dù rằng bị kiến cắn tới cả người nổi mẩn đỏ, thậm chí có lần còn bị sưng nghẹt đường hô hấp do bị côn trùng cắn đốt, nhưng anh vẫn không oán trách hay than khóc gì, mà chỉ nhắm mắt cắn răng, cố gồng sức mình để che chở và đùm bọc những thành viên khác.

Mỗi khi xem những phân cảnh đó, Cao Từ sẽ cảm giác như có thứ gì đó đánh mạnh vào cảm xúc của mình, nghẹn ngào, rồi lại kính trọng.

Bởi vậy Cao Từ có chút kích động mà nắm chặt bàn tay Trương Cần Mẫn mà quên buông ra, đôi mắt mở to mang đầy sự kích động nhìn chằm chằm Trương Cần Mẫn. Không có nói những câu kiểu như em rất thần tượng anh, ngưỡng mộ anh như những người khác thường nói, nhưng ánh mắt và biểu cảm của cô lúc này đã đủ để biểu đạt hết những gì cô đang nghĩ.

Đạo diễn chỉ đạo quay phim đứng ở phía sau ống kính nhìn thấy cảnh này, lập tức ra hiệu cho camera quay cận mặt của hai người, lấy trọn biểu cảm của Cao Từ.

Trương Cần Mẫn cũng nhìn ra Cao Từ là thật tâm thật lòng kính ngưỡng mình, ý cười trên mặt càng lộ rõ.

Có ai không vui khi những cố gắng của mình được người khác công nhận và xem trọng đâu chứ?

Rất nhiều người tới tham gia chương trình đều luôn miệng nói rằng rất ngưỡng mộ anh, nhưng kia chỉ là lời nói ngoài miệng, có lẽ họ cho rằng những gì anh trải qua chỉ là cố diễn trước ống kính, cho nên miệng nói kính trọng, nhưng trong lòng chưa chắc đã nghĩ vậy.

Nhưng ở cậu nhóc trước mắt này, ông nhìn thấy được sự kính trọng thật lòng.

Kinh nghiệm nhiều năm khiến ông có cái nhìn rất chuẩn, rằng nghệ sĩ tham gia chương trình, họ có đủ tâm thái chịu được thử thách gian khổ hay không, là dựa vào độ kính trọng ông nhiều hay ít.

Nếu họ thật sự kính trọng ông, chứng tỏ họ biết rõ những khó khăn mà ông trải qua là thật, còn nếu chỉ là giả vờ, thì phần nhiều những nghệ sĩ đó còn chưa lĩnh hội được sự khắc khổ của chương trình này, sẽ chỉ cho rằng cực khổ chẳng qua là cố thể hiện ở trước ống kính.

Mà thường những người có lối suy nghĩ như vậy, khi thật sự gặp những thử thách hà khắc của chương trình đưa ra, họ sẽ rất khó chấp nhận.

….

Lần tham gia này có tổng cộng tám người, trong đó gồm Cao Từ, Lam Lan, đội trưởng là Trương Cần Mẫn, chị nữ danh hài Tường Tường, nữ diễn viên trẻ xinh đẹp như thiên thần là Như Em, anh danh hài Xuân Thành, nam diễn viên trẻ Đại Vân, idol Thành Nhân.

Đúng tám giờ ba mươi, rốt cuộc Như Em thành viên cuối cùng cũng đã đến. Như Em là một cô diễn viên trẻ, chỉ mới hai mươi mốt tuổi mà thôi, diện mạo cô ấy thật sự tỏa sáng giống như một thiên thần giáng thế. Cô ấy vừa xuất hiện, lập tức phóng viên báo chí người đi đường liên tục trầm trồ và chụp hình.

Các thành viên nam tham gia chương trình cũng kích động mà vỗ tay bốp bốp, khiến cô nàng ngượng ngùng che mặt cười.

Thành viên tới đủ, tổ đạo diễn liền đưa ra tờ giấy nội quy về hành trình. Trước tiên là kiểm tra hành lý của từng cá nhân, nhìn thấy đồ vật không thích hợp sẽ bị tịch thu lại.

Tuy rằng được thông báo không mang theo những món đồ khác ngoài quần áo giày dép, nhưng hầu như ai cũng có mang theo một vài món trái quy định. Bị tịch thu giữ lại.

Chờ kiểm tra hành lý xong, bên tổ đạo diễn phát cho mấy người Cao Từ mỗi người 300 ngàn, sau đó bắt các thành viên chia nhau ra, dùng 300 ngàn này đi mua một số đồ mà họ muốn, ngoại trừ đồ ăn và nước uống. Còn lại họ có thể mua bất kỳ thứ gì.

Nói rằng bên phía tổ đạo diễn sẽ không hỗ trợ cho họ mượn bất cứ thứ gì, cho nên họ ráng mà suy nghĩ cẩn thận lựa chọn mua.Về sau những món đồ này sẽ là vật để giúp họ sinh tồn trong rừng rậm hoang đảo.

