Chương 27: Mua những gì

Sau vài lần bay lên đậu xuống, vật vã di chuyển, rốt cuộc mọi người đã tới được khu vực mà PD Trần nói.

Ở nơi này, chỉ thấy toàn thấy một màu xanh tự nhiên của núi rừng, chỉ có núi non, đất đá và những cây rừng cổ thụ, hoang sơ và nguyên thủy. Chung quanh không có lấy một hộ gia đình nào sinh sống.

Tường Tường ngơ ngác ngắm một vòng, rồi hỏi: “Chúng ta sinh tồn ở tại chỗ này?”

Xuân Thành trợn to mắt, khoa trương nói: “Trời ơi má ơi, ở đây có cái gì, sao chúng ta có thể sống ở đây được?”

Như Em thì lại kích động, đôi mắt sáng bừng vỗ tay hoan hô một tiếng: “Wao! Cảnh ở đây đẹp quá! Em yêu nơi này!”

Trương Cần Mẫn bình tĩnh hỏi người bên tổ đạo diễn: “Đây là địa điểm sinh tồn của chúng tôi sao?”

Nhưng nhận được cái lắc đầu của PD Trần: “Nơi đây không phải điểm sinh tồn của các bạn.”

Mọi người trợn mắt, Như Em mếu máo:

“Không phải ở chỗ này sao? Vậy chứ ở chỗ nào?”

Không có người trả lời cô nàng, bởi Xuân Thành đã chọc cười mọi người bằng một câu hỏi đùa, anh vò vò tóc nói: “Chúng tôi còn phải di chuyển tiếp nữa hả? Không phải chứ? Chúng tôi đã di chuyển ba ngày liên tục rồi đấy, nếu còn tiếp tục di chuyển, mông của tôi sẽ tê liệt mất.”

Chị Tường Tường cũng sờ nhẹ mông, biểu cảm khổ sở nói: “Còn cái mông của tôi thì đã mất cảm giác luôn rồi!”

Hai người pha trò than oán, đổi lấy một tràng cười của mọi người.

Nói cười trong chốc lát, tổ đạo diễn liền kêu mọi người xuống thuyền, lần này mọi người di chuyển bằng đường thủy.

Thuyền chậm rãi đưa mọi người tới một địa điểm khác.

Địa điểm ở nơi này càng nguyên thủy hơn so với địa điểm ban nãy. Phía sau lưng là con sông họ vừa mới di chuyển bằng tàu nghe, ở trước mắt là một khoản cỏ trống, nối liền với khoảng cỏ đều là những cây rừng, cao to rậm rạp.

Mọi người đảo mắt quan sát chung quanh, vừa cảm thán không khí trong lành, vừa cảm thán nơi này đúng là rừng già cổ thụ.

PD Trần chờ mọi người nhìn ngắm trong chốc lát, mới kêu mọi người tập hợp, rồi thật nghiêm túc mở miệng nói:

“Trước khi mọi người bắt đầu khám phá nơi này, chúng tôi có vài điều muốn nhắc nhở các bạn. Ở tại nơi này, các bạn phải tuân thủ theo các quy tắc do nơi này đặc ra.”

“Đó là những gì?” Trương Cần Mẫn cẩn trọng hỏi.

“Thứ nhất, các bạn không được phép chặt cây, không được sử dụng những cành cây để xây nhà!”

PD Trần vừa dứt câu, mọi người đồng loạt kêu lên vì kinh ngạc. Trương Cần Mẫn mở to đôi mắt, tỏ vẻ không thể tin, anh thốt lên:

“Không cho dùng cành cây để xây nhà?”

Xuân Thành cũng kêu rên: “Quy tắc gì kỳ vậy? Các người đừng làm khó chúng tôi tới như vậy chứ? Không xây nhà, chúng tôi ăn ngủ ở đâu?” Lại chỉ vào balo đựng vật dụng mình mua được nói:

“Tôi còn đặc biệt mua búa và đinh để chuẩn bị xây nhà nữa đấy, bây giờ mọi người không cho chặt cây xây nhà, mấy món đồ tui mua trở thành đồ trang trí hết à?”

Cao Từ hơi nhíu mày, mở miệng hỏi: “Không cho phép chặt cây, nhưng những cành khô thì sao? Chúng em có thể dùng những cành khô hay không?”

PD Trần nghe Cao Từ hỏi, nói thầm ở trong lòng. Cậu nhóc này hỏi vấn đề đúng trọng điểm. Mặt vẫn vô biểu cảm mà gật đầu, nói:

“Các bạn có thể dùng những cành cây khô.”

