Chương 11: Ý Ở Ngoài Lời

 

 

 

                Lâm Vĩnh Mặc hừ lạnh một tiếng, thế nhưng trong mắt tràn đầy ý cười cùng cưng chìu, có thể thấy được hắn lúc này mặc dù khẩu khí không tốt, thế nhưng tâm tình còn là rất vui vẻ.

 

                Lâm Hựu nhìn chòng chọc Lâm Vĩnh Mặc, trên mặt lập tức trưng ra nụ cười, ngay cả mí mắt cũng híp lại một đường. Lâm Vĩnh Mặc bất đắc dĩ đem hắn buông xuống, tiểu tử này trừ sợ ba hắn, người khác ai cũng không sợ.

 

                “Lâm Hựu đừng làm rộn chú út của con, mau qua đây ăn điểm tâm đi.” Ngô Văn Lỵ đem điểm tâm bưng lên bàn, xoay người hướng Lâm Vĩnh Mặc cười cười: “Chú út đã về rồi”

 

               “Vâng, chị dâu. Ba mẹ và anh hai vẫn chưa về?” Lâm Vĩnh Mặc lấy tay sờ sờ tóc của Lâm Hựu, khẽ đẩy sau lưng hắn một cái cười mắng: “Đi rửa tay đi, mèo con.”

 

                Lâm Hựu hướng Lâm Vĩnh Mặc trưng ra một cái mặt quỷ, sau đó thật cao hứng chạy đi rửa tay, chuẩn bị ăn điểm tâm.

 

 

                “Ba mẹ đi tham gia yến hội từ thiện, phỏng chừng muốn một lát nữa mới về, anh ngươi gọi điện thoại qua đây, nói là đang ở trên đường trở về.”

 

                “Ừ, chị dâu, chị cũng không cần vội, em lên trên thay quần áo trước”

 

                Lâm Vĩnh Mặc đổi xong y phục thì cầm theo túi công văn hướng thư phòng đi tới, tuy rằng người Lâm gia đều ở cùng một chỗ, bình thường không gian hoạt động cũng rất lớn. Nhà của anh hai Lâm Vĩnh Mặc ở sát bên, hai cái cửa cũng là nối tiếp với nhau, kỳ thực cũng không có khác một nhà. Mà Lâm gia hai lão, còn có ông nội Lâm Vĩnh Mặc, cũng chính là cụ Lâm đều là ở tại bên lầu một, mà bên phải là ở tài xế Triệu bá, vợ của Triệu bá cũng là người ở trong Lâm gia, còn có bảo mẫu của Lâm Hựu dì Vương.

 

 

 

               Hoa viên phía sau cũng rất lớn, bình thường ba lão nhân đều ở sau hoa viên trồng rất nhiều các loại hoa cỏ, thỉnh thoảng cũng ở đình viện mở tiệc liên hoan gia đình. Còn yến hội lớn này nọ bọn họ không bao giờ đem về nhà, trừ phi là bạn bè thân thiết, nếu không các quản gia mệt chết không nói, mà là sợ khách nhân tới làm hư cây cỏ này nọ. Bình thường Cụ Lâm rất là yêu thích hoa cỏ, này hoa cỏ là thứ quý giá nhất của lão, ai đạp hư, cụ cũng đều sốt ruột.

 

 

                Lâm Vĩnh Mặc đem túi công văn đặt lên bàn, ngồi ở trên ghế đăm chiêu suy nghĩ, cũng không biết có phải hay không hắn quá chuyên tâm, cả người cứ như thế dựa mạnh vào ghế. Nhất thời thư án phía sau bị đụng trúng làm cho lay động, bỗng nhiên một cuốn sách hướng phía đầu hắn rớt xuống.

 

                Lâm Vĩnh Mặc chỉ cảm thấy đỉnh đầu đau xót, trước mắt liền tối sầm, kế tiếp cũng không biết chuyện gì xảy ra.

 

                Một bên khác Hoàng Hân Nguyệt ngủ một giấc đến sáng hừng đông, ngủ một giấc dài tới mơ hồ, sờ sờ cái trán, nàng ngáp dài một cái rồi từ từ ngồi dậy.

 

 

                “Hân Nguyệt em đã dậy chưa?”

 

 Ngoài cửa truyền đến tiếng đập cửa, vốn còn rất mông lung vì chưa tỉnh ngủ, Hoàng Hân Nguyệt vừa nghe được âm thanh này liền kích động từ trên giường bò dậy, thoáng cái liền chạy thẳng tới mở cửa phòng. Nhìn người tới, Hoàng Hân Nguyệt ngơ ngác không nói được một lời..

 

                “Làm sao vậy? Ngủ tới ngốc rồi, không còn nhớ anh hai?”

 

                Người đến tuy rằng khó nén một thân uể oải, nhưng khi nhìn đến Hoàng Hân Nguyệt, trên mặt không che giấu được ý cười.

