Chương 6
Buổi chiều giờ Mùi, gió nổi lên, mây đen từ phía chân trời kéo đến. Thẳng đến giờ Thân, mưa xuân mới bắt đầu rơi xuống.
Tại nhà chính, Lan nương nhún nhún cổ, bó lấy cổ áo.
Lúc ăn cơm trưa, bà bà bảo nàng đừng đi ra ngoài tùy tiện chạy loạn, vừa đúng ý của nàng. Sau bữa ăn, nghỉ ngơi một lát, nàng tiếp tục đi dọn dẹp cỏ dại trong viện. Thẳng đến khi trời mưa, nàng mới dừng tay…
Nàng đưa cổ hướng bên ngoài dùng lực nhìn, mưa lớn, lại không thấy bóng người.
“Tiểu thạch đầu, nãi nãi đi làm việc ở ruộng nào, làm sao bây giờ còn chưa có trở lại?” Trần thị bây giờ đã hơn năm mươi mấy tuổi , thể cốt mặc dù cứng rắn, nhưng dạng này giày vò, thân thể sẽ sớm bị kéo đổ.
Tiểu thạch đầu lắc đầu.
Lan nương nhìn thoáng qua sắc trời, trời tối đen như mực, cơn mưa này đoán chừng nhất thời dừng không được. Nàng dậm chân, quay người từ trên tường nhà chính lấy xuống mũ rộng vành cùng áo tơi, “Tiểu thạch đầu, ngươi ở nhà, nương đi xem nãi nãi một chút.” Nói xong nàng vọt vào trong mưa.
Gió mát, mưa phùn thỉnh thoảng rơi xuống trên y phục, lạnh đến toàn thân nàng run lên.
Ra khỏi viện tử, nhìn hai bên đường một chút, nàng nhất thời có chút do dự ―― Ngay cả nên đi nơi nào nàng cũng không biết, như thế nào tìm người? Ngay tại lúc nàng sốt ruột, xuyên thấu qua sắc trời mông lung đầy sương mù, nàng trông thấy có bóng người hướng phía bên này chậm rãi đi tới.
Vì trời mưa nên con đường trở nên trơn trượt , nàng chạy hai bước kém chút nữa là bị ngã, tốc độ mới chậm lại. Cách gần một chút, xác nhận là bà bà Trần thị ―― Trên mái tóc trắng, từng giọt nước nhỏ xuống, y phục trên người cũng đã ướt đẫm.
Lan nương nhanh chóng đem mũ rộng vành đưa tới.
Trần thị nhìn Lan nương một chút, qua tiểu hội nàng cũng tiếp nhận tốt, “Cũng không phải không có xối qua mưa!” Trần thị vượt qua Lan nương đi.
Lan nương khóe miệng giật giật. Gió thổi tới, nàng rùng mình một cái, nhanh đem áo tơi cởi xuống đội lên trên đỉnh đầu, mới chạy trở về nhà.
―
Một đêm mưa xuân, sáng sớm cuối cùng cũng nên dừng lại, thế nhưng trời không có tạnh.
Điểm tâm sáng là một bát canh khoai tây rau hẹ đơn giản. Ngay cả một chút đồ ăn nóng cũng đều không có.
Trần thị dường như mới nhớ tới, “Hôm qua bảo ngươi làm thêu sống không làm, ngược lại là đem cỏ dại trong viện nhổ sạch―― Sức khỏe rất tốt. Đợi lát nữa ăn xong cơm chiều liền theo ta xuống ruộng đi.”
“A!” Lan nương gặp bà bà nhìn mình, ngượng ngùng nói: “Bên ngoài còn không có tạnh đâu, không biết chừng lúc nào trời lại mưa.”
Trần thị trừng Lan nương một chút, “Thừa dịp đất đang mềm, đào đất mới không lao lực. Chẳng lẽ lại chờ trời nắng to mới đi!”
Lan nương hậm hực cúi đầu.