Mọi người nghe vậy, đồng thời thở phào một hơi. Ít nhất họ còn có thể dùng cành khô, chứ không phải hoàn toàn không còn cách.

PD Trần lại tiếp tục tục nói quy tắc thứ hai.

“Thứ hai, các bạn không được săn bắn ở trên cạn!”

Mọi người: “….”

Thành Nhân lại kêu rên: “Tôi đi! Không cho săn bắn, chúng tôi lấy gì mà ăn?”

Đại Vân cũng cau mày: “Vậy chúng tôi kiếm thức ăn bằng cách nào?”

Như Em: “Sao mọi người ác quá vậy? Không cho đi săn bắn, em phải ăn cái gì đây?” Nói xong còn nhìn vào ống kính mếu máo: “Mọi người à, chương trình này hà khắc với Như Em quá, Như Em phải làm sao đây?”

Người ở tổ đạo diễn: “(-_-‘)”

Cảm thấy Như Em này có chút làm màu.

Chị Tường Tường liếc PD Trần: “Ai là người đặt ra quy tắc này vậy?” Thái độ và giọng điệu như thể chỉ cần PD Trần chỉ ra người đã đặt ra quy tắc, thì chị sẽ xông tới cho người đó một trận ra trò.

PD Trần giật giật khóe môi, lát sau mới từ từ nói: “Ở toàn quốc Costa Rica, có 25% lãnh thổ được bảo tồn dưới dạng sinh thái, vừa lúc các bạn đang đứng ở khu vực 25% đó, cho nên dù các bạn có muốn hay không, thì cũng phải tuân thủ theo các quy tắc bảo tồn sinh thái ở nước này đặt ra.” Nói xong liền chỉ về phía những thành viên trong tổ đạo diễn, ở đó có ba người nước ngoài lạ mặt, họ không phải người trong nhóm sản xuất. PD Trần chậm chạp giới thiệu:

“Đây là những người sẽ giám sát mọi hành động của các bạn khi các bạn ở nơi này.”

Mọi người đồng thanh kêu rên một tiếng. Lát sau, Trương Cần Mẫn mới hỏi:

“Không cho săn bắn, nhưng chúng tôi có thể tìm thức ăn dưới nước phải không?”

May mắn PD Trần gật đầu.

Trương Cần Mẫn lại hỏi: “Không được chặt cây dựng nhà, vậy mọi người sẽ cho chúng tôi mượn lều chứ?”

PD Trần lắc đầu: “Trước đó tôi đã nói qua, mọi người sẽ phải tự mua đồ dùng trong thời gian này, bên phía chúng tôi sẽ không cung cấp thêm bất kỳ món vật dụng hỗ trợ nào, dù đó là quần áo hay vật dụng vệ sinh cá nhân. Cho nên các bạn cũng cần chú ý, quần áo bị ướt không đủ quần áo mặc, thì các bạn chỉ có thể mặc quần áo ướt chứ không được hỗ trợ quần áo để thay.”

Mọi người khiếp sợ.

Tường Tường: “Không phải chứ? Mọi người chỉ nói đùa thôi có phải không?”

Xuân Thành cũng nói: “Ít nhất cũng phải cho cái bàn chải đánh răng chứ, các người không cho chúng tôi đem theo, giờ cũng không phát. Tôi lấy gì mà xài??”

Tuy rằng trước đó PD Trần có nói qua, nhưng họ vẫn cho rằng tổ đạo diễn nói vậy thôi, chứ một số vật dụng thiết yếu vẫn sẽ được cung cấp. Nhưng bây giờ nhìn thái độ nghiêm túc của PD Trần, mọi người bắt đầu có chút hoảng hốt. Chẳng lẽ thực sự bên tổ đạo diễn sẽ không cho thêm vật dụng gì?

Này… như thế nào cho phải đây?

PD Trần vẫn nghiêm mặt như cũ, chỉ vào mấy túi balo đựng đồ vật mọi người mua được rồi nói:

“Và hiện tại, chúng ta sẽ kiểm tra những món đồ của mọi người đã mua về, sẽ tịch thu những món đồ không hợp lệ.”

