Chương 14: Ngươi suy nghĩ về nữ nhân sao?
Edit: Thiên Yên.
Biên Tập: Ni
(Chương sau truyện sẽ khóa VIP, để đọc truyện tiếp bạn vui lòng liên hệ với Quản trị viên Viễn Giả Lai Ni để được hỗ trợ đăng ký đọc truyện này nha. NHẤP VÀO ĐÂY ĐỂ BIẾT THÊM CHI TIẾT)
Quân thống Bùi Chủ nhận được tin tức từ thành của Bắc Hồ, ba ngày sau, đại quân Bắc Hồ sẽ thừa lúc Bội Thành còn lâm vào khốn cảnh ôn dịch, lúc binh mã không kịp chuẩn bị sẽ công hãm thành trì.
Trước đó trong vòng ba ngày, trước khi đại quân Bắc Hồ đột kích đã tìm được cách phòng chống ôn dịch, phòng ngừa sự thương vong của thành viên trong quân đội, tiến thêm một bước mở rộng phương pháp đang khẩn cấp của quân đội Tây Kỳ .
Không phải quân lực không địch lại Bắc Hồ, chính là tại đây lâm vào tình huống trong có ôn dịch nguy hại, ngoại có cường địch khiêu chiến, Tây Kỳ nếu muốn chiến thắng tất có chỗ khó.
Cố Mạt Bạch cùng nhóm Thái y một ngày một đêm thương thảo biện pháp dự phòng ôn dịch, sau nhiều ngày thu thập tư liệu cùng hỏi han nghiên cứu những thái y và các tướng sĩ bị nhiễm bệnh, Cố Bạch Mạt gần như có thể xác định ôn dịch lần này là gì, cũng đã có một ít biện pháp dự phòng.
Chẳng qua… trong biện pháp dự phòng này vẫn không thể thiếu những cái khẩu trang và áo khoát trắng.
Cố Mạt Bạch nằm ở trên giường lăn qua lộn lại, thầm nghĩ sáng ngày mai dù thế nào cũng phải đi tìm những lính gác để tìm hiểu. Giang Lan ra ngoài tìm dân chúng chế tạo những thứ kia rốt cuộc chừng nào mới trở lại.
Đều nói là “Nhắc Tào Tháo, Tào Tháo liền đến”, Cố Bạch Mạt không nghĩ tới buổi tối nghĩ tới Tào Tháo, liền có thể gặp được Tào Tháo rồi.
Bởi vì chuyện phòng ngừa và ngăn chặn ôn dịch cho nên Cố Bạch Mạt một buổi tối cũng không ngủ an giấc. Trời vừa sáng nàng đã thức dậy. Vừa mặc xong quần áo liền nghe được tiếng Giang Lan ngoài cửa liều. Cố Bạch Mạt lấy tốc độ nhanh nhất dùng một ít thuốc hóa trang gương mặt mình thành mặt rỗ, sau đó chạy nhanh ra ngoài.
“Giang Doanh trưởng? Là ngươi? Có phải đã chế tạo được áo dài trắng cùng khẩu trang hay không ?”
“Ừ. Đúng vậy, Cố Quân Y ngươi đi theo ta.”
Giang Lan cung kính dẫn Cố Mạt Bạch đến một khu khác.
Mấy ngày nay tuy rằng Giang Lan đều ở trấn trên làm chức vụ giám sát dân chúng chế tạo gấp gáp áo dài trắng cùng khẩu trang, không ở trong quân doanh. Nhưng lời đồn về y thuật cùng phẩm hạnh của Cố Bạch Mạt cũng đã truyền tới tai hắn. Vương còn tự mình ra lệnh, muốn hắn phải tận khả năng phối hợp với Cố Bạch Mạt. Cho nên lần này hắn trở về thái độ đối với Cố Mạt Bạch tôn kính không ít, đã không còn dùng ánh mắt nghi ngờ nàng là đệ đệ của tên phản đồ Lâu Đại Bảo mà nhìn nàng.
Hiện tại vật liệu có hạn, áo dài trắng cùng khẩu trang tự nhiên sẽ không giống như hiện đại, vệ sinh, nhanh và tiện, dùng tốt. Nhưng đối với Cố Mạt Bạch mà nói, có thể thật sự làm ra đó là một việc không hề dễ dàng
“Cảm ơn ngươi, Giang doanh trưởng, mấy ngày nay vất vả cho ngươi. Có thể gọi người lại đây phát nhanh mấy thứ này ra không?”