Nàng thế nào cũng không nghĩ tới, kiếp trước chuyên môn dùng vai để vác balo, hôm nay có thêm đất dụng võ ―― Khiêng cuốc. Nàng cảm thấy, hôm nay tình huống này, thật sự là hỏng bét. Đợi lát nữa vào ruộng, bà bà khẳng định sẽ nhìn ra nàng không biết dùng cuốc, đến lúc đó nàng nên làm như thế nào giải thích?
Trần thị ở phía trước bừng bừng đi tới, không có phát hiện Lan nương dị dạng, cùng đi theo bên cạnh nàng Tiểu thạch đầu lại phát hiện. Hắn đi tới, nhẹ nhàng kéo tay áo Lan nương. Lan nương cúi đầu nhìn hắn.
“Nương, ngài là có phải hay không là không muốn xuống ruộng?”
Lan nương nhìn xem ánh mắt đen nhánh linh động của hắn, nhẹ gật đầu.
“Ta biết, xuống ruộng rất mệt mỏi.” Tiểu thạch đầu cười hắc hắc nói, “Nãi nãi nói, chúng ta còn muốn nhét đầy cái bao tử, cũng chỉ có thể làm tốt hoa màu.”
“Nha!”
Lan nương ý cười trên mặt sâu dần, Tiểu thạch đầu vừa nhu thuận lại hiểu chuyện, nhớ lại những câu chuyện xưa nàng đã đọc, ở nhà nghèo hài tử sớm đã biết lo liệu việc nhà. Vả lại, đừng nhìn Tiểu thạch đầu tuy không thích nói chuyện, tâm tư thế nhưng lại vô cùng tinh tế tỉ mỉ đấy, nếu không phải, cũng sẽ không chú ý tới nàng những việc này.
Nhưng… Nhét đầy cái bao tử cũng chỉ có thể làm tốt hoa màu?
Lan nương cười khổ.
Trong tiểu thuyết, nữ chính xuyên qua thường thường có thể hô phong hoán vũ. Thật đến hiện thực, hết thảy cũng chỉ có hai chữ… Nói nhảm!
Lan nương biết thứ duy nhất nàng có thể đem ra dùng, chỉ có trù nghệ. Nhưng nơi này là ở nông thôn, nàng cho dù có trù nghệ tốt cũng là lãng phí. Chung quanh đại đa số mọi người đều còn tại vì có thể hay không nhét đầy cái bao tử mà bôn ba, ai lại sẽ đi quan tâm đồ ăn có phải hay không mỹ vị đâu.
Vào trong ruộng, Lan nương nhìn xem Trần thị đào mấy lần, nàng học theo vung lên cái cuốc… Nhưng cuốc làm sao lại không hướng trong đất chui đâu. Nàng tăng thêm sức lực, một lần nữa… Trong đất có tảng đá, bỗng nhiên chấn một cái cầm cuốc.
“Ôi!”
Lan nương khoanh tay, khuôn mặt đau khổ.
“Ta nhìn ngươi thật sự là bị bệnh đến hồ đồ rồi! Ngay cả đào đất cũng không xong.”
Lan nương vốn cho rằng nàng sẽ bị hung hăng giáo huấn, nhưng Trần thị chỉ nói một câu, liền tự mình đi làm việc tiếp. Cứ như vậy, Lan nương lại là không tốt đứng ở đó, đành phải lần nữa vung cuốc…
Nửa canh giờ sau, Lan nương mệt mỏi đau lưng nhức eo, hai tay càng là đau đớn không thôi. Bàn tay vừa mở, ngón cái cùng ngón trỏ ở giữa, lại lên bong bóng. Sáng long lanh. Lan nương lông mày lập tức nhíu chặt ở cùng nhau, miệng lại không lên tiếng.
Đào đất cũng là việc cần kỹ thuật, chỉ lo là làm tốt mà, lại không nghĩ sẽ làm bị thương mình.
Lan nương gặp Trần thị làm không biết mệt, từ khi bắt đầu làm đều không có nghỉ ngơi một chút. Dù sao, bị tội chính là mình… Nàng tìm địa phương ngồi xuống nghỉ ngơi.
“… Nương, ngài không ngừng một lát?”
“…”
Lan nương cảm thấy nàng là tự chuốc nhục vào mình.