 

                Hoàng Hân Nguyệt kích động run lên, nàng từ từ đi tới gần người trước mặt, sờ soạng một chút gò má của hắn.

 

Người đến một thân áo sơ mi trắng, cắt tóc kiểu húi cua, làm cho cả người hắn thoạt nhìn rất cương nghị, lông mày rậm, mắt không lớn không nhỏ, bất quá lúc này đựng tràn đầy tiếu ý, lúc không cười thì cả người có điểm nghiêm túc, lúc cười lại giống như ánh dương buổi sáng.

 

 

 

                “Anh Hai —”

 

Hoàng Hân Nguyệt hiện tại vui mừng không gì sánh được, trọng sinh trở về, có thể thấy được hình dáng tươi cười sáng sủa của anh hai. Ôm chầm Hoàng Tân Duy, Hân Nguyện lộ ra nụ cười thật lớn.

 

                “Nha đầu làm sao vậy, ai khi dễ em?”

 

Hoàng Tân Duy phát hiện mấy tháng không thấy Hoàng Hân Nguyệt, ánh mắt của em gái hắn có điểm quỷ dị, ngay cả viền mắt cũng là hồng hồng.

 

                “Anh, em không sao, chỉ vì thấy được anh nên cảm thấy rất hạnh phúc. Anh, chúng ta nói với cha và mẹ dời qua đây ở đi, có được không?”

 

 

                Hoàng Tân Duy điểm một cái lỗ mũi của nàng, bất đắc dĩ cười nói: “Em đi thuyết phục cha và mẹ đi, thuyết phục được liền dời qua đến, dù sao ở đây cũng là cho cha mẹ và em chuẩn bị. Thế nào, có đúng hay không em và Vương gia nha đầu kia đã xảy ra chuyện gì?”

 

                Hoàng Hân Nguyệt ngẩn người, tiếp liền hiểu được, trước đây cô và Vương Tiếu Vân phát sinh cái gì, luôn luôn la hét muốn dọn nhà. Cô không nghĩ nữa, sợ Hoàng Tân Duy lo lắng, nắm cánh tay hắn lắc lư nũng niệu nói:

 

 “Anh, em đói bụng rồi!” Nói xong cái bụng liền thức thời vang lên một hồi cô lỗ lỗ âm thanh, nhượng Hoàng Tân Duy dở khóc dở cười.

 

                Hắn khẽ đẩy cô một cái nói: “Đi rửa mặt một chút, chờ một chút chở ngươi đi ra ngoài ăn điểm tâm.”

 

                “Tốt, anh hai, nhớ phải gọi cho chị Dao đi cùng nữa, biết không?”

 

                “Trước đây không phải em không thích Dao Dao sao? Thế nào ngày hôm nay chủ động như vậy, còn muốn hẹn người ta?”

 

                Nghĩ tới cô đã từng nhiều lần ở trước mặt Hoàng Tân Duy oán giận nói không thích Triệu Dao Dao, tâm lý liền có chút hổ thẹn, ở trong lòng âm thầm thề, từ giờ trở đi, cô phải thật tốt tác hợp anh hai và Triệu Dao Dao, ừ, như vậy có thể chuộc tội.

 

                Nghĩ vậy cô vội vã bày ra gương mặt vô tội nói: “Trước kia là trước đây, bây giờ là hiện tại, anh, em cho ngươi biết, em hiện tại ất thích chị Dao.” Hoàng Ngân Nguyệt chống hông lớn tiếng tuyên bố.

 

 

                “Biết biết. . . . .”

 

                “Anh, em còn chưa nói hết. Anh, ngày hôm qua có một người cứ hướng chị Dao xum xoe, Em thấy, người nọ nhất định có ý với chị Dao đấy, Ôi—- Anh!…”

 

 

 

Lượt xem: 16

Số người xem: 14

Mã ID của bài viết này là: 3334

TÁC GIẢ

Thích đọc các loại sách tài liệu về các lĩnh vực như, sử, y...
Thích ngôn tình, phim ảnh, nghe nhạc
Thích sáng tác truyện.
Ghét: Ồn ào, giả tạo, tham sân si..., mặc dù bản thân đôi khi cũng sẽ có mấy loại tính xấu này, nhưng vì thế nên càng thêm chán ghét và cố tu tâm dưỡng tính tốt.

TRUYỆN ĐƯỢC ĐỀ XUẤT

3 Comments

  1. avatar

    Vui lam day,anh hai han nguyet cha se ghen cho coi,tiep tuc cho foi chuog tiep theo,thsnks ban nhieu nha

  2. avatar

    Ế có phải nam chính ngất xỉu rồi khi tỉnh dậy thì có trí nhớ của kiếp trước phải không

Để lại một bình luận

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *

Website này sử dụng Akismet để hạn chế spam. Tìm hiểu bình luận của bạn được duyệt như thế nào.

error: Content is protected !!