“Chủ thượng có lệnh, tùy Cố Quân Y sai phái” .
Giang Lan ôm quyền đáp lời.
Chỉ cần có thể sớm ngày diệt trừ ôn dịch trong quân, đừng nói việc nhỏ là hỗ trợ phát những thứ này, cho dù muốn mạng của hắn mày hắn cũng không nhăn một chút.
Mệnh lệnh của Hô Duyên Ngật? Cố Mạt Bạch có chút ngoài ý muốn. Từ sau ngày đó nàng chọc giận hắn, hắn lại rất ít cùng nàng nói chuyện, không nghĩ tới còn có thể phân phó riêng Giang Lan phải nghe theo nàng sắp xếp. Lúc thì bình tĩnh giống như lang, khi thì tao nhã như báo, khi thì táo bạo như sư tử đực, rốt cuộc hắn là người như thế nào?
“Cố Quân Y, mới sáng tinh mơ, ngươi đang suy nghĩ về nữ nhân à?”
Cố Mạt Bạch không cần quay đầu cũng biết thanh âm trêu chọc sau lưng kia xuất phát từ người nào.
Cánh tay Bùi Tông cháu Bùi Chủ bị thương ở trong binh doanh chữa trị, gần như mỗi ngày Bùi Chủ đều lui tới chỗ nàng, thường xuyên qua lại, Cố Mạt Bạch cũng liền cùng Bùi Chủ có chút thân. Xoay người lại, Cố Mạt Bạch cười khanh khách nói: “Là nghĩ đến nữ nhân nga, Bùi thống lĩnh ngươi có cái gì tốt giới thiệu cho ta không, ta. . . .”
Vừa nói liền nhìn thấy người đứng phía trước Bùi Chủ, cùng với phía sau lưng Bùi Chủ là Đan Khấm, Thân Bá Diệp. Ba người nam nhân tuấn dật.
“A____thì ra tiểu tử ngươi tư xuân”. Ánh mắt trêu tức cấp tốc nuốt xuống bụng.
Hơn nữa làm cho Cố Mạt Bạch thẹn thùng là, ánh mắt ái muội của Hô Duyên Ngật đảo quanh thân nàng, thật là, hiện tại nàng thân phận nam tử đó, nam nhân nghĩ đến nữ nhân, không phải là chuyện thiên kinh địa nghĩa sao?
Giang Lan đang đứng ở bên khoang tay liền quy cũ cấp tốc làm lễ với quân chủ và vài vị tướng quân.
Cố Mạt Bạch đỏ mặt chuyển đề tài: “Ta hay nói giỡn, hay nói giỡn. Các ngươi như thế nào lại đây ?”
Đan Khấm đơn giản rõ ràng nói rõ trọng điểm nguyên nhân bọn họ đến đây.
A_____Thì ra là Hô Duyên Ngật muốn xem nàng phân chia những thứ này cùng với việc chuyện “Dịch khu”, thăm hỏi các thương binh bị nhiễm dịch bệnh. Nàng đã nói qua, khi có áo dài trắng và khẩu trang là có thể tránh được nguy cơ bị nhiễm bệnh, Hô Duyên Ngật là vua tôn quý của một nước, thế nhưng nguyện ý hạ thấp, cam nguyện mạo hiểm chuyện bản thân có thể bị nhiễm dịch bệnh mà đi thăm hỏi an ủi các tướng sĩ bị nhiễm bệnh, nam nhân này, kỳ thật cơ bản con người hắn không giống như biểu hiện lạnh lùng ở mặt ngoài.
Cố Mạt Bạch vỗ vỗ hai gò má chính mình, ngăn cản chính mình lại suy nghĩ miên man.
Đầu tiên là kêu Giang Lan phái người phân phát khẩu trang áo dài trắng phân xuống các doanh trướng. Áo dài trắng là mỗi vị tướng và quân y hai cái, là phương tiện để các tướng lãnh cùng quân y kiểm tra doanh trướng, hai cái là thay phiên tắm rửa. Khẩu trang còn lại mỗi người trong mỗi doanh hai cái, lý do giống như trên.