Nhìn một chút xung quanh ―― Chỗ phương nam đồi núi, địa thế chợt cao chợt thấp. Đất cày không thể so với bình nguyên khoáng đạt vuông vức, nhưng thắng ở bốn mùa rõ ràng, khí hậu thích hợp. Chỉ cần không gặp phải thiên tai lớn, một năm đến cùng thu hoạch hẳn là có thể miễn cưỡng duy trì sinh hoạt.
Miễn cưỡng…
Lan nương cười khổ lắc đầu, ánh mắt rơi vào cách đó không xa, Tiểu thạch đầu cầm rổ cùng liềm ngay tại chỗ đào rau dại. Thân ảnh nho nhỏ, tuổi trẻ ngây thơ, không nên làm những việc này. Trần thị cũng già, lại không được mấy năm…
Cuộc sống của nàng, không nên như thế này không đủ ấm no.
Nhất định phải kiếm thêm tiền mới được.
Trần thị chống đỡ cầm cuốc thở phào nhẹ nhõm, gặp Lan nương nhíu lại hai hàng lông mày ngẩn người, nàng liền thở dài. Hôm qua nghe nói chuyện này, liền đi chỗ con trai cả Nhị nhi nói, nếu thật sự xảy ra chuyện, sẽ tới giúp đỡ. Làm sao biết… Những sự tình kia, không nói cũng được, cũng được.
Cùng lắm thì, chờ đến khi Tô Võ thật sự tới, nàng bộ xương già này liền dùng mạng đổi mạng với hắn. Thời gian sau này, nàng còn sống cũng sẽ uất ức.
Không đến buổi trưa, trời lại mưa.
Rả rích mưa xuân, lại là không có ý tứ dừng lại.
Ngày thứ hai rời giường thật sớm, trên trời như cũ lẻ tẻ mưa phùn. Trần thị trong lòng suy nghĩ ―― Người một nhà sinh kế toàn bộ nhờ vào những ngày trời mưa này. Nàng gặp mưa nhỏ, khiêng cuốc liền muốn đi ra ngoài, cũng không có gọi Lan nương.
“Nương, trời còn đang mưa nữa!” Lan nương vội vàng kéo Trần thị, chau mày nhìn thoáng qua bên ngoài.
Tiểu thạch đầu cũng tới thuyết phục.
Trần thị thẳng la hét không có việc gì không có việc gì.
Lan nương nói: “Nương, ta biết ngài là lo lắng trong đất thời điểm này trồng trọt sẽ không lên lương thực… Nhưng hôm nay ngài tuổi tác cao, thể cốt đâu còn có thể giống người trẻ tuổi mà giày vò. Nếu như người lại bị nhiễm phong hàn, chỉ là xem đại phu cũng muốn cho rất nhiều tiền.”
Trần thị hừ một tiếng, “Không nỡ dùng tiền? Đất vàng chôn đến cổ người, đến lúc đó mặc kệ chính là.”
“Nương!”
Lan nương ở đâu là ý tứ này, nàng bực bội giậm chân, dứt khoát quay người, không nói lời nào.
Tiểu thạch đầu giòn tan nói: “Nãi nãi.”
Trong phòng, nhất thời an tĩnh lại, chỉ nghe thấy gió từ bên ngoài phần phật đi qua.
Bỗng nhiên, ngoài cửa sân vang lên tiếng nói.
“Muội tử, muội tử, nhanh ra mở cửa, đại ca tới thăm ngươi.”
Lượt xem: 31
Số người xem: 25
Mã ID của bài viết này là: 7441
Cuộc sống nghèo khổ thật vất vả thi vọng lang nương sớm làm món ăn đem đi bán , để cải thiện cuộc sống
alo, chủ thớt ơi, ở phần tiêu đề để thêm số chương phía sau tên truyện nha.
để theo mẫu như vầy ” NÔNG GIA NỮ ĐẦU BẾP – CHƯƠNG 6 ‘
ec ec…bao lâu nữa Lan Nương mới trổ tài nấu nướng làm giàu ah…
Thank…
Hừ cái tên đại ca cực phẩm kia đến làm j chứ