Nghe nói phải kiểm tra hành lý, mọi người trợn tròn đôi mắt. Lúc mua đồ vật trở về, không nghe thấy tổ đạo diễn đòi kiểm tra hành lý, họ cứ tưởng vậy là đã thông qua, bây giờ còn kiểm tra?…

Mà PD Trần nói xong, cũng cho cho mọi người có thời gian ai oán, lập tức phân phó nhân viên tiến lên kiểm tra.

Đầu tiên là hành lý của Xuân Thành. Nhìn thấy cây búa to, cùng một túi đinh đủ các kích cỡ kia, mọi người trầm mặt. Chị Tường Tường bất mãn:

“Cậu ấy mua búa và đinh để xây nhà, vậy mà bây giờ không thể chặt cây xây nhà. Đều này thật bất công với chúng tôi mà.”

Những món đồ Xuân Thành mua đều hợp lệ, không bị loại bỏ cái nào.

Tiếp tới là chị Tường Tường.

Mở túi hành lý ra, là một đống chai lọ, xà bông tắm, xà bông gội, dầu xả tóc, xà bông giặt đồ. kem đánh răng… mỗi loại một chai, mọi người nhìn thấy mấy món đồ này, đồng loạt trợn mắt. Xuân Thành nhảy dựng lên chỉ vào mớ chai lọ lộn xộn.

“Cái gì đây? Không phải chứ chị hai!? Chúng ta vào rừng chỉ có mười ngày nửa tháng, chị mua chi một đống vậy?”

Chị Tường Tường nhíu mày: “Không phải sợ mọi người không có dùng sao? Nên mua để mọi người cùng dùng.” Nói xong một câu liền chống nạnh lên trừng mắt nhìn Xuân Thành.

“Nếu chị mà không mua đống đồ này, mai mốt cậu tắm rửa lấy gì mà dùng hả? Cậu tính dùng cái búa hay mấy cây đinh kia đánh tắm rửa?”

Xuân Thành bị nghẹn, những người khác thì cười lên.

Lại tới hành lý của Như Em, nhìn thấy cái chăn dày rộng của cô nàng, mọi người chỉ biết trầm mặt không nói.

Với chị Tường Tường mọi người có thể nói đùa, nhưng đồng thời rất nhiều người đều sẽ dùng ké đồ từ chị. Nên những món chị mua cũng tính là có ích với mọi người. Nhưng của Như Em thì…

Họ không dám nói gì!!

Như Em cũng không cảm thấy mình mua chăn lớn có cái gì sai, còn chỉ vào cái chăn dày rộng kia nói: “Em mua chăn rộng lắm, buổi tối mọi người đắp chung với nhau…”

Mọi người chỉ có thể gật gật đầu. Có điều.. sợ rằng cũng chỉ có Tường Tường là có thể đắp chung chăn với Như Em đi. Bọn họ đàn ông con trai, cái chăn nói lớn, nhưng cũng chỉ đắp được hai ba người, chẳng lẽ kêu sáu bảy người bọn họ nằm sát ôm chặt vào nhau sao? Nếu thật làm như vậy, chỉ sợ khi trở về họ sẽ phải nhận những bức thư đe dọa tới từ fan của cô ấy.

Mọi người lục tục chuyển qua hành lý của Đại Vân. Anh mua cái nồi inox, lưỡi câu, đèn pin và một ít đồ dùng vệ sinh cá nhân. Trương Cần Mẫn gật gù khen một tiếng: “Có nồi, có thể nấu món ăn để ăn. Những món cậu mua đều rất có ít.”

Tới phiên Thành Nhân, nhìn thấy cây vợt đập muỗi của cậu, Như Em phấn khích kêu lên. “Có vợt đập muỗi, chúng ta sẽ không sợ bị muỗi cắn rồi!”

Mọi người trầm mặt… suy nghĩ này hơi bị ngây thơ quá đáng luôn rồi đấy. Ở nơi hoang vu này, đập chết một con muỗi, lại có thêm một bầy muỗi. Cây vợt này có thể đập được bao nhiêu con?

Hết pin rồi, sạt ở đâu?

Tới phiên Trương Cần Mẫn. Dù anh cũng chỉ có 300 ngàn như mọi người, nhưng đồ vật anh mua được khá là nhiều. Một cây đao, một cái bật lửa, ba mũi chỉa, hai cái lưỡi câu, một cái vợt lưới bắt cá…. Đều là những vật dụng cần thiết cho việc sinh tồn. Có đều do mua những món này thôi đã hết tiền, anh không có mua chăn, cũng không có mua vật dụng vệ sinh cá nhân. Cũng may có chị Tường Tường mua rồi.