Các việc đều sắp xếp xong, Cố Mạt Bạch giúp Hô Duyên Ngật, Đan Khấm cùng vài cái tướng lãnh mặc vào áo dài trắng, mang tốt khẩu trang, còn vào trong doanh trướng cầm lấy mấy món phòng hộ khác mà mấy ngày nay chính mình chế tạo gấp gáp cho bọn hắn, làm xong mới bảo Giang Lan dẫn đường cho Hô Duyên Ngật và mọi người đi đến dịch khu. Nàng đi ở phía trước nên không thấy, vẻ mặt Hô Duyên Ngật nhìn nàng bộ dạng có chút suy nghĩ.
“Tiểu bất điểm” này thật sự mới hơn mười tuổi sao?”Hắn” làm việc quá mức trật tự, nếu không phải thiên phú dị bẩm, vậy thân phận của “hắn” làm cho người ta rất hoài nghi.
Đỗ Thái y, Hồ Thái y, Phương Thái y và vài tên quân y đã chờ nhiều ngày bên ngoài dịch khu, sau khi làm qua quân thần chi lễ, Đỗ Thái y, Hồ Thái y cùng Cố Mạt Bạch và vài vị y giả đi ở phía trước, Hô Duyên Ngật, Đan Khấm và đám người theo sau đi vào doanh trướng.
Tình huống bên trong so với trong tưởng tượng của Cố Mạt Bạch còn muốn nghiêm trọng hơn rất nhiều.
Cho dù cách khẩu trang vải bông thật dày, vẫn là có thể giống như ngửi được mùi tanh tưởi tràn ngập không khí làm cho bốn phía người bệnh tràn đầy mùi làm cho người ta buồn nôn.
Dù là nam nhân có ý chí sa trường, gặp qua vô số tình huống tinh phong huyết vũ lớn nhỏ, Hô Duyên Ngật cùng Đan Khấm và đám người ở đây chính mắt nhìn thấy thảm trạng của các tướng sĩ trong doanh trướng, vẫn khộng nhịn được nhíu mày.
Nhưng bọn hắn kinh ngạc phát hiện, Cố Tiểu Bảo này mày cũng không nhăn chút nào, ngược lại giống như đang xem xét dưa và trái cây vậy, đánh giá cao thấp trái phải các tướng sĩ bị nhiễm dịch bệnh.
Mang bao tay tự chế tạo Cố Mạt Bạch cẩn thận kiểm tra vài vị bệnh nhân bị nhiễm dịch bệnh có hiện tượng sốt cao, cổ họng cùng đầu lưỡi đều bị sung huyết cùng phát ra mùi tang tưởi dị thường nói rõ bệnh trạng người bệnh.
Cố Mạt Bạch đã có thể xác định, ôn dịch mà quân đội Tây Kỳ bị nhiễm chính là giữa và cuối thế kỉ 19 thiếu chút nữa đã mang đến cho Athens tai ương ngập đầu, đời sau xưng là ôn dịch Thụy Điển.
Nàng không nhớ rõ biện pháp như thế nào có thể diệt trừ trận ôn dịch này, trong sách cũng không ghi lại, mà chỉ nói bệnh nhân uống thuốc xong là khỏi hẳn . Xem ra, phương thuốc còn phải bí mật dựa vào nhóm Thái y châm chước nghiên cứu.
Ngoắc ý bảo quân y cùng bọn Hô Duyên Ngật đều cùng nàng đi ra ngoài, Hô Duyên Ngật cùng nhóm quân y nghi ngờ theo nàng đi ra doanh trướng.
Chẳng lẽ “hắn” thật sự nhanh như vậy đã tìm ra biện pháp diệt trừ ôn dịch?
Đi ra khỏi khu bị nhiễm ôn dịch, Cố Mạt Bạch ở chỗ mọi người cởi ra áo dài trắng cùng khẩu trang, bao tay. Không phụ sự kỳ vọng nói: “Ta đã nghĩ được biện pháp dự phòng ôn dịch lần này.”
(Chương sau truyện sẽ khóa VIP, để đọc truyện tiếp bạn vui lòng liên hệ với Quản trị viên Viễn Giả Lai Ni để được hỗ trợ đăng ký đọc truyện này nha. NHẤP VÀO ĐÂY ĐỂ BIẾT THÊM CHI TIẾT)
Lượt xem: 21
Số người xem: 17
Mã ID của bài viết này là: 12908
Tiếp tục hóng , thanks
Thank…