Mấy người Cao Từ cầm tiền, vừa định chụm đầu lại với nhau bàn bạc xem sẽ mua món gì, thì đã bị người của tổ đạo diễn tách ra, đồng thời còn tịch thu điện thoại. Nói rằng mọi người tự giác đi mua, không được bàn tính hay hỏi han món đồ của đồng đội khác mua.

Đồng thời còn quy định thời gian đi mua sắm. Trong vòng 40 phút phải mua xong, nếu qua 40 phút, các vật dụng mua về sẽ bị tịch thu hết.

Mọi người nghe xong quy định này, đều kêu rên than oán, bảo rằng chỉ có 40 phút, sao có thể đi mua kịp.

Chỉ là bên tổ đạo diễn không cho mọi người có thời gian than trách, đã bắt đầu bấm đồng hồ tính giờ.

Đồng hồ vừa nhảy được 30 giây, mọi người đã phân tán bốn phía.

Cao Từ nhìn số tiền mặt 300 ngàn trên tay, vừa chạy vừa tính toán ở trong đầu xem nên mua những món gì.

Điểm ghé đầu tiên mà Cao Từ lựa chọn là siêu thị.

Chờ lúc bước vào siêu thị, Cao Từ cũng không vội đi tìm món hàng cần mua, mà đi thẳng tới quầy tính tiền, hỏi mượn nhân viên cây viết và miếng giấy, ghi tên những món vật dụng cần thiết nhất lên đó. Rồi sau đó mới hỏi nhân viên siêu thị những món đồ đó nằm ở khu nào, như vậy sẽ bớt được thời gian đi tìm kiếm lung tung.

Cao Từ ghi rất nhiều món, sau đó bắt đầu sàng lọc lựa chọn những món ưu tiên. Bởi vì cô không có nhiều tiền để mua.

Trước tiên là những món đồ liên quan tới vệ sinh cá nhân. Như kem và bàn chải đánh răng, sữa tắm và dầu gội đầu, xà bông giặt đồ.

Kế đó là đèn pin. Tuy rằng bên tổ đạo diễn sẽ soi đèn cho bọn họ vì phải sáng mới có thể quay chụp, nhưng Cao Từ vẫn chọn mua một cái dự phòng.

Vật không thể thiếu nữa đó là bật lửa. Tuy rằng có thể mọi người đều sẽ mua, nhưng phòng trước vẫn hơn, lỡ như ai cũng nghĩ người khác sẽ mua, rồi đồng thời không mua thì thế nào? Sống trong rừng mà không có lửa, kia thật nguy hiểm.

Một cây búa cũng rất cần thiết, nhưng Cao Từ đoán Trương Cần Mẫn sẽ mua những món này, cho nên cô để dành tiền lại mua món đồ khác thích hợp hơn.

Rồi còn phải mua kem chống côn trùng.

Một cái thau nhôm, có thể dùng để múc nước tát nước hoặc đựng thức ăn, cũng có thể dùng để nấu nướng.

Không mua cây búa nhưng vẫn phải mua một con dao. Có dao nhỏ, có thể gọt cắt cắt trái cây hoặc đồ ăn.

Cao Từ cũng không biết gia vị như muối, bột ngọt, đường, có nằm trong danh sách bị cấm mua hay không, nhưng Cao Từ vẫn lựa chọn mua thêm ba món này.

Những món này thì mua ở trong siêu thị, còn lại một số đồ dùng phải chạy ra mua ở bên ngoài.

Tựa một cái mùng. Mùng ở trong siêu thị đều là loại tốt, giá cả đều trên trăm ngàn. Cao Từ không đủ tiền mua chiếc mùng ở trong này, nên ra ngoài mua ở cửa hàng bên lề đường. Mùng ở ngoài lề đường tuy không tốt lắm, nhưng họ đi rừng chỉ mười ngày nửa tháng mà thôi, mua mùng đó là thích hợp rồi.

Xem chương trình, Cao Từ thấy mọi người luôn bị muỗi cắn mỗi khi ngủ ở rừng già. Cao Từ rất tò mò, không rõ vì sao họ không mang theo một cái mùng. Có mùng, không phải giấc ngủ ban đêm được đảm bảo hơn sao?

Cũng là vì Cao Từ không biết. Thời này người ta, nhất là những nghệ sĩ, đa số đều ngủ ở trong phòng riêng có điều hòa, có máy bắt muỗi, nên hầu như không ai sử dụng cái mùng. Có lẽ thậm chí còn có người từ nhỏ tới lớn còn chưa từng tiếp xúc với món đồ này, không trên đời còn có món đồ như vậy.

Cao Từ ở thế giới cũ xuyên qua đây, thế giới cũ của cô vẫn còn sử dụng món đồ này, nên Cao Từ mới nhớ tới nó vào lúc này.

Chờ mua chiếc mùng xong, thời gian mua sắm chỉ còn có 10 phút. Cao Từ vội vàng hỏi bà chủ tiệm bán chiếc mùng cho mình xem ở gần đây có chỗ nào bán vải vụn hay không.