Đứng kế Trương Cần Mẫn là Lam Lan. Cậu khom người mở hành lý ra.

Đầu tiên lôi ra một khúc vải nỉ, dài tới bốn mét. Kế đó là hai mũi chỉa, bàn chảy đánh răng, kem chống côn trùng, một tấm vải chống thấm khổ hai mét dài sáu mét.

Thành Nhân thấy Lam Lan mua toàn là vải, vừa kéo lên xem vừa nghi hoặc hỏi:

“Cậy mua mấy thứ này để làm gì vậy?”

Lam Lan chỉ vào tấm vải chống thấm: “Em nghe PD Trần bảo mọi người sẽ không được hỗ trợ vật dụng gì mà tự mua lấy, em đoán họ cũng sẽ không cho chúng ta liều trại, nên mua tấm vải chống thấm nước này, chúng ta có thể căn ra làm lều che mưa tránh gió,” Rồi chỉ vào tấm vải nỉ:

“Vải nỉ khá ấm, chúng ta có thể dùng làm chăn.”

Trương Cần Mẫn gật đầu liên tục, cúi đầu lôi kéo tấm vải chống thấm và vải nỉ kiểm tra.

Thành Nhân lại khó hiểu mà hỏi tiếp: “Sao cậu không mua chăn mà đi mua tấm vải này, nhìn cũ kỹ quá, hay là cậu lấy thảm trải sàn ở nhà mang theo?”

Cũng không biết Xuân Thành là nói đùa hay là mỉa mai. Nhưng Lam Lan vẫn nhẹ nhàn giải thích.

“Vì chương trình phát tiền quá ít, nếu mua chăn sẽ không đủ tiền, vải nỉ này ở tiệm bán vải vụn, nhìn cũ vậy chứ đều là vải sạch, giá cũng rẻ, có thể mua được nhiều đủ để mọi người đắp chung.”

Trương Cần Mẫn gật gù tỏ vẻ khen ngợi, lại hỏi:

“Nhưng cậu mua được khá nhiều đấy, cậu tốn bao nhiêu tiền để mua số vải này?”

Như Em đột nhiên vọt miệng: “Chẳng lẽ chương trình cho cậu thêm tiền? Nhiều vải như vậy có 300 ngàn sao mua đủ?”

Lam Lan cũng không thèm nhìn Như Em, mà trả lời Trương Cần Mẫn: “Vì mua ở tiệm vải vụn, nên giá rất rẻ, vải chống thấm chỉ có 30 ngàn một mét, vải nỉ chỉ có 11 ngàn một mét. Tổng cộng còn chưa tới 230 ngàn.”

Trương Cần Mẫn kinh ngạc: “Ồ! Rẻ tới bất ngờ. Trở về cậu nhất định phải cho anh địa chỉ tiệm bán vải này đấy.” Nói dứt câu liền nhìn về phía tổ đạo diễn.

Người phụ trách vật dụng bên tổ đạo diễn cũng khá là bất ngờ, nghĩ thầm trong lòng, trở về nhất định phải đi tìm cái tiệm vải đó xem thử. Bọn họ đi quay chương trình nhiều, thứ cần dùng nhiều nhất chính là mấy loại vải chống thấm kiểu này.

Đại Vân gật gật đầu tỏ vẻ khen ngợi về những món đồ Lam Lan đã mua.

Tường Tường vỗ vai Lam Lan một cái: “Thằng nhóc này được lắm, còn biết lựa chỗ rẻ mà mua, xem ra buổi tối chúng ta có chăn đắp rồi.”

Xuân Thành vọt miệng: “Chị đắp chung với Như Em kìa, tấm vải nỉ này là của bọn đàn ông con trai tụi này.”

Chị Tường Tường bĩu môi, trừng mắt với Xuân Thành.

Những món Lam Lan mua cũng hợp lý, không bị tịch thu món nào. Lúc này, tầm mắt mọi người mới dời về phía hành lý của Cao Từ.

Do Cao Từ đứng ngoài bìa, nên hành lý bị kiểm tra sau cùng.

CHƯƠNG KẾ>>>>

Lượt xem: 17

Số người xem: 16

Mã ID của bài viết này là: 21427

TRUYỆN ĐƯỢC ĐỀ XUẤT

Để lại một bình luận

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *

Website này sử dụng Akismet để hạn chế spam. Tìm hiểu bình luận của bạn được duyệt như thế nào.

error: Content is protected !!