May mắn đúng là có một tiệm, vị trí tiệm cũng ở gần chỗ Cao Từ đang đứng.

Cao Từ chạy vội về phía tiệm bán vải vụn mà bà chủ tiệm chỉ. Anh quay phim cầm theo máy quay chạy đuổi theo, nhưng Cao Từ chạy thật nhanh, bỏ xa anh một đoạn.

Cao Từ đẩy cửa bước vào, chị chủ tiệm bán vải vụn lập tức niềm nở tiếp đón.

“Em trai, em muốn mua vải hả?”

Cao Từ gật đầu, hơi thở có chút vội, nói:

“Chị ơi, chị có bán vải chống thấm nước không? Cũ cũng được, xấu cũng được, miễn sao giá rẻ một chút.”

Chị chủ tiệm nghe vậy, nhìn nhìn Cao Từ. Thấy Cao Từ ăn mặc rất thời trang, không giống người nghèo trùm sò.

Cao Từ nhìn ánh mắt chị chủ tiệm bán vải, lập tức giải thích.

“Dạ em là Cao Từ của nhóm IMB, em đang quay chương trình thực tế, em đang làm nhiệm vụ, cho nên…”

Chị chủ tiệm lập tức hiểu rõ, ánh mắt chuyển ra phía sau Cao Từ, vừa lúc thấy anh quay phim cầm theo máy quay thở hồng hộc chạy vào.

Là nghệ sĩ quay chương trình, còn ghé qua tiệm của mình, đây là giúp tiệm chị quảng cáo mà không thu phí. Chị chủ tiệm lập tức niềm nở lên.

Thấy Cao Từ vội vàng, biết cô rất gấp, lập tức chạy nhanh vào kho ôm ra mấy cây vải chống thấm, hỏi Cao Từ muốn chọn loại nào.

Cao Từ nhìn nhìn, chỉ vào một cây hỏi giá.

Chị chủ tiệm ngày thường còn sẽ thách giá với khách hàng, nhưng lúc này không hề thách giá, thậm chí còn cố ý giảm giá cho rẻ hơn.

“Cây vải này khổ 2 mét, giá 30 ngàn. Em muốn lấy mấy mét?”

Cao Từ nghe nói 30 ngàn, tính toán một chút số tiền mình còn dư, cũng chưa nói sẽ lấy mấy mét, mà chỉ vào cây vải nỉ nằm ở bên cạnh gần đó.

“Còn vải này, bao nhiêu một mét hả chị?”

Chị chủ nhìn cây vải nỉ tối màu, có chút bụi bặm vì để lâu ngày không bán được, lập tức nói giá.

“12 ngàn 1 mét. Nhưng vì em là nghệ sĩ, chị giảm cho em còn 10 ngàn.”

Cao Từ nghe vậy, vui vẻ gật đầu.

“Chị lấy cho em 4 mét vải chống thấm, và 2 mét rưỡi vải nỉ đi.”

Nói xong liền móc tiền trong túi của mình ra, số tiền vừa đủ còn 145 ngàn.

Chị chủ tiệm vui vẻ cầm kéo cắt vải, vừa cắt vừa hỏi Cao Từ đang quay chương trình gì. Nghe nói là chương trình thực tế Luật Sinh Tồn, chị kích động không thôi, liên tục nói chị là fan của chương trình này.

Cao Từ mỉm cười, vừa hỗ trợ chị căng vải vừa trò chuyện với chị.

Chờ chị cắt vải xong, xếp lại cho vào túi, vừa luôn miệng nói với Cao Từ về sau nhớ ghé ủng hộ chị.

Cao Từ gật đầu, cười nói: “Vâng, em nhất định sẽ trở lại!”

Chị chủ tiệm kích động: “Cậu hứa rồi đấy nhé, nhất định phải trở lại tiệm của chị đó nhé. Yên tâm, chị sẽ giảm giá tốt nhất cho em.”

Cao Từ mỉm cười. Lúc này đồng hồ đã điểm hết giờ đi mua sắm. Nhân viên PD cầm máy liền thông báo với Cao Từ hết giờ rồi.

………….

CHƯƠNG KẾ TIẾP>>>

Lượt xem: 14

Số người xem: 13

Mã ID của bài viết này là: 21121

TRUYỆN ĐƯỢC ĐỀ XUẤT

3 Comments

  1. avatar

    Truyện hay lắm, đọc 1 leo 10 chương luôn,mong ngóng chương tiếp theo,thanks nàng nha

  2. avatar

    các thành viên IMB chuẩn bị chuyển sang trang mới
    Cảm ơn nàng, truyên rất hay…
    lót dép ngồi hóng chương mới

  3. avatar

    Mong chương mới q

Để lại một bình luận

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *

Website này sử dụng Akismet để hạn chế spam. Tìm hiểu bình luận của bạn được duyệt như thế nào.

error: Content is